Chương 138: Chương 117
ùa đông khắc nghiệt, bóng đêm như nước, không khí hít vào đều mang lạnh giá.
Nhưng trái tim Triệu Trầm lại ngập tràn lửa nóng, khi hắn lần nữa bước vào Vọng Trúc hiên đã xa cách nhiều tháng, nhìn thấy ánh sáng hắt trước cửa phòng, hắn không tự chủ được mà mỉm cười, không tự chủ được mà bước nhanh hơn, nếu không phải là trong sân có mấy nha hoàn đang nhìn, hắn còn muốn chạy thẳng vào viện.
"Hầu gia." Cẩm Thư, Cẩm Mặc, Lục Vân và Thúy Ngọc, bốn nha hoàn chỉnh tề hành lễ, thay đổi xưng hô. Hôm nay trong phủ đã truyền xuống, từ nay Triệu Duẫn Đình và Ninh thị gọi là lão gia và thái thái, phân biệt với phu thê Triệu Trầm.
Triệu Trầm không để ý đến các nàng, trực tiếp đi về nội thất, bước chân quá nhanh, thiếu chút nữa va phải Tưởng ma ma ra đón.
Triệu Trầm quay đầu lại nhìn cái tháp ở phòng ngoài nhưng không thấy ai cả, Tưởng ma ma cười nói: “Phu nhân vốn muốn ở bên ngoài đợi gia nhưng thái thái nói bên ngoài quá lạnh nên gọi phu nhân vào phòng, bây giờ người đang ở trên giường dỗ đại tiểu thư."
Thì ra mẫu thân cũng ở đây.
Bước chân Triệu Trầm khẽ khựng, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, không muốn khiến mẫu thân chê cười rằng mình quá nhớ tức phụ.
Từ trong phòng vang lên tiếng cười vui sướng của nữ nhi, lòng Triệu Trầm mềm đi, cũng không nhịn được nữa, vén mành đi vào.
Xán Xán đang ngồi chơi với quả cầu nhỏ trong lòng Ninh thị nên A Kết có thể toàn tâm lưu ý động tĩnh bên ngoài, mỗi bước chân của Triệu Trầm đều giống như là đạp vào lòng nàng, Triệu Trầm vừa tiến đến, ánh mắt của nàng lập tức dính trên người hắn, nhìn khuôn mặt đen gầy của hắn, nhìn ánh mắt dịu dàng đang dán chặt vào nàng của hắn. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Trong chớp mắt, A Kết như quên tất cả, quên mẹ chồng và nữ nhi còn ở bên cạnh, trong mắt chỉ còn trượng phu vừa trở về.
Triệu Trầm cũng nhìn thê tử không chớp mắt. Lúc đi thê tử vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục dáng người giống như trước khi sinh, mặt có chút béo, hiện tại lại càng gầy đi, hình như còn gầy hơn lúc trước khi mang thai, may mắn sắc mặt hồng nhuận mới không đến mức làm cho hắn đau lòng. Nàng lại rơi nước mắt, nhưng khoé miệng vẫn đang nâng lên, Triệu Trầm kìm lòng không đậu nhích gần mép giường hơn một bước, đang muốn ôm thê tử một cái trước thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu mang đầy vẻ phòng bị.
Tâm tư Triệu Trầm lập tức chuyển về phía nữ nhi.
Vào ban ngày, từ xa hắn đã thấy qua nữ nhi, đứa nhỏ được bọc trong một cái áo choàng màu đỏ, đầu đội mũ quả dưa cũng màu đỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mà bây giờ, bởi vì trong phòng ấm áp, nữ nhi chỉ mặc một thân áo bông và quần bông, trong ngực ôm tú cầu, mở to đôi mắt khẩn trương lại tò mò nhìn hắn.
Triệu Trầm nhấc mắt nhìn về mẫu thân đang bế nữ nhi, thấy mẫu thân ôn nhu từ ái nhìn, hắn vội vàng xoay người đi ra ngoài, "Ta ra phía trước thay quần áo khác đã." Trên người hắn còn mặc khôi giáp.
