Chương 139: Chương 118(1)
am Cương đại thắng, tước vị của Vân Dương bá Lý Càn tăng lên một bậc, Triệu Trầm được phong hầu, Quý Chiêu cũng từ Kim Ngô tiền vệ nhàn nhã kém cỏi thăng nhiều cấp, thành từ tam phẩm chỉ huy thiêm sự. Huynh đệ Hạ gia tuy rằng cũng lập chiến công, nhưng bị Quý Chiêu vạch tội nên mất đi thánh tâm, tước đi chức tướng quân, điều đến Liêu Đông nhậm chức Thủ Bị (Quan thủ, nhà Hán ông quan đứng đầu một quận gọi là thái thủ 太守, đời sau gọi quan tri phủ 知府 là thủ là do nghĩa ấy).
Đường đường là tướng quân nhưng khi đối địch lại có tâm tư riêng, không cách chức quan đã là Hoàng Thượng nhớ đến công Hạ gia nhiều năm trấn thủ Nam Cương.
Quý Chiêu cũng không để ý đến chuyện khi nào thì Hạ gia sẽ đi đến Liêu Đông, trong lòng hắn bây giờ tất cả đều là Quách Bảo Châu, cũng không biết tùy tùng đã đưa thư qua cho Bảo Châu chưa. Nhìn Triệu Trầm đối diện đang cùng triều thần ăn uống linh đình, Quý Chiêu vô cùng hâm mộ, vẫn là thành thân mới tốt, lát nữa về nhà có thể quang minh chính đại ôm tức phụ, không giống hắn, còn ở nơi này lo lắng người trong lòng có đến nơi hẹn không.
Kết thúc tiệc mừng, Quý Chiêu vội vàng chạy ra bên ngoài, sai gã sai vặt hồi phủ bẩm với lão thái thái, hắn nhìn phụ tử Quách gia còn ở phía sau nói chuyện với mọi người, lặng lẽ chạy về phía Quách phủ. Trời đã tối, sau khi phụ tử Quách Nghị về nhà chắc sẽ không đến chỗ nữ nhi/ muội muội, chỉ cần hắn cẩn thận một chút chắc sẽ không bị người khác phát hiện.
Vẫn là bức tường đó, vẫn là ước hẹn ba tiếng vang, khác biệt duy nhất chính là đêm nay trời rất là lạnh.
Quý Chiêu vẫn đang mang khôi giáp, không về nhà nên cũng không có mũ che, lạnh đến mức cả người run lên.
Nhưng khi đối diện truyền đến ba tiếng đáp lại thì gió lạnh đang gào thét trong ngõ tựa như bỗng nhiên ngừng lại, Quý Chiêu mở cờ trong bụng, thuần thục vượt lên đầu tường, nhảy xuống, sau đó trực tiếp ôm lấy bóng đen ở góc tường, "Bảo Châu, ta nhớ nàng muốn chết!" Website đăng truyện chính thức: diendan.com Nói xong liền muốn hôn một cái, lại không cẩn thận đụng vào áo choàng lông cáo của Quách Bảo Châu khiến hắn vội vàng cúi đầu nhổ ra.
Quách Bảo Châu cười trộm.
Vào ban ngày nhìn hắn ngồi trên lưng ngựa ra dáng lắm, thật ra thì vẫn là công tử bột chỉ biết chơi đùa.
"Chưa hỏi đã ôm, chàng không sợ ôm sai người à?" Đẩy Quý Chiêu ra, Quách Bảo Châu nhỏ giọng trách mắng, sờ soạng đi đến phía sau một cụm cây khô héo, ngồi xổm xuống. Nếu không phải là xa cách lâu gặp lại, nàng sẽ không gặp hắn vào đêm lạnh như thế này.
Quý Chiêu cũng theo sau, trực tiếp dựa vào tường mà ngồi, bế Quách Bảo Châu ngồi lên trên chân mình. Quách Bảo Châu tuy rằng trong lòng nguyện ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu, giãy dụa vài lần không chịu cho hắn ôm. Quý Chiêu nóng nảy, ôm chặt người trong lòng, kể khổ: "Bảo Châu ta lạnh, nàng ngồi trên đùi ta có thể che gió cho ta, lại đây."
Quách Bảo Châu đưa tay sờ, phát hiện quả nhiên Quý Chiêu quần áo đơn bạc, liền không cự tuyệt nữa.
Quý Chiêu mừng thầm, chờ sau khi Quách Bảo Châu ngồi ổn, hắn cởi áo choàng của nàng.
Quách Bảo Châu nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Lại muốn như thế nào nữa, chàng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, còn tiếp tục xằng bậy thì lập tức chạy trở về nhà đi!"
Quý Chiêu bắt lấy tay nàng đưa đến trên mặt mình, "Bảo Châu, nàng sờ xem, mặt ta cũng sắp đông cứng, nàng che áo choàng trên đầu hai chúng ta đi, như vậy thì cả hai người đều ấm áp, chúng ta nói chuyện lớn chút cũng không sợ bị truyền ra ngoài.
Quách Bảo Châu chưa từng chạm vào mặt Quý Chiêu, có sờ cũng chẳng biết có thay đổi hay không, nhưng vào ban ngày nàng có nhìn thấy, Quý Chiêu gầy đi không ít, gò má vốn trắng nõn cũng đen đi nhiều, không còn sự mượt mà của phú gia công tử, ngược lại hiện ra đường cong cường tráng anh khí. Quách Bảo Châu chạm một lát mới thu tay, nắm lấy dây thắt áo choàng, cố ý hỏi hắn: "Chàng còn chưa về nhà hả? Lần này không vội trở về sao?"
"Chỉ cần nàng không sợ lạnh, đêm nay ta cũng có thể ở lại đây với nàng!" Hai tay Quý Chiêu thò vào áo choàng, ôm chặt hông của nàng, nói.
Quách Bảo Châu trước giờ đều biết Quý Chiêu biết nói chuyện, lúc ban đầu nàng chính là phản cảm miệng lưỡi trơn tru của hắn, đến khi Quý Chiêu vì nàng đi đầu quân, những lời nói nàng nghĩ là miệng lưỡi trơn tru lúc trước, giờ ngẫm lại chỉ thấy ngọt ngào, hiện tại như vậy, hắn chỉ mới nói ra đã khiến nàng mềm lòng. Windchimelqd Vừa cởi áo choàng, vừa hỏi: "Thế nào, ở tại Nam Cương không bị thương chứ?" Nói xong che áo choàng lên trên đầu hai người, cản bớt gió lạnh bên ngoài.
Hô hấp đan xen dưới cái áo choàng nhỏ, Quý Chiêu một tay giữ lưng Quách Bảo Châu, một
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân