Chương 137: Phát Triển Bền Vững
ời nói đột ngột của ông lão, không những khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngẩn người mà còn khiến cho các vị lãnh đạo có mặt cũng kinh ngạc. Đây không phải là cuộc nói chuyện thông thường, mà nó liên quan đến sự phát triển và tiền đồ của đất nước, liên quan đến việc trọng đại của quốc gia. Trẻ tuổi như vậy mà lại tham gia chuyện đại sự của đất nước. Đây không phải là trò đùa, một quyết định sai lầm sẽ sinh ra những tổn thất không thể cứu vãn được.
Ông già lúc này cũng bật cười nói bổ sung vào:
- Không cần kinh ngạc. Sự hưng thịnh và tồn vong của đất nước tất cả mọi người đều có trách nhiệm. Thời đó, chúng ta liều mạng đến thế cũng là do nhiệt huyết tuổi trẻ. Các ông đều là người đã trải qua thời đại đó, sao lại không hiểu những chuyện thế này. Có chí không phân biệt tuổi tác, không chí dù trăm tuổi cũng như không. Lời nói của Chấn Bang, các ông cứ xem như là một khía cạnh để tham khảo thôi. Bồng bột không sợ, chỉ sợ thực hiện những chính sách sai lầm thôi.
Đã có sự đảm bảo của ông lão thì các vị Thủ trưởng đương nhiệm cũng không có gì để nói. Thủ trưởng cao nhất cũng cười nói:
- Chấn Bang, lão lãnh đạo cũng đã mở miệng điểm tướng rồi. Thôi thì cậu cứ nói ra những lời trong lòng, không cần che giấu. Bây giờ cũng không phải là cuộc họp ủy ban Thường vụ Chính trị. Đây là lần họp mặt gia đình, cậu muốn nói gì cứ nói thoải mái.
Có được lời nói của lãnh đạo cao nhất, Nhiếp Chấn Bang cũng đã yên tâm không ít. Sau khi sắp xếp lại câu từ trong đầu, lúc này hắn mới nói:
- Các vị Thủ trưởng! Ông nội! Cháu nghĩ, chắc các vị ở đây cũng biết trên thế giới, có một quan niệm phát triển kinh tế trước mắt đó là phát triển bền vững.
Phát triển bền vững, khái niệm bắt đầu sớm nhất là vào thời kỳ những năm bảy mươi, được chính thức đề xuất trong cuộc họp chính thức của liên hợp quốc tại Stockholm, Thụy Điển nghiên cứu và thảo luận về vấn đề hoàn cảnh sống của con người. Vào đầu những năm tám mươi, ông Brown của Mĩ cũng xuất bản cuốn Xây dựng một xã hội phát triển bền vững đã được xem là chính thức nổi danh kể từ đó.
Vừa rồi, nói đến việc cải cách mở cửa và phát triển kinh tế trong nước, Nhiếp Chấn Bang cũng tràn đầy cảm xúc của kiếp trước. Không ít những nơi, bởi vì Chính quyền địa phương theo đuổi thành tích một cách phiến diện mà đã bỏ qua vấn đề môi trường, khiến cho tất cả trở thành những tư tưởng biến dạng trên con đường phát triển kinh tế. Chính điều đó dẫn đến môi trường trong nước liên tục chuyển biến xấu, các loại thiên tai xảy ra liên miên, sa mạc hóa, bão cát, hạn hán Nếu từ khi bắt đầu đã có tư tưởng phát triển đúng hướng thì đối với quốc gia, đối với dân tộc đều có ích.
Thực tế là năm ngoái, nước ta đã liên kết với một vài quốc gia trung lập phát triển, ký kết một bản hiệp ước về việc bảo vệ môi trường ở các thủ đô. Cũng trong năm nay, tại Rio De Janeiro, Chính phủ Hoa Hạ cũng đã trang trọng ký tên vào bản hiệp ước về môi trường và phát triển. Lúc này, người lãnh đạo thế hệ mới của đất nước, trên thực tế đã dần dần xem trọng việc bảo vệ môi trường. Chỉ là vẫn chưa có đề xuất nào về hệ thống quan niệm phát triển bền vững mà thôi.
Nhìn thấy vẻ suy tư của các vị lãnh đạo, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, đã nói đến đây, nếu không nói tiếp thì không được. Thế là ngay tức khắc, Nhiếp Chấn Bang quyết định nói hết ra:
- Phát triển bền vững này, theo lý giải của cháu đó là song song với việc thỏa mãn nhu cầu và sự phát triển của con người ở thế hệ này thì cũng không được gây nguy hại hoặc tổn thất đến sự phát triển và nhu cầu của thế hệ sau.
Quan niệm này vừa nói ra thì có cảm giác như con mắt của các vị lãnh đạo dường như vụt sáng, vị lãnh đạo cao nhất cũng là người há miệng gật đầu nói:
- Không sai, sự lý giải về định nghĩa của từ ngữ này quả không sai. Đảm bảo sự phát triển hiện tại, lại phải cam đoan trữ lượng của những tài nguyên và môi trường tự nhiên được lưu lại một cách đầy đủ nhất cho nhu cầu sinh hoạt và phát triển của tương lai.
Vị thủ trưởng có trách nhiệm quản lý các phương diện ngân sách của Chính phủ ngồi bên cạnh cũng gật đầu khen:
- Quan niệm này rất mới mẻ độc đáo. Nhưng càng nghĩ kỹ lại càng rất có lý. Hiện giờ việc phát triển nhu cầu đất nước có tính tích cực rất cao. Nhưng ở các nơi, không ít các cán bộ lại bỏ qua hoàn cảnh thiên nhiên. Việc phá hủy mọi thứ như vậy là hoàn toàn không được. Mười năm, hai mươi năm hay là mấy chục năm sau, những cảnh non xanh nước biếc tươi đẹp không thể bị thế hệ này của chúng ta phá hoại. Cần phải để lại cho đời sau những cái hoàn thiện.
Đã nói ra hết rồi thì Nhiếp Chấn Bang cũng đành mạnh dạn nói:
- Các vị Thủ trưởng, về phương diện bảo vệ môi trường, đó chỉ là một mặt. Mặt khác, cháu cảm thấy chúng ta có thể mượn phương pháp của bên Nhật. Nhật Bản hiện nay, những tài nguyên khoáng sản trong nước đều được niêm phong hết. Tất cả khoáng sản của Nhật Bản đều được để lại cho đời con cháu sử dụng, thậm chí Nhật Bản ngày nay trên con đường thỏa mãn nhu cầu phát triển bản thân, đồng thời còn có các tài nguyên chiến lược như nhập khẩu từ nước ngoài những quặng sắt đá, dầu mỏ với số lượng lớn để dự trữ.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho tất cả các Thủ trưởng đều trẩm tư suy nghĩ. Nhưng xem ra, mức độ xem trọng vấn đề của các Thủ trưởng không cao. Tình hình đất nước của Nhật Bản với nước ta không giống nhau, nhu cầu khác nhau, hoàn cảnh quốc tế bên ngoài cũng khác nhau. Không thể nói Nhật Bản có thể làm được thì nước ta cũng làm được. Có những thứ, phương Tây vẫn tiến hành cấm vận đối với nước ta.
Ông lão ngồi bên cạnh cảm giác được dường như không khí trước mắt có chút khác thường, liền cười nói:
- Lời nói của Chấn Bang rất đáng để chúng ta suy nghĩ. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh là thành ngữ do người Hoa chúng ta phát minh. Ngày nay, Nhật Bản đã đi trước. Tài nguyên trong nước phải được khai thác có kế hoạch, có hạn chế. Đồng thời cũng phải khuyến khích cho các doanh nghiệp trong nước bước chân ra thế giới bên ngoài, hạn chế khai thác, tiết kiệm nguồn nguyên vật liệu, chủ yếu vẫn là khai thác tài nguyên.
