Chương 139: Nên Có Một Đứa Bé
hòng làm việc của An Ôn.
"Thôi chủ quản, ngồi đi!" Thanh âm của An Ôn có chút nhạt, công ty xuất hiện những chuyện này khiến cho An Ôn cũng không nhịn được nhức đầu, hai chức vị trống khiến cho bà nhức đầu, mà vừa vặn không khéo, tối một ngày trước Lâm Khải đi Pháp, bởi vì khách sạn ở chi nhánh công ty bên kia làm xong, hơn nữa cũng cần nghe báo cáo tài vụ có liên quan, cùng với tiền lời và các phương diện hao tổn.
"Phương án ngài giao cho tôi làm, tôi đã làm xong, ngài xem còn có cái gì không hài lòng hay không?" Cô đưa tư liệu trên tay cho bà, mang trên mặt mỉm cười thản nhiên, cùng ung dung không vội vã.
An Ôn mở tài liệu ra xem một chút, trên mặt hơi có chút vui sướng
"Không tệ, phương án của Thôi chủ quản tôi thật hài lòng." Bà khó có dịp lộ ra thưởng thức với một người.
"Cám ơn An tổng thưởng thức, nếu như ngài còn có cái gì cần, cũng có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm." Cô nhàn nhạt biểu hiện sự trung thành.
An Ôn nhìn cô một cái, ở trước mặt bà, Thôi Viên Viên này vĩnh viễn đều thật ổn thỏa, không loạn địa thế.
"Công ty đi hai người, nhất định là cần có người bổ túc, năng lực của Thôi chủ quản không tệ, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có cơ hội." Lời của bà nói tới đây liền dừng, người thông minh liền nghe ra được.
"Cám ơn An tổng, tôi có thể làm chính là dâng hiến sức lực của mình cho Dung Khoa, hỗ trợ cho An tổng và Lâm tổng thêm một phần năng lực non yếu."
"Thôi chủ quản có lòng như vậy, là rất tốt, dĩ nhiên, nếu như Thôi chủ quản có người thích hợp cũng có thể hướng công ty đề cử." Bà nhìn cô nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với Thôi Viên Viên, bà vẫn có điều tra chút, tốt nghiệp ngành quản lý doanh nghiệp ở đại học Harvard nước Mĩ, có thể nói là thiên chi kiều tử.
"Nếu như có, tôi nhất định sẽ đề cử với An tổng." Cô vẫn nhẹ nhàng, bàn về trầm ổn, bàn về mưu kế sâu xa, cô hình như tuyệt không thua kém An Ôn trước mắt.
"Được! Vậy làm phiền Thôi chủ quản phí tâm." Bà giống như đang cố ý thử dò xét, Thôi Viên Viên này cũng không có bởi vì bà ám hiệu cho cô thăng chức mà hưng phấn, cũng không có bởi vì bà cho cô quyền đề cử mà muốn biểu hiện, loại trầm ổn và lão luyện này bà quả thật thích, phụ nữ ở kinh doanh làm việc có lúc nên như vậy
Tất cả đều giống như Thôi Viên Viên đã đoán trước, thậm chí so với cô nghĩ còn thuận lợi hơn. Cô không đề cử người với An Ôn, là bởi vì cô biết An Ôn nhất định là đang thử dò xét cô, nếu như cô biểu hiện tích cực đề cử người, nhất định sẽ nhìn chằm chằm người cô đề cử tới có phải là tâm phúc của cô hay không, cô muốn cho một người đi vào, tuyệt đối có thể đi một con đường khác, nhưng sẽ không ngốc đến tự mình đưa mồi câu tới khóe miệng người khác.
*********
Một quán trà tứ hợp viện nhỏ thanh tĩnh, hương trà bay nhàn nhạt, hòa lẫn mùi thơm điểm tâm, càng tôn lên hoàn cảnh cổ kính của tứ hợp viện này.
"Mẹ gần đây si mê Phổ Nhĩ rồi?" Lãnh Tĩnh Thi nhìn An Ôn đối diện, đang tỉ mỉ pha trà, ưu nhã và an tĩnh như vậy, năm tháng lắng đọng xuống ở trên mặt bà là khí chất và cao quý. Người phụ nữ thong dong ưu nhã như vậy, lại bị lão công của mình lạnh lùng nhiều năm, thật dễ khiến cho người khác buồn bực.
"Nếm thử." Bà khuấy một ly trà ngon đưa tới trước mắt cô.
Lãnh Tĩnh Thi nhẹ nhàng nâng ly trà lên, khép hờ mắt ngửi mùi thơm từ trà phát ra, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức.
"Nhạt mà sinh hương, vào miệng thanh trong, hương thơm như phảng phất còn lưu lại, thêm chút điểm tâm nhỏ bên cạnh, lại thêm cách pha của mẹ, đây là một buổi trà chiều rất mỹ diệu." Cô phát biểu dụng tâm rất đúng mực.
