Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếu Gia Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 139: Điên Cuồng Chà Đạp
T
ư Đồ San San kêu khóc nức nở, cảm thấy hạ thân giống như bị tách ra sau đó từng chút từng chút một bị xé nát.
Tại nơi bộ phận tư mật của hai người kết hợp, cánh hoa vốn chật khít giờ đã bị mở ra thật lớn, dòng máu đỏ và những chất hỗn tạp theo đó chảy xuống, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thường Nhạc lại càng hăng hái, cả người đè lên cơ thể thanh xuân, xinh đẹp kia, bàn tay hung hăng vuốt ve đỉnh đồi cao vút, đầu ngón tay nắn bóp nụ hoa màu hồng phấn mềm mại.
Trên mặt hắn hiện lên biểu cảm phức tạp khác thường, một mặt không khỏi say mê cuồng nhiệt đối với sự tiếp xúc da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, mặt khác lại tràn đầy sự thù hận khó có thể lý giải nổi, như muốn dùng mọi cách thức để lên án mãnh liệt kết cấu của ngũ đại thế gia.
Tuy nhiên, giọng điệu Thường Nhạc lại cực kỳ dâm đãng:
- Tiểu nô tỳ, mới mười bảy tuổi đã trưởng thành như vậy, dâm đãng như vậy. Thật sự không thể tha thứ được.
Hắn vừa không ngừng lặp lại câu này, vừa không ngừng ra vào huyệt động của cô, cho tới tận khi hưng phấn đã lên tới đỉnh, cuối cùng phóng ra dục vọng của chính mình.
- A a a.
Tư Đồ San San đau đớn tột cùng, thân thể mềm mại trắng nõn ngày càng không ngừng run rẩy, cảm giác dục vọng kia đang chôn ở nơi sâu nhất của hoa viên bí ẩn. Toàn bộ chất dịch nóng bỏng rót vào bên trong cơ thể cô.
Một lúc lâu sau, Thường Nhạc thở dài, vẫn chưa thỏa mãn nâng phần eo, rút dục vọng dính đầy tơ máu ra khỏi cơ thể Tư Đồ San San.
Chất dịch màu trắng đục và máu của xử nữ hòa cùng một chỗ, chậm rãi từ khe hở giữa hai chân chảy xuống, cánh hoa vốn thuần khiết giờ vĩnh viễn đã không còn nguyên vẹn nữa.Tư Đồ San San ngây người ngồi trên ván gỗ, ánh mắt xinh đẹp mất đi thần thái, nước mắt như đã cạn khô.
Thường Nhạc đi tới bên kia căn phòng ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Giữa làn khói lượn lờ, hắn nhìn chằm chằm về phía cơ thể bị tàn phá không ra hình người của Tư Đồ San San. Bộ ngực đẫy đà hấp dẫn tầm mắt của hắn. Trong bóng tối lóe ra ánh sáng mê người.
Trong lúc vô tình, dục vọng nóng bỏng vừa mới phóng ra lại bắt đầu có phản ứng.
Thường Nhạc quăng điếu thuốc, chậm rãi đi tới, bàn tay tà ác vuốt dọc từ cổ trắng ngọc của cô, lưu luyến dừng ở tấm lưng duyên dáng, cuối cùng rơi xuống cặp đùi rắn chắc.
Cơ thể cô bởi vì sợ hãi và kinh hoàng tới cực độ mà trở nên vô cùng cứng ngắc, giống như cánh cổng chính đã rỉ sắt của tòa thành, hoàn toàn không thể dùng phương thức bình thường để mở ra.
Thế nhưng, ma quỷ tuyệt đối sẽ không nảy sinh cảm giác thương tiếc đối với con mồi, Thường Nhạc ngang ngược tách hai đùi Tư Đồ San San ra, dường như có thể nghe thấy thanh âm xương cốt và da thịt cọ xát vào nhau, cô há miệng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nửa thân dưới của nàng khô khốc, bị cỏ thơm che giấu, là một mảnh đất hoang chưa từng bị thưởng thức qua, dưới lớp lông mu mềm mại là hai cánh hoa màu hồng phấn, tươi non.
Phần cơ thể lộ liễu đột nhiên rét lạnh, như một đoá hoa rùng mình trong gió, co rúm bất lực.
Thường Nhạc thô bạo túm lấy lông mu của cô, dùng ngón tay tà ác không ngừng đùa nghịch, kích thích bộ phận mẫn cảm nhất, Tư Đồ San San chỉ cảm thấy nửa thân dưới như đang trên lò lửa, lại giống như lốc xoáy dưới biển sâu, dòng nước nóng và lạnh xung đột kịch liệt.
Loại cảm xúc mâu thuẫn trước nay chưa từng có còn chưa kịp lắng xuống, một trận đau đớn mạnh liệt từ bụng dưới xông lên.
Sự xâm chiếm thô bạo trong nháy mắt phá hủy cửa chính của tòa thành.
- A a a.
Cô thét lên, cuối cùng nước mắt không thể khống chế được mà trào ra. Tư Đồ San San cảm giác nửa thân dưới của mình như có một cưa điện đang hoạt động không ngừng, mỗi lần đều triệt để xâm nhập vào cơ thể cô, thẳng cho tới tận linh hồn.
- Thích không? Đại tiểu thư của tôi, xem dáng vẻ của cô, lúc này đây tôi cũng muốn tự cô nhìn một chút bộ dáng của chính mình.
Thường Nhạc nâng bầu ngực của cô, đem cô tới trước gương, như thế cô có thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thống khổ tới cực điểm của chính mình, còn có thân hình cường tráng phía sau.
Thần kinh cô hỏng mất rồi, Tư Đồ San San muốn nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến bản thân mình đã phải chịu tàn phá tới mức nào, nhưng ngay tới một cọng tóc cô cũng không có cách nào chỉ huy nổi. Cho dù ép chính mình không được nhìn cũng không thể ngăn cản được tiếng va chạm dưới thân truyền tới.
Cô chỉ có thể chờ mong cơn ác mộng này mau mau chấm dứt.
Như cô mong muốn, cuối cùng Thường Nhạc cũng rút ra, hắn ôm cô vào trong ngực, tách hai chân cô đặt trước gương để cô có thể hoàn toàn thấy rõ nửa người dưới của mình thê thảm tới mức nào.
Giống như một thành phố bị cướp giật và tàn sát.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, cuộc tra tấn này vẫn chưa chấm dứt, thân thể cô bỗng nhiên trùng xuống.
Vật cực nóng kia trực tiếp theo hoa nguyệt của cô tiến vào trong.
Nếu như những đau đớn vừa qua cô còn có thể gắng gượng được thì những giày vò hiện tại đã làm cho cô hoàn toàn căm phẫn.
Cô có thế nào cũng không thể nghĩ ra được, dưới tư thế tư mật, nhục nhã như vậy, không ngờ cũng có thể làm ra loại chuyện tà ác này.
Tư Đồ San San cảm giác cơ thể mình hoàn toàn nứt ra, cô nghĩ tới cái chết, nhưng bản thân lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy chính mình trong gương mồ hôi đầm đìa, sắc mặt ửng đỏ, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Ồ, chỉ cần không nói gì, cô sẽ thật đáng yêu đấy, tiểu nô tỳ, tôi bắt đầu có chút không muốn buông tha cho cô rồi.
Thường Nhạc đột nhiên gia tăng tiết tấu, thô lỗ áp cô gái ngang ngược này vào gương, hai tay chế trụ cổ cô.
Tư Đồ San San hoàn toàn mất đi hô hấp, cảm giác thiêu đốt từ nửa thân dưới vẫn liên tục truyền tới lục phủ ngũ tạng, cuối cùng thân dưới của Thường Nhạc hung hăng co rút một cái, rót toàn bộ chất dịch nóng bỏng như dung nham vào trong cơ thể cô.
Tới lúc này, Tư Đồ San San mới có thể phát ra tiếng rên rỉ nhẹ:
- Ừm. Đừng mà.
- Ồ, cô cuối cùng cũng nói chuyện được rồi, thật sự là không dễ dàng gì!
Thường Nhạc vừa lòng gật đầu, lúc này mới chậm rãi cất bước đi tới cửa, quay đầu lại nói:
- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Vừa nghe vậy, toàn bộ nhân sinh quan và thế giới quan của Tư Đồ San San đều sụp đổ. Ngày mai tiếp tục? Vậy không phải muốn lấy mạng người hay sao.
Kết quả của việc điên cuồng bị chà đạp, cô không còn chút sức lực, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Thường Nhạc không quản được nhiều như vậy, thẳng tay mở cánh cửa sắt của tầng hầm tối đen như mực, đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, cô gái từ trong hôn mê rốt cục từ từ tỉnh lại.
Trong tầng hầm tối om, Tư Đồ San San cơ thể trần truồng co rúm lại trong góc. Cô đã được thả ra khỏi ván gỗ, có thể tự do hoạt động trong không gian này, tuy nhiên đổi lại cổ chân lại bị một đầu xích sắt dài khoá chặt, đầu còn lại cố định ở trên tường, khiến cô nhiều nhất chỉ có thể đi ra tới gần cửa.
Cô tuyệt vọng nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu như bản thân mình chỉ là một cô gái bình thường thì tốt biết bao.
Đáng tiếc không có biện pháp, ai bảo trời sinh cô vốn xinh đẹp, không thể thay đổi được.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng thở và tiếng tim đập của cô. Nơi riêng tư bị xé nứt kịch liệt đau nhức, dấu vết chất dịch và máu giữa hai chân đã khô, cảm giác dinh dính vô cùng khó chịu.
Tư Đồ San San lại không kìm nổi khóc thút thít, sợ hãi và đau buồn khiến cô toàn thân run rẩy. Cô hy vọng tất cả chẳng qua chỉ là cơn ác mộng, chỉ tiếc đây đúng là tàn khốc sự thật.
Tầng hầm này khoảng hơn 40 mét vuông, mặc dù có hơi mùi ẩm ướt nhưng xét về tổng thể cũng được coi là sạch sẽ.
Một tấm nệm hơi cũ đặt ở góc tường, đầy đủ ga giường, gối và chăn. Bên cạnh giường đặt một chậu rửa mặt, lên thêm một chút là bồn cầu bằng gỗ lim đánh nước sơn.
Nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống nhà tù, một nhà tù chuyên để nhốt phụ nữ.- Anh trai. Mau tới cứu em.
Tư Đồ San San lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng không ngừng la hét, giờ phút này trên mặt cô rút cục không nhìn ra một chút điêu ngoa tuỳ hứng nào.
Lúc này người cô nhớ nhất chính là người anh trai luôn hết mực yêu thương mình.
“Cạch” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, bóng dáng ác ma của Thường Nhạc lại hiện ra trước mặt.
Tư Đồ San San sợ hãi mở to mắt, thu người ôm chặt lấy thân mình.
- Đây là bữa tối của cô.
Ác ma cười u ám, đặt cái khay trên mặt đất. Bên trong là một bát cơm trắng, trứng tráng, rau xanh và canh thịt nạc.
Mùi thơm của thức ăn truyền vào mũi, lúc này Tư Đồ San San mới phát hiện bụng đã sớm kêu, nhưng cô không muốn ăn chút nào. Đột nhiên, cô bất chấp tự tôn của chính mình, quỳ xuống, khóc không thành tiếng, đau khổ cầu xin.
- Xin anh. Thả tôi trở về đi. Người nhà tôi sẽ đưa cho anh rất nhiều tiền. Rất nhiều rất nhiều.
- Tôi đã sớm nói qua, tôi không có hứng thú với tiền bạc.
Ác ma lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng khiến người đối diện không rét mà run:
- Cái tôi muốn là cái này...
Hắn cười dâm đãng, giơ tay túm lấy hai đỉnh đồi trước ngực cô, xoa nắn hai nụ hoa cao ngất.
- Đừng. Trời ạ. Đau quá! Tôi van xin anh.
- Nếu cô còn tiếp tục tự xưng “tôi”, thiếu gia tôi cam đoan cô sẽ hối hận cả đời.
- Ô, đừng, ông chủ, nô tỳ biết sai rồi, người tha tội cho nô tỳ đi.
Tư Đồ San San chỉ có thể khóc trong sự nhục nhã, trong ánh mắt sưng đỏ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếu Gia Phong Lưu
Dạ Thải Hoa
Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa
https://isach.info/story.php?story=thieu_gia_phong_luu__da_thai_hoa