Thủ trưởng đương nhiệm cũng trầm tư một hồi rồi lập tức gật đầu, tài nguyên, bất kể là tài nguyên gì, số lượng dự trữ là bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc dùng hết. Những dân tộc khác, quốc gia khác, chúng ta không quản được, chúng ta chỉ có thể bảo đảm cho người Hoa, con cháu người Hoa không chịu ảnh hưởng là được.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Thủ trưởng đương nhiệm cũng không che giấu lời khen của mình. Trước mặt lão lãnh đạo hoàn toàn không cần phải giả tạo. Thủ trưởng đương nhiệm lập tức cười nói:
- Chấn Bang à, có được ý nghĩ này thật không tệ chút nào. Mặc dù ở dưới địa phương, nhưng lại biết lo nghĩ cho đất nước thật không tệ, tư tưởng này cần phải được duy trì và cổ vũ.
Sau đó các vị Thủ trưởng ngồi với ông già một lát rồi cũng đứng lên từ biệt. Nhìn bóng dáng của các Thủ trưởng, Nhiếp Chấn Bang chỉ còn có thể nghe theo mệnh trời thôi. Những gì cần nói hắn cũng đã nói hết, còn về các vị lãnh đạo có chịu suy nghĩ hay không thì đó không phải là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang có thể quản được. Có điều, Nhiếp Chấn Bang tin là ít nhiều cũng có chút hiệu quả. Kiếp này, sự phát triển của đất nước không nên đi theo con đường của kiếp trước.
Sau khi ăn xong cơm trưa ở nhà ông cụ thì Nhiếp Chấn Bang cũng rời khỏi, lúc này sau khi ông cụ nghỉ hưu cũng không còn ở trong Tử Cấm Thành nữa. Biệt thự Hương Sơn bên đó, ông cụ cũng không ở nữa mà lại ở chỗ Tứ Hợp Viện bên này.
Bên bác Cả Nhiếp Quốc Đông cũng có phòng của mình ở bên trong đại viện Quân ủy, còn ông già nhà mình thì lại ở Yến Bắc hẳn rồi.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào phòng khách, ông nội đã bày sẵn bàn cờ trên bàn trà rồi, vừa cười vừa vẫy vẫy tay nói:
- Chấn Bang, qua đây chơi một bàn với ông chứ?
Tổng kết lại, Nhiếp Chấn Bang thua đến rối tung cả lên. Nhìn dáng vẻ của Nhiếp Chấn Bang, ông nội lúc này liền cười rồi nói:
- Thế nào? Có phải cảm thấy rất áp lực? Thời gian này biểu hiện của cháu, ông cũng đã quan sát kỹ, rất tốt. Lúc nãy lão lãnh đạo cũng đã gọi điện cho ông khen cháu hết lời. Xem ra bây giờ đã đến lúc ông phải nói với cháu những sắp xếp sau này của ông rồi.
Nghe thấy lời này của ông cụ, trái tim của Nhiếp Chấn Bang cũng đập nhanh hơn. Nói vậy không phải quá rõ ràng rồi sao. Từ trước đến nay ông nội chưa bao giờ có thái độ nghiêm túc thế này, tuy là trên thực tế, trên con đường làm quan, nhà họ Nhiếp đều có sự đối xử bình đẳng giữa Nhiếp Gia Lương và Nhiếp Chấn Bang. Nhưng vẫn chưa hề có thái độ rõ ràng nào.
Bây giờ nói như vậy, có nghĩa là ông nội đã hạ quyết tâm rồi. So với thành tích của Nhiếp Gia Lương thì Nhiếp Chấn Bang có sự ưu tú hơn rất nhiều, về mặt tuổi tác, Nhiếp Gia Lương đang ở hàng tuổi ba mươi, cấp bậc cũng mới là Cục trưởng. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang đã hoàn toàn thắng về mặt công tác.