Xán Xán tò mò nhìn chằm chằm rèm cửa.
A Kết có chút khó hiểu, Ninh thị cười với nàng, giơ tay lau mắt.
A Kết giờ mới hiểu được, Triệu Trầm cũng sẽ bởi vì tưởng niệm mà rơi nước mắt.
"Được rồi, ta cũng đã thấy được người nên thấy an tâm rồi, ba người các con đoàn tụ đi, ngày mai hãy cùng nhau ôm Xán Xán đi nhìn ta." Ninh thị biết mình ở trong này nhi tử sợ mất mặt, để cháu gái đi tìm mẫu thân, bà cười ngăn cản A Kết đang muốn xuống giường tiễn mình, Ninh thị khoát tay: "Con cứ chơi với Xán Xán đi, ta ra ngoài trò chuyện cùng Thừa Viễn." Phu thê có cách sống chung riêng, hai mẫu tử bà cũng có cách nói chuyện riêng.
A Kết cũng không tiếp tục kiên trì.
Trong phòng lại an tĩnh, trên mặt A Kết nở nụ cười thỏa mãn, cúi đầu nói với nữ nhi: "Vừa mới rồi chính là phụ thân, lát nữa hắn tiến vào, Xán Xán kêu phụ thân có được không?"
Xán Xán ôm cầu tựa vào trong ngực mẫu thân, không nói lời nào nhưng ánh mắt lại hướng ra cửa, hình như cũng nhận biết được âm thanh xa lạ kia. Hai chân nhỏ chụm vào nhau, trên tất là hình hai con hồ ly giống nhau như đúc.
Ở tiền viện, sau khi tắm rửa thay đồ xong, Triệu Trầm đã bình tĩnh lại, ra cửa thì gặp mẫu thân lại đây, hắn đi qua ôm chặt: "Nương, nửa năm nay người chịu nhiều vất vả rồi. Thánh chỉ đến chắc người cũng biết nội dung rồi, chờ phủ đệ bên đó sửa xong, chúng ta liền chuyển qua." Đây là mẫu thân của hắn, nhiều năm như vậy, chỉ có hai mẫu tử ở cạnh nhau mỗi ngày, hắn trước nay không cảm thấy ngầm làm nũng với mẫu thân là có gì không ổn.
"Được rồi, cho ta xem xem trên người có bị thương không?" Ninh thị đẩy nhi tử, giữ cánh tay hắn hỏi.
Triệu Trầm cười lắc đầu, Ninh thị không tin, nhưng mà nhi tử đã lớn, bà không thể cởi đồ kiểm tra như khi hắn còn nhỏ. Bên kia tức phụ còn đang ngóng trông, Ninh thị không trì hoãn nhi tử lâu lắm, vui mừng nhìn nhi tử hình như đã cao thêm một chút, ôn nhu nói: "Mau đi đi, hãy vui vẻ đoàn tụ với hai mẫu tử các nàng."
"Trời tối, ta đưa nương trở về." Triệu Trầm đương nhiên cũng nhớ nhung mẫu thân, dù sao còn có cả một đêm cùng thê tử và nữ nhi đoàn tụ, hắn vẫn đưa Ninh thị đến cửa Hinh Lan uyển, nhìn mẫu thân đi vào mới xoay người trở về.
Lần này hắn không chút do dự tiến vào nội thất.
A Kết cũng chỉ còn lại vui vẻ, chỉ vào trượng phu dỗ nữ nhi: "Xán Xán gọi phụ thân, gọi phụ thân thì nương càng thương con."
Triệu Trầm đứng tại trước mép giường, chờ mong nhìn nữ nhi.
Thân mình hắn cao lớn, Xán Xán ngửa đầu nhìn, mắt to nhanh như chớp chuyển động, quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhếch miệng cười, vỗ cầu gọi người: "Tổ phụ!"
A Kết choáng váng.
Triệu Trầm còn ngốc hơn nàng.
Lúc nữ nhi cười với hắn, hắn còn tưởng rằng nữ nhi nhớ được mình, tuy rằng hắn biết đó là chuyện không có khả năng, nhưng dù thế nào hắn không nghĩ tới nữ nhi sẽ kêu sai. Windchimelqd Đứng thẳng bất động một lát, Triệu Trầm chà tay, cởi giày bò lên trên kháng, ngồi chồm hỗm trước nữ nhi, hỏi bé: "Xán Xán nhìn kỹ xem, ta là phụ thân hay là tổ phụ?" Hắn cùng lão già có chút giống nhau, nhưng lão già đã 40, dù giống nhưng cũng có khác biệt chứ?
Xán Xán cũng nhanh chóng phát hiện người này không phải tổ phụ, nói chung là giọng nói không giống nhau, nhưng bởi vì quen mặt, bé cũng không cảm thấy sợ hãi, ngửa đầu nhìn chằm chằm người nọ.
Triệu Trầm thử thăm dò, cầm tay nhỏ mập mạp của nữ nhi, hôn hôn, thuần thục dỗ nàng: "Xán Xán gọi phụ thân, phụ thân nhớ con."
Xán Xán chớp chớp mắt, quay đầu nhìn mẫu thân.
A Kết cổ vũ bé: "Xán Xán gọi phụ thân, phụ thân cõng con đi cưỡi đại mã."
Nghe được đại mã, Xán Xán thật sự vui vẻ, mềm mại trong trẻo gọi "Phụ thân", miệng lưỡi rõ ràng.
"Nữ nhi ngoan!" Triệu Trầm bị giọng nói ngọt ngào này gọi đến mức lòng cũng mềm ra, vui vẻ xoay người, nói với thê tử: "Nàng ôm Xán Xán đi, ta cõng hai người." Tức phụ và nữ nhi hắn đều muốn cõng.
A Kết cũng không dám cùng hắn chơi trò này, liền đặt Xán Xán lên trên lưng hắn, nàng ở một bên đỡ bé. Triệu Trầm biết thê tử lại xấu hổ, quay đầu trừng nàng, nhưng trong mắt phượng sóng ánh sáng chuyển động, không nhìn thấy phẫn nộ chỉ nhìn thấy tình ý dạt dào. A Kết không tự chủ nhìn chằm chằm trượng phu, khuôn mặt dịu dàng ở dưới ngọn đèn như đóa hoa đẹp nhất, Triệu Trầm nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng là Xán Xán bất mãn chuyện hắn vẫn không nhúc nhích, dùng sức vỗ hắn hai lần, hắn mới cười vang xin lỗi, bắt đầu chuyển động giống như tiểu hài tử đang bò.
Tổ phụ và tiểu cữu cữu (cậu) đều từng chơi cái này với bé, Xán Xán cực kỳ vui vẻ, tay nhỏ vỗ lưng phụ thân, chân hơi xòe cọ vào bên hông phụ thân, cười không ngừng. Một nhà 3 người xoay hai vòng, A Kết bỏ cuộc trước, ôm nữ nhi xuống nhét vào trong ngực Triệu Trầm, thở gấp nói: "Hai người tự chơi đi, thiếp mệt rồi." Triệu Trầm bò vô cùng đơn giản, nàng phải đứng một bên nghiêng người duỗi cánh tay giữ nữ nhi, eo rất mỏi.
"Sao nàng không có chút tiền đồ nào vậy?" Triệu Trầm ôm nữ nhi, cười trêu ghẹo nàng.
A Kết ngồi đối diện hắn, cũng cười trả lời: "Chàng có tiền đồ lớn, đêm nay chàng dỗ Xán Xán đi."
Triệu Trầm nhìn bóng đêm bên ngoài, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường, đứng lên" "Sớm như vậy lại muốn dỗ Xán Xán, nàng muốn làm gì?"
Thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn, A Kết biết mình nói không lại, xoay qua chỗ khác, trải hai cái chăn lót ra, đương nhiên không phải thật sự muốn ngủ, chỉ là trải trước để lát nữa nhờ giường lò, chăn sẽ ấm áp.
Triệu Trầm nhìn dáng người yểu điệu của thê tử, thân thể ăn chay chín tháng có chút phản ứng, cũng may hắn còn chưa bị chuyện đó làm mụ mị đầu óc, vội vàng cúi đầu, cố gắng nhanh chóng quen thuộc với nữ nhi, trở thành phụ thân để bé không cần phòng bị.
Xán Xán vốn cũng không phải thật sự sợ người lạ, hơn nữa Triệu Trầm lại thật lòng thương yêu nữ nhi, hận không thể đến mức nữ nhi muốn làm cái gì hắn đều đồng ý, hai cha con rất nhanh lại chơi đùa vui vẻ với nhau. Xán Xán càng thêm vui vẻ, thích nhất mỗi lúc được phụ thân ném lên cao, bé nhẹ bỗng, động tác của Triệu Trầm không mất chút sức lực nào, đầu tiên thả nữ nhi xuống, để bé kêu phụ thân, Xán Xán kêu xong thì hắn nâng người lên như điều bé muốn.
A Kết tựa vào đầu giường tham lam nhìn ngắm, chờ nữ nhi lần nữa bị Triệu Trầm giơ đến đỉnh đầu thì A Kết khích lệ nói: "Xán Xán hôn trán phụ thân, biết nơi nào là trán không?"
Xán Xán đương nhiên biết, tay nhỏ sờ trán phụ thân, lại chu cái miệng nhỏ nhắn xuống đụng vào. Lòng Triệu Trầm như bay lên, khi nữ nhi thật sự chủ động hôn hắn, nghĩ tới những đêm bản thân mình ở Nam Cương vượt qua việc gối đầu một mình khó ngủ, hắn mạnh mẽ ôm nữ nhi vào trong ngực, một lần lại một lần thì thào: "Xán Xán, phụ thân nhớ con, đặc biệt đặc biệt nhớ, chỉ sợ trở về con lại không nhận ra phụ thân."
Nam nhân ôm ấp cứng rắn hơn mẫu thân, dù ấm áp giống nhau, nhưng lại rộng lớn hơn rất nhiều, Xán Xán ngoan ngoãn dán tại trong ngực phụ thân, trong lời nói dịu dàng của phụ thân, mí mắt có chút nặng, dụi dụi mắt, quay đầu tìm mẫu thân: "Nương, ăn ăn..."
Triệu Trầm ngẩng đầu, không hiểu ý tứ của nữ nhi.
A Kết đã chui vào chăn giúp nữ nhi làm ấm trước, nghe vậy ôn nhu giải thích: "Xán Xán muốn ngủ, ôm tới cho thiếp đi."
Triệu Trầm vững vàng ôm lấy nữ nhi đi về phía thê tử, ánh mắt thăm thẳm, A Kết bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nghĩ tới mình muốn cho nữ nhi bú, sau khi nhận nữ nhi liền chuyển đến ngồi đầu giường. Trở lại trong lồng ngực không thể quen thuộc hơn được nữa, Xán Xán nhắm mắt lại, tay nhỏ theo bản năng sờ vào trong vạt áo mẫu thân.
Phát hiện nam nhân ở phía sau đang nhìn, A Kết tạm thời không cởi bỏ xiêm y giống trước đây, mà chỉ nhỏ giọng nói: "Tắt đèn trước đi." Sợ Triệu Trầm không đồng ý, lại thêm một câu, "Đèn sáng Xán Xán ngủ không ngon."
"Được." Sao Triệu Trầm lại không biết chút tâm tư của thê tử, chỉ là không muốn bởi vì phu thê mình mà nữ nhi không được ăn no, hắn nhanh chóng nhảy xuống, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, tắt tất cả các đèn trên bàn. Trước khi quay về lại giường lò, phát hiện nữ nhi đã chui đến trong ngực mẫu thân, Triệu
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân