Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Soán Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 138: Kiến Quốc Môn
- M
ạch công tử, công tử thật bá đạo.
Mạch Tử Trọng quất một roi ngựa mà nói:
- Ta bá đạo như vậy đó, ở Trường An thế nào thì ở Lạc Dương thế đó.
Ngôn Khánh cười lạnh nói:
- Mạch công tử đã nghe nói qua Thiên Địa Quân Thân sư chưa?
- Sao?
Trên đời này, người có thể bắt ta rời khỏi Lạc Dương chỉ có ba người, thứ nhất là đương kim thánh thượng, thứ hai là cha mẹ ta, thứ ba là sư trưởng của ta, đáng tiếc ngươi không phải là một trong ba người đó, cho nên cũng không có tư cách bắt ta rời khỏi Lạc Dương.
Ngôn Khánh vững vàng ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt hiện ra vẻ trào phúng.
Những người xung quanh nghe Trịnh Ngôn Khánh nói, có người trầm trồ khen ngợi tam cương ngũ thường, nhịn không được mà liên tục tán thưởng.
Mạch Tử Trọng mặt lúc đen lúc đỏ.
Chỉ là không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.
- Trịnh Ngôn Khánh, ta dùng lời hay ý đẹp khuyên ngươi, ngươi lại làm nhục ta?
Ngôn Khánh cũng thu hồi vẻ tươi cười, lạnh lùng nói:
- Mạch Tử Trọng, ngươi tốt nhất là ăn nói sạch sẽ một chút, nếu như ngươi không có vận khí tốt, có gia gia cường đạo làm chỗ dựa chỉ sợ ngươi đã bị người ta đanh chết. Trường An tiểu bá vương? Ta nhổ vào, ngươi biết thế nào là bá, thế nào là vương?
- Ngươi chỉ là một hậu duệ hãn phỉ mà cũng dám xưng bá vương hay sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói ra những lời nói này đủ ngoan độc, cay độc.
Hắn biết rõ, đối phó với những người như Mạch Tử Trọng, dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng sẽ bị coi là hèn yếu.
Ngươi tưởng ngươi giỏi lắm sao? Cha của ngươi cũng chỉ là một tên hãn phỉ mà thôi, ngươi là cái gì mà dám xưng là tiểu bá vương.
Ngươi không có thiên hạ, cũng không phải là chư hầu, có tư cách gì?
Những lời này Ngôn Khánh nói ra, Mạch Thiết Trượng cho dù nghe được cũng không dám gây phiền phức cho hắn.
Mạch Tử Trọng vốn không phải là người đọc sách, tài nói chuyện dĩ nhiên không phải là đối thủ của Trịnh Ngôn Khánh.
- Trịnh Ngôn Khánh, ta không tranh giành miệng lưỡi với ngươi, ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói xong, Mạch Tử Trọng rút trường đao ra, hoành đao lộ ra lưỡi đao sắc bén.
Hoành đao ước chừng hơn một thước, nhìn sức nặng ước chừng cũng tới ba bốn mươi cân.
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Vậy ta đành phải đến xin chỉ giáo rồi.
Mạch Tử Trọng lấy binh khí ra, cho thấy người này có lực cánh tay rất hùng hồn.
Ngôn Khánh vừa lĩnh ngộ ảo diệu võ học nên đối với chuyện Mạch Tử Trọng hùng hổ dọa người như vậy, hắn không hề sợ hãi.
Hắn không nói nhiều lời, thúc ngựa tới rồi rút hoành đao ra.
Từ sau lần xung đột với Bùi Hành Nghiễm, Trịnh Ngôn Khánh luôn mang theo binh khí trong người.
Binh khí ở nơi tay đôi khi khó tránh khỏi mâu thuẫn.
Nhưng mà hôm qua Thẩm Quang đã nhắc hắn cẩn thận cho nên lúc ra khỏi cửa, Vương Chính đã nói hắn nên mang theo binh khí.
Mạch Tử Trọng không giận mà lại cười:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi thật can đảm... từ sau khi tới Lạc Dương, ngươi là người đầu tiên dám hoàn thủ với ta.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Ta mặc dù trói gà không chặt, nhưng đại trượng phu không thể bị khuất phục, cũng muốn đấu với ngươi một phen.
Ngụ ý nói là:
Ngươi chỉ khi dễ được những người hèn yếu kia, nhưng không có dũng khí khi dễ những người mạnh.
Mạch Tử Trọng hừ lạnh, liên tục thúc giục chiến mã, phóng ngựa tiến tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, những tùy tùng kia liền lùi về phía sau, Mạch Tử Trọng không muốn lấy nhiều hiếp ít, chỉ nhìn hành vi của đám gia tướng kia, cho thấy bình thường hắn quản giáo vô cùng nghiêm khắc.
Đại hoành đao trong tay chém ra, đao quang vung ra trước.
Chỉ là trong tích tắc này, đã nghe Mạch Tử Trọng gào lên một tiếng.
Một vòng hào quang xuất hiện trên không trung, bắn tới Mạch Tử Trọng.
Ô Chuy Mã kinh hãi, liên tục hí dài, móng trước nâng lên, may mà Mạch Tử Trọng cưỡi ngựa tinh thông, vội vàng ghìm dây cương, đem Ô Chuy mã đứng lại, trên mặt lộ vẻ tức giận.
- Tên khốn kiếp kia, ngươi dám...
Hắn vốn định nói, tên khốn kiếp kia đánh lén ta.
Nhưng vừa nó được một nửa, Mạch Tử Trọng giống như gặp quỷ vậy, lời vừa tới miệng đã nuốt trở lại, trên mặt hiện ra một vẻ sợ hãi.
Đám người xung quanh liền tách ra, Trịnh Ngôn Khánh hoành đao nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng, cưỡi một con ngựa thon gầy, trong tay cầm một cây cự cung, so với cung tên bình thường thì còn lớn hơn.
Người này mặc trường bào màu trắng, trên người còn mang theo vài phần thái độ chán ghét.
Nam tử áo trắng này tiến tới trước mặt Mạch Tử Trọng, lộ ra một vẻ tươi cười:
- Mạch Tử Trọng, lại gây nên chuyện gì vậy?
Mạch Tử Trọng vội vàng xuống ngựa, không chỉ Mạch Tử Trọng, mà những gia tướng kia cũng đều quỳ xuống đất.
- Ngư gia gia , Mạch Tử nào dám gây sự.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nam nhân mạnh mẽ giống như sư tử này rốt cuộc là ai?
- Mạch Tử, con cũng không còn nhỏ.
Nam nhân áo trắng thở dài:
- Đại tướng quân làm quan lại không quản thúc con sao?
- Con...
Mạch Tử Trong không mở miệng, nam tử áo trắng kia nhìn lại về phía Trịnh Ngôn Khánh.
Mắt hổ của hắn đột nhiên trợn lên, lóe ra một vẻ sôi sục, Ngôn Khánh có thể cảm nhận được Ngọc Đề Tuấn dưới chân mình hí dài liên tục, liên tiếp lùi về phía sau. Ngọc Đề Tuấn là một mã bảo lương câu, vô cùng nhạy bén, điều này chứng minh, nam tử áo trắng rất mạnh mẽ.
- Là một con ngựa tốt, chỉ là chưa tôi luyện qua chiến trận, thiếu thêm vài phần bướng bỉnh.
Nam tử áo trắng đột nhiên nở ra nụ cười, dùng một ngón tay chỉ vào Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu oa nhi này lá gan không nhỏ, dám gọi lão già kia là hãn phỉ, nếu như hắn nghe được không biết sẽ đắc ý cỡ nào.
Lão già kia trong lời nói của lão chính là Mạch Thiết Trượng.
Dám xưng hô với Mạch Thiết Trượng như vậy, người này địa vị nhất định không kém.
Nam tử áo trắng quay người bỏ đi, lại nhìn về phía Mạch Tử Trọng:
- Mạch Tử, ngươi có biết đây là nơi nào không?
Mạch Tử Trọng khẽ giật mình hướng về phía nam tử mà nhẹ giọng nói:
- Lạc Dương.
- Sai!
Thanh âm của nam tử áo trắng đột nhiên cất cao:
- Đây là Kiến Quốc môn, theo con đường này mà đi thì sẽ tới Đoan môn.
- Mạch Tử Trọng, ngươi có biết Đoan môn là nơi nào không?
Mạch Tử Trọng giật mình cúi đầu.
- Ngươi ở Trường An hồ đồ, lão phu không phát hiện cũng lười quản, nhưng nơi này là Lạc Dương, ngươi ở đây vọng động, vạn nhất kinh đến thánh giá, ngươi có mấy cái đầu? Còn nữa, tiểu hậu sinh kia... ngươi đem thanh đao thu lại cho ta!
Trịnh Ngôn Khánh vô ý thức đem hoành đao thu lại vào vỏ, trong lòng không ngừng nhảy loạn.
Khí thế uy áp của lão gia hỏa này quả thật kinh người.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Soán Đường
Canh Tân
Soán Đường - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=soan_duong__canh_tan