"Con bé này, chính là rất biết cách lấy lòng, tối hôm nay Khải sẽ về nhà, con đi đón máy bay thay mẹ đi!" Bà mỉm cười nhìn Lãnh Tĩnh Thi.
"Vậy con đón xong sẽ cùng Khải về nhà dùng bữa tối với mẹ nha." Cô thật biết điều đúng dịp, vĩnh viễn cũng biết đưa tay đến cho mẹ, ít nhất công phu ngoài mặt cô nhất định sẽ làm được, làm cho trong lòng người thư thản.
"Tĩnh Thi a, mẹ chỉ có một đứa con trai là Khải, có lúc nhìn dì Vương có cháu trai lượn quanh đầu gối rất là hâm mộ, cho nên, mẹ hi vọng con và Khải cố gắng một chút!" Bà lại ám chỉ một lần nữa, đồng thời bà cũng đang giúp Lãnh Tĩnh Thi, có con, hôn lễ của cô và Lâm Khải nhất định thuận lợi theo lý thuyết, đến lúc đó hắn muốn cự tuyệt cũng không thể có bất kỳ lý do gì.
"Mẹ..." Cô có chút xin lỗi cúi đầu.
"Tối hôm nay chính là cơ hội, mẹ đã đặt bữa tối cho hai con, khung cảnh lãng mạn rất dễ dàng liền..."
"Mẹ, thật ra thì con cũng rất muốn có một baby, nhưng...Nhưng Khải anh ấy gần đây đều không nguyện ý đụng vào con." Nói xong, đôi mắt cô bịt kín một tầng ưu thương, mà cô cũng không để ý chút nào liền đem những thứ riêng tư này nói cho An Ôn nghe.
Bởi vì cô phải để cho An Ôn nghĩ cô coi bà như mẹ ruột, dù là việc gì cô đều muốn chia sẻ với bà, cũng làm cho An Ôn càng thêm tín nhiệm và sủng ái cô.
An Ôn không nhịn được lo lắng trong lòng, theo tính của Lâm Khải, nếu như hắn không muốn đụng vào ai vậy hắn tuyệt sẽ không đụng, cái này cũng đồng nghĩa với việc Lâm Khải đã bắt đầu bài xích Tĩnh Thi từ trong lòng rồi, chẳng qua là hắn tạm thời còn không tự biết. Nếu như thật là vậy, kế tiếp hẳn sẽ phiền toái...
"Uống chút rượu sẽ say, thêm chút âm nhạc, khiêu vũ, không khí liền ái muội. Vào lúc thích hợp, con chủ động một chút cũng không sao." Bà nho nhỏ đề nghị.
"Cám ơn mẹ, Khải gần đây có thể là công việc quá bận rộn, nhưng con sẽ thật nỗ lực, cũng sẽ nghe đề nghị của mẹ, tranh thủ có thể sớm ngày để cho mẹ như nguyện." Cô có chút ngượng ngùng.
"Như vậy là tốt rồi, thời gian kết hôn của các con, mẹ xem cũng có thể vội một chút rồi, quay đầu lại thương lượng một chút, xem ngày nào tốt."
"Chỉ cần Khải đồng ý, con đều có thể."
"Rút ra thời gian, cùng thương lượng một chút." An Ôn cảm thấy cần nâng hôn lễ lên sớm chút, để tránh đêm dài lắm mộng!
*********
Bên trong "phòng cho tổng thống" cấp năm sao, bữa tối dưới nến, không khí giữa hai người cũng tương đối dễ chịu.
Lâm Khải nói: "Cám ơn em!"
"Khải... Nói với em cám ơn cái gì a!" Cô bưng ly rượu cụng với hắn.
Cô nhìn hắn uống rượu xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bất kể loại thủ đoạn này ám muội, cô vẫn làm.
Bất quá cô rất cẩn thận, chỉ xen lẫn một chút xíu thuốc, cũng chính là khơi dậy dục vọng mãnh liệt của hắn, để cho hắn uống vào mấy ly rượu, là sẽ cho rằng tác dụng của rượu cồn.
"Khải, em rất vui vẻ, uống một ly với em được không?" Cô làm nũng, chu mỏ nói: "Em muốn uống giao bôi, hắc hắc..."
Nói xong, cô đã kéo tay của hắn uống rồi, Lâm Khải hiểu rõ bật cười một chút, cũng cùng uống. Nguồn:
Bất kể như thế nào, khi hắn ở Pháp, Lãnh Tĩnh Thi đã lợi dụng quan hệ bạn bè giúp hắn một lần, trong lòng hắn vẫn rất cảm tạ. Mặc dù không phải là chuyện lớn gì, nhưng cũng giúp hắn đỡ tốn sức không ít việc.
Lãnh Tĩnh Thi ngồi vào bên cạnh, kéo cánh tay hắn, uống rượu, tiếng nhạc nhẹ nhàng một mực thả ra.
"Khải... Nhảy với em một điệu, được không?" Cô mở to cặp mắt sương mù, ánh mắt khát vọng không nói nên lời.
Hắn không nhịn được chiều ý cô, cùng nhảy với cô, tay của cô vòng cổ hắn thật chặt, thân thể mềm nhũn dán vào hắn.
Từ từ, cô đá cởi giày cao gót, chân trần trụi đạp trên chân của hắn, ưu nhã xoay người, cô bưng ly rượu lên, từ từ nếm rượu ở trong miệng.
Giương mắt nhìn về hắn, rất tự nhiên đem đôi môi dán hướng bờ môi của hắn, từng chút từng chút đem rượu đỏ rót vào trong miệng hắn, cảm nhận được chất lỏng kích động trong thân thể nhau.
Đầu lưỡi khéo léo của cô trơn tru mà linh xảo, tùy ý ở trong miệng của hắn trêu đùa.
Rượu mới vừa nuốt hết, cô rất nhanh uống một hơi cạn sạch ly rượu lần nữa, không đợi hắn có bất kỳ cơ hội cự tuyệt, cô lần nữa đem rượu thông qua đôi môi rưới vào trong miệng hắn, cô tin tưởng, không bao lâu nữa, trong cơ thể hắn sẽ có một chút phản ứng.
Tay của cô dùng sức vòng cổ của hắn, hai chân rất nhẹ liền quấn hông của hắn, lần này, chỉ cần có thể lấy được, để cho cô làm dục nữ một lần thì đã làm sao? Cô chỉ đơn giản là muốn hắn!
Cô hôn hắn, rất dùng sức, cả người cũng nằm ở trên người của hắn, cô muốn cho hắn cảm nhận được nóng bỏng của cô, tưởng niệm của cô, khát vọng của cô...
"Khải... Em rất nhớ anh, thật là rất nhớ anh..." Chân của cô kẹp ở trên hông hắn chặt hơn.
Lâm Khải nhìn cô, ánh mắt dần dần có chút hôn mê, chỉ cảm thấy cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho hắn muốn một hớp nuốt trọn cô. Đôi môi mê người kia giống như là một loại mời gọi, khiến cho hắn dũng cảm đi về phía trước, mãnh liệt đoạt lấy.
Tay của hắn dùng sức ôm thân thể của cô thật chặt, giống như chỉ sợ cô rời đi.
"Khải... Em nhớ anh... Muốn anh..." Thanh âm của cô mềm mại mà đê mê, tay cũng đã đưa vào trong y phục của hắn, chạm tới da thịt của hắn, nhiệt độ nóng bỏng kia đang nói cho cô biết, hắn đã có khát vọng.
Nụ hôn của cô lại rơi thật sâu vào trên bờ môi của hắn một lần nữa, dây dưa thành một mảnh với đầu lưỡi của hắn.
Hắn ôm thân thể của cô đem cô dán chặt ở trên tường, dùng sức chống đỡ cô, mà hai chân của cô quấn vòng quanh thật chặt, dán sát vào chỗ nóng bỏng của hắn.
Cô bắt đầu dùng sức xé rách y phục của hắn, hai người cũng tích cực cố gắng làm cho đối phương gần hơn một bước.
Thân thể hai người càng ngày càng nóng, ửng đỏ trên mặt cô nhìn qua là rượu say, thực chất là cô cũng chịu chút lượng thuốc, cô hi vọng đây là một lần kết hợp hoàn mỹ, cô muốn cho hắn mê luyến cô! Cô nhớ có một câu nói thật hay: "khiến cho một người đàn ông thích một người phụ nữ, khiến cho một người đàn ông mê luyến người phụ nữ này từ trên thân thể cũng là một loại thủ đoạn bắt đầu."
Mà cô, hi vọng mượn thủ đoạn này trói hắn bên người mình.
"Ừ..." Cô thấp giọng rên nhẹ, một cái tay dán hướng bộ vị đang trướng lên, to lớn nóng bỏng khiến nhịp tim cô đập nhanh không dứt.
Hai người ôm nhau lăn lộn, một đường lăn đến trên giường lớn, cô duỗi hai chân một cái, quấn ở trên cổ của hắn, thân thể nóng bỏng của hắn đã sớm khống chế không được, động thân, dùng sức đâm vào trong cơ thể cô, giờ khắc này, giống như là chờ đợi đã lâu.
Lãnh Tĩnh Thi nhắm hai mắt, phát ra thanh âm hưởng thụ vui thích, cô rốt cục như nguyện, hơn nữa là trong thời gian cô dễ dàng mang thai nhất xảy ra chuyện cô nguyện ý nhất với người cô yêu.
Vô luận là thân thể, hay là trong lòng, cô đều lấy được thỏa mãn cực lớn.
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ - Sơ Thần