Về mặt này thì sự chênh lệch giữa thắng và thua không hề rõ ràng. Điều quan trọng chính là mạng lưới nhân mạch của Nhiếp Chấn Bang mạnh hơn nhiều so với Nhiếp Gia Lương, đây mới chính là trọng điểm mà ông cụ cần cân nhắc.
- Ông tin rằng ý của ông chắc cháu đã hiểu. Vào dịp Tết này ông sẽ tuyên bố chuyện này với cả nhà. Bản thân cháu cũng nên có chút chuẩn bị. Ngoài ra, làm cách nào để giải quyết vấn đề giữa cháu và anh cả thì cháu cũng nên suy nghĩ một chút. Hiện tại, tương lai của nhà họ Nhiếp sẽ phải dựa vào anh em các cháu rồi.
Lúc này ông nội tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Nhìn thấy dáng vẻ của Nhiếp Chấn Bang, ông cười nói:
- Gánh nặng đừng quá lớn. Cũng đừng nên có cảm giác đắc chí, đây chẳng qua chỉ là một hình thức, có thể thật sự đi đến đâu, còn phải xem bản thân các cháu nữa. Còn nhớ chuyện ở phòng sách trong Tử Cấm Thành không? Những bàn để sách, kệ sách mà cháu hỏi đều là những thứ quý giá. Ông đã nói rồi, còn có thể vào trong đó lần nữa không, tất cả phải dựa vào bản thân các cháu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng nghiêm túc gật đầu:
- Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng, cháu tin rằng anh cả và anh hai cũng sẽ cố gắng, chúng cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu.
Bước ra từ phòng khách, Nhiếp Chấn Bang đang tính về phòng thì trước mặt, bóng dáng của Nhiếp Gia Dân đột nhiên chạy vọt qua từ bên cạnh, lấy ngón tay ngoắc ngoắc Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang vừa đi tới, Nhiếp Gia Dân liền thấp giọng nói:
- Lão tam, có một nơi anh muốn dẫn cậu đi thưởng thức một chút, thế nào? Có hứng thú không?
Gần giáp Tết, Nhiếp Gia Dân cũng đã chạy từ Tây Bắc trở về, hai anh em tuy đều ở Tây Bắc nhưng rất ít khi gặp mặt với nhau.
Nhìn vẻ thần bí của Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng bật cười, thật không hổ danh là bá chủ ăn chơi có tiếng ở Bắc Kinh. Mới về đây mấy ngày mà đã tìm được nơi thú vị.
Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Chỗ thú vị nào. Thần bí như vậy làm gì chứ?
Nhiếp Gia Dân lúc này chỉ mỉm cười mà không nói gì, trong phút chốc đã lôi Nhiếp Chấn Bang ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Lão tam này, sao anh không phát hiện là từ sau khi cậu làm lãnh đạo thì tính cách lại trở nên giống đàn bà vậy. Giữa anh em chúng ta có cần phải vậy không? Cậu xem một chút, trong cái thủ đô này, ngoại trừ những tên không ở trong thể chế ra, hiện giờ mấy tên kia, có tên nào không phải là đang làm trưởng phòng hay chủ nhiệm gì chứ. Cậu có yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi, chỉ cần đi với anh là được, anh sẽ hại cậu hay sao?
Nhiếp Chấn Bang gần như bị Nhiếp Gia Dân đẩy lên xe hơi, xe khởi động chạy nhanh như bay, hướng đến khu vực ngoại ô thủ đô. Sau nửa tiếng đồng hồ, xe dừng lại ở cửa của một tòa nhà bỏ hoang.
Nhìn tòa nhà mọc đầy cỏ dại gần như bị bỏ hoang không dưới năm năm, Nhiếp Chấn Bang ngẩn người ra, nhìn Nhiếp Gia Dân đang đứng bên cạnh nói:
- Anh hai, nơi mà anh nói là đây sao?
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn