Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đế Quốc Thiên Phong
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Rút Củi Dưới Đáy Nồi
V
ì sao Thương Dã Vọng lại cho phép Thiển Thủy Thanh mang theo hai ngàn người vào kinh? Chuyện này không khỏi vô cùng kỳ lạ!
Có phải như vậy có nghĩa là, trong trận tranh chấp làm rung động cả Đế quốc này, thật ra bệ hạ đã xác định lập trường, đứng về phía Thiển Thủy Thanh hay sao?
Nếu Hoàng đế coi trọng võ tướng, như vậy có ý nghĩa rằng chiến tranh còn lâu mới chấm dứt.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Lịch Minh Pháp đã xoay chuyển muôn ngàn ý nghĩ.
Nhưng miệng ông ta lại tùy tiện nói:
- Nói như vậy, mấy ngày nữa, lão phu phải lo lắng chuyện ban thưởng cho số tướng sĩ Thiết Phong Kỳ.
Vân Lam cười tươi như hoa nở:
- Đúng là như vậy!
Lịch Minh Pháp thở dài:
- Nếu như ném một cục đá xuống đất có thể biến thành một cục vàng, ta tình nguyện ném cả đỉnh Phong Tuyết ra ngoài thành Thương Thiên!
Vân Lam cười ha hả, theo tiếng cười của hắn, hội triều cũng đã bắt đầu.
o O o
Chiều hôm đó, ngoài thành Thương Thiên, chiến kỳ tung bay phấp phới, một cánh quân hùng mạnh oai chấn bốn phương hiên ngang xuất hiện cuối chân trời, toát ra khí thế hào hùng làm cho người người chấn động.
Thiển Thủy Thanh, rốt cục hắn đã tới đây...
Giống như đang trên chiến trường Chỉ Thủy ngày trước, binh quý ở chỗ thần tốc, quãng đường từ thành Thanh Dã đến thành Thương Thiên xa xôi như vậy, không ngờ hắn hạ lệnh cho tướng sĩ của mình chạy tới chỉ trong ba ngày, giống như một cánh quân tập kích bất ngờ, làm cho ai nấy đều rung động.
Hắn dùng thế tấn công để quay về, thừa thế xông tới, sắc bén linh hoạt, không ai đỡ nổi.
Nếu như nói lúc này hắn muốn tấn công thành Thương Thiên, vậy coi như hắn đã thành công một nửa. Khi chiến sĩ của hắn tới dưới thành Thương Thiên, thậm chí quân thủ vệ trên thành còn chưa có phản ứng gì.
- Các huynh đệ, rốt cục chúng ta đã về đến nhà!
Thiển Thủy Thanh đứng thẳng trên lưng ngựa quát to.
Tất cả các tướng sĩ cùng nhau rống to:
- Đã về nhà!
Lúc này quân thủ vệ, dân chúng trong thành Thương Thiên cùng với các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thời phát ra những tiếng hoan hô thắng lợi.
Cửa thành từ từ mở, sau đó, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ như một cơn lũ ùa vào thành Thương Thiên.
Nghênh đón bọn họ là sự hoan nghênh nhiệt liệt đối với các chiến sĩ anh hùng.
Bất kể trên tầng lớp cao cấp đấu tranh tàn khốc đến mức nào, tình cảm của dân chúng vĩnh viễn là chất phác thật thà, ai có thể mang đến sự bảo đảm an toàn cho bọn họ, đó là cánh quân mà họ tin tưởng nhất.
Đội quân của con em dân chúng Đế quốc Thiên Phong trong lúc này đã được dân chúng tiếp đón bằng nghi thức cao nhất, trên suốt con đường mà bọn họ đi qua.
Lúc này, Thiển Thủy Thanh hăng hái nói với bọn Mộc Huyết:
- Mộc thiếu, từ hôm nay trở đi, thành Thương Thiên chính là chiến trường mới của chúng ta. Các ngươi xem, thủ hạ của chúng ta không chỉ có một vạn tướng sĩ Thiết Phong Kỳ mà thôi...
Bọn Mộc Huyết bật cười ha hả, trước sau như một, bọn họ vẫn tràn ngập lòng tin tưởng với Thiển Thủy Thanh, bất kể con đường phía trước gian nan tới mức nào, chỉ cần có hy vọng, vậy còn có can đảm xung phong liều chết.
Lúc này trong triều, Lịch Minh Pháp đang kể lể chuyện xây dựng lại Quân đoàn Ưng Dương tốn kém lớn đến mức nào, Thương Dã Vọng nghe xong, ngẫm nghĩ một chút rồi phán:
- Một trung thần chân chính có khi không chỉ vì trẫm mà đưa ra những kiến nghị hay ho, quan trọng nhất là hắn còn phải giải quyết được những phiền phức của trẫm khi cần một cách hiệu quả và thiết thực. Lịch ái khanh, Thiển Thủy Thanh sẽ vào kinh, hắn không chỉ tới lãnh thưởng, đồng thời cũng đến đưa tiền, chuyện xây dựng lại Quân đoàn Ưng Dương, không cần bàn nữa!
o O o
Ngày Hai Mươi Tám tháng Tư năm Một Trăm Lẻ Bảy lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh dẫn các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ chính thức tiến vào thành Thương Thiên, giống như một cơn lốc xoáy quét qua đất bằng.
Hắn không những mang đến hai ngàn chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đồng thời cũng mang đến hai mươi rương lớn chứa đầy vàng bạc châu báu. Đây là tài sản mà tướng sĩ Thiết Phong Kỳ cướp đoạt được trong quá trình tiến vào Chỉ Thủy, tấn công thành Đại Lương, Thiển Thủy Thanh vẫn bảo quản rất kỹ lưỡng. Hôm nay hắn sẽ dùng số của cải này để nói cho người đời biết rằng, tranh phong trong chốn quan trường, có đôi khi tiền tài có sức hấp dẫn còn lớn hơn là quyền lực.
Sở dĩ Thương Dã Vọng đồng ý cho phép Thiển Thủy Thanh mang binh vào thành, đơn giản là chính vì số của cải này. Ý tứ của Thiển Thủy Thanh vô cùng đơn giản, nếu như không mang quân theo, có lẽ hai mươi rương của cải này đi chưa được nửa đường đã bị người cướp mất, hiện giờ thế sự không yên ổn chút nào.
Đương nhiên Thương Dã Vọng cũng biết lý do này, nhưng ông ta cũng hiểu rõ rằng Thiển Thủy Thanh tuyệt đối không trông cậy vào hai ngàn chiến sĩ này mà tạo phản, nếu đã là như vậy, cứ việc cho hắn vào kinh thoải mái. Tuy rằng Hoàng đế trong thiên hạ không có người nào chịu để cho thần tử của mình lừa gạt, nhưng đối với một vị Hoàng đế tương đối anh minh mà nói, rất nhiều lúc có thể nói cũng bị lừa gạt như thường, không nói là hết sức hồ đồ, theo sát mọi việc quá mức chỉ làm cho các quan thêm lục đục mà thôi.
Thế nhưng Thương Dã Vọng quả thật không ngờ, Thiển Thủy Thanh mang theo hai ngàn binh sĩ hộ tống của cải vào thành, vừa vào trong thành Thương Thiên trước tiên đã làm một chuyện khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Trước cửa phủ Thừa tướng, một cánh thiết kỵ khí thế hùng hồn đang đi tới.
- Tướng quân về phủ, người không phận sự tránh đường!
Một tên chiến tướng thân khoác chiến bào vừa phi ngựa vừa gào thét như điên, chính là Phương Hổ.
Hai ngàn tên binh sĩ Thiết Phong Kỳ chia làm hai hàng dọc chỉnh tề hùng hổ tiến về phía phủ Thừa tướng.
Một tên quản gia Nam phủ xông ra hét to:
- Kẻ nào dám la hét ở đây? Không biết đây là phủ Thừa tướng hay sao?
Phương Hổ hừ lạnh:
- Sao hả, chẳng lẽ hẻm Hồ Đồng này chỉ dành riêng cho một mình gia đình Thừa tướng ở thôi, người khác không thể ở đây hay sao?
Tên quản gia kia sững sờ:
- Tướng quân của ngươi là ai?
- Thiển Thủy Thanh!
Tên quản gia giật thót người, hắn cố gắng lấy hết can đảm hét to:
- Khốn kiếp, Thiển Thủy Thanh có phủ đệ ở hẻm Hồ Đồng từ lúc nào vậy?
Phương Hổ bật cười hăng hắc, ôm quyền hướng lên trời:
- Tháng Tám năm ngoái, Tướng quân của ta đánh hạ hai quan Nam Bắc, bệ hạ ban cho Tướng quân ta một tòa phủ. Cho nên tuy rằng Tướng quân ta chưa bao giờ quay về thành Thương Thiên, nhưng vẫn có sản nghiệp bên trong thành Thương Thiên!
Tên quản gia kia tỏ ra ngạc nhiên, vì sao Hoàng đế lại ban phủ đệ cho Thiển Thủy Thanh cũng ở hẻm Hồ Đồng?
Lúc ấy, Phương Hổ ngang nhiên hét to:
- Các huynh đệ, còn không mau vào phủ, bảo tất cả người không phận sự tránh đường cho lão tử, nếu không đừng trách chúng ta vô lễ!
- Rống!
Tất cả binh sĩ Thiết Phong Kỳ cùng nhau rống to.
Tên quản gia kia kinh ngạc nhìn tướng sĩ Thiết Phong Kỳ tiến vào trong hẻm Hồ Đồng, chỉ trong nháy mắt đã bao vây xung quanh phủ Thừa tướng.
Lúc này, ánh mắt của Phương Hổ toát ra vẻ xảo quyệt tàn nhẫn.
Từ lúc này trở đi, toàn Nam phủ đã nằm trong tầm theo dõi của Thiển Thủy Thanh, chỉ cần hắn muốn, ra lệnh một tiếng, cả nhà Nam phủ chắc chắn phải rơi đầu.
o O o
Ở cửa Nam phủ.
Tất cả mọi người tỏ ra vô cùng sợ hãi.
- Lão gia, không tốt, không tốt, Thiển Thủy Thanh mang binh vào thành, hơn nữa hắn vừa vào thành đã mang quân bao vây quanh phủ Thừa tướng. Lão gia, Thiển Thủy Thanh hắn có lẽ muốn tạo phản rồi!
Tên quản gia vội vàng chạy đi bẩm báo.
Trong thư phòng, sắc mặt Nam Sơn Nhạc đã trở nên xám xịt.
Chưa kịp triển khai phản kích, thế công của Thiển Thủy Thanh đã xuất ra hết đợt này tới đợt khác, đánh cho Nam Sơn Nhạc trở tay không kịp. Cũng giống như thế công linh hoạt, sắc bén, hung hãn của hắn trên chiến trường, cũng giống như tư cách con người xưa nay của hắn, đã không ra tay thì thôi, hễ ra tay ắt như sét đánh không kịp bưng tai, khiến cho trời long đất lở.
Nam Vô Kỵ vừa từ bên ngoài trở vào vội báo:
- Phụ thân, con vừa mới đi thăm dò, thì ra Thiển Thủy Thanh đã có dự mưu từ trước. Từ nửa năm trước, hắn đã bí mật phái người mua hai tòa phủ trong hẻm Hồ Đồng, cũng đem tòa phủ mà bệ hạ cấp cho hắn trao đổi với giá thấp lấy một tòa phủ khác. Hiện giờ trong hẻm Hồ Đồng, Thiển Thủy Thanh có ba tòa phủ, chúng nằm ở hai bên trái phải và đối diện Nam phủ ta, hình thành thế bao vây giáp công. Thiển Thủy Thanh cho hai ngàn binh sĩ vào ba tòa phủ này, danh nghĩa là ở tạm, thực tế là vây khốn Nam phủ ta!
Nam Sơn Nhạc hít sâu một hơi khí lạnh.
Lão gật gật đầu:
- Giỏi cho Thiển Thủy Thanh, giỏi cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi! Đầu tiên là lấy danh nghĩa áp tải của cải mang tới hai ngàn chiến sĩ, sau đó khéo léo sắp xếp, to gan lớn mật vây khốn phủ Thừa tướng, xem ra hắn đã quyết tâm trở mặt quyết đấu công khai với ta!
Nam Vô Kỵ kêu to:
- Chúng ta đi tố cáo hắn với Hoàng thượng!
Nam Sơn Nhạc lạnh lùng nói:
- E rằng hắn đã có chuẩn bị sẵn từ trước!
Nam Vô Kỵ còn đang sững sờ, Nam Sơn Nhạc đã lạnh lùng nói tiếp:
- Hẳn là Thiển Thủy Thanh đã nhắm vào chuyện Đế quốc đang cần tiền, hắn giết nhiều người như vậy, cướp đoạt rất nhiều của cải, lập rất nhiều công ở Chỉ Thủy, đều là chuyện bên ngoài, không ai có thể nói được gì. Thiển Thủy Thanh hắn bằng lòng hiến của cải cho Đế quốc, đó là cống hiến của hắn, mang quân vào thành, đó là ân điển bệ hạ cho phép, hiện tại người đã vào thành, của cải lại chưa giao vào quốc khố, ngươi nghĩ xem bệ hạ sẽ làm sao? Ngay cả bệ hạ cũng phải nhẫn nhịn, chờ cho Thiển Thủy Thanh hắn nộp của cải xong xuôi, sau đó mới có thể ra lệnh cho hắn mang binh rời đi. Huống chi nếu hắn đã dám làm như vậy, nhất định còn có thủ đoạn khác có thể đả động đến bệ hạ...Thiển Thủy Thanh, hắn đã âm mưu từ lâu!
- Nhưng chúng ta...
Nam Sơn Nhạc cắt đứt ngang lời con mình:
- Yên tâm đi, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ không tấn công phủ Thừa tướng. Hắn chỉ là muốn làm cho chúng ta kinh sợ mà thôi, giống như những hành động mà hắn đã làm ở chiến trường Chỉ Thủy. Đương nhiên hành động này của hắn cũng có thể xem là một sự cảnh cáo.
- Cảnh cáo cái gì?
Nam Sơn Nhạc siết chặt nắm đấm:
- Cảnh cáo chúng ta, hắn không muốn thất bại. Nếu trận tranh chấp với chúng ta, hắn bị thất bại, vậy tối thiểu hắn vẫn có cơ hội cùng chết với chúng ta!
Nam Vô Kỵ nghe vậy vô cùng hoảng sợ.
Nam Sơn Nhạc lại chậm rãi nói:
- Lấy thân phận mạt tướng như hắn dám cầm quân vây khốn phủ Thừa tướng, hành vi như vậy không nói về sau có người khác dám làm nữa hay không, đúng là trước nay chưa từng có! Chỉ riêng phần can đảm khí phách sáng suốt không ai là không dám đụng này của Thiển Thủy Thanh, lão phu đã vô cùng bội phục! Vô Kỵ, kêu đệ đệ của con ra đây, chúng ta ra ngoài phủ gặp Thiển Thủy Thanh, ta muốn xem thử hắn là nhân vật ba đầu sáu tay như thế nào, chẳng những dám bắt giữ Vân đại tiểu thư của Vân gia, còn làm cho chúng ta khó khăn chật vật như thế này!
o O o
Phủ Thừa tướng trong thành Thương Thiên hiện giờ đã bị quân của Thiển Thủy Thanh vây chặt như nêm cối.
Hai ngàn tên binh sĩ ở trong ba tòa phủ trạch, cho dù là phủ lớn cũng tràn đầy khắp phủ.
Trong phủ, trước cửa, đầu hẻm, nơi nơi đều có tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ. Bọn họ lấy danh nghĩa là canh gác, thật ra là vây khốn, thật ra là khống chế, đặt toàn bộ hẻm Hồ Đồng dưới sự giám thị nghiêm ngặt của mình.
Trên tường vây của Nam phủ, lại có vô số binh sĩ Thiết Phong Kỳ lăm lăm vũ khí trong tay. Từ trên cao nhìn xuống như vậy, rõ ràng là Thiển Thủy Thanh muốn quan sát tất cả động tĩnh của Nam gia trong Nam phủ.
Trong tòa phủ đối diện với Nam phủ, tấm bảng có mấy chữ lớn "Tướng quân Hổ Uy Thiển phủ" đã được treo lên.
Thiển Thủy Thanh đang khoanh tay mà đứng dưới tấm biển kia.
Từ xưa tới nay, hắn vẫn cẩn thận từng chút một trong quân, chính vì không muốn cho Nam Vô Thương tìm ra một cơ hội để làm khó hắn, đối phó với hắn. Nhưng hôm nay, rốt cục hắn đã có cơ hội phản kích, có thể hãnh diện một phen.
Không phải là hắn không cảm thấy khẩn trương.
Chuyện đem quân vây khốn phủ Thừa tướng, chính là tối kỵ của triều đình.
Chuyện giết Nam Hoán Lâm, tuy rằng không có chứng cớ, tuy trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng, nhưng làm gì được hắn?
Chuyện bắt cóc Hồng Nhạn cũng không có chứng cớ, cho dù Hồng Bắc Minh đích thân tới đây, hắn cũng không hề sợ hãi.
Nhưng chuyện vây khốn phủ Thừa tướng, chính là để cho người khác có cơ hội công kích hắn.
Nhưng hắn lại không thể không làm, bắt buộc phải làm.
Có một số việc cần phải làm rõ, để làm cho bệ hạ biết một vài tình huống, để cho Hoàng đế phải lựa chọn.
Nếu như thành công, ắt người trong thiên hạ đều hiểu rõ, cái gọi là dưới một người mà trên vạn người, mấu chốt của nó nằm ở một người kia, chứ không phải nằm ở vạn người.
Cũng không phải mỗi vinh quang đều có thể cao gối yên tâm mà ngủ, cũng không phải mỗi gốc đại thụ đều không thể đánh bật.
Còn nếu như thất bại, tất cả kế hoạch sau này đều trở thành vô nghĩa.
Sau lưng hắn, đám Phương Hổ, Lôi Hoả, Mộc Huyết đang đứng sừng sững.
Bọn họ cũng có tâm trạng như hắn, cũng không yên lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ung dung trấn tĩnh như thường, tuy trong lòng thắc thỏm lo âu, nhưng trong giờ phút này tuyệt đối không thể lộ ra chút gì do dự.
Rốt cục cửa lớn của Nam phủ đã mở...
Nam Sơn Nhạc dẫn theo hai đứa con trai bước ra.
Đế quốc thiên phong
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đế Quốc Thiên Phong
Duyên Phận
Đế Quốc Thiên Phong - Duyên Phận
https://isach.info/story.php?story=de_quoc_thien_phong__duyen_phan