Chương 136: Quần Áo Không Chỉnh Tề Không Được Vào!​
ày, Trương Thiên, rời giường đi!
Sáng sớm hôm sau, Trương Đại Thiểu đang ngủ mơ màng, Liễu Thanh Thanh đã tới gõ cửa ầm lên.
Trương Đại Thiểu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn đồng hồ, mới mười giờ thôi, sao phải dậy sớm như vậy.
- Trương Thiên, anh đã hứa đi tham gia họp lớp với tôi, không được nuốt lời!
Liễu Thanh Thanh ở bên ngoài lớn tiếng thúc giục, Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ rời giường, bị Liễu Thanh Thanh lôi kéo đến bến xe bus.
Liễu Thanh Thanh rất khiêm tốn, Tô Tâm Lam muốn để cô ấy đi Maserati hay Volvo, nhưng cô ấy không đồng ý, mà cùng Trương Đại Thiểu đi bắt xe bus.
Lần họp lớp này là do lớp trưởng lớp đại học năm đó của Liễu Thanh Thanh khởi xướng, địa điểm là khách sạn Thiên Lý tại trung tâm thành phố, cách biệt thự hơi xa, hai người ngồi xe bus cỡ hai giờ mới tới nơi.
- Này, đây không phải hoa khôi của chúng ta, Liễu Thanh Thanh sao?
Mới xuống xe còn chưa đi được mấy bước, hai người chợt nghe thấy một âm thanh vui mừng.
Trương Đại Thiểu vừa ngẩng đầu thì thấy một tiểu tử đẹp trai đang hưng phấn đi tới chào đón Liễu Thanh Thanh.
Ở bên người hắn, còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất model, vô cùng thân thiết ôm cánh tay của hắn, tất nhiên, đây là một cặp rồi.
Cô gái xinh đẹp khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh theo bản năng ôm chặt cánh tay của tiểu tử đẹp trai kia hơn, giống như là sợ bị người ta cướp đi.
Ánh mắt vô ý thức đảo từ Liễu Thanh Thanh sang Trương Đại Thiểu, lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
- Cậu, cậu là Thiệu Tuấn Lãng!
Liễu Thanh Thanh nhìn thấy bạn cùng lớp cũng rất vui mừng.
- Vài năm không thấy, cậu lại càng ngày càng đẹp trai rồi.
- Ha ha.
Nghe thấy lời khen, Thiệu Tuấn Lãng cười rất vui vẻ.
- Cậu chẳng phải cũng càng ngày càng đẹp sao?
Nói tới đây, Thiệu Tuấn Lãng như nhớ tới cái gì, một ngón tay chỉ đến cô gái xinh đẹp bên người.
- Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Mã Lệ Tát.
Mã Lệ Tát cười một cái chào hỏi với Liễu Thanh Thanh, mỉm cười có chút chân thành làm cho người ta hoài nghi.
- Tôi cũng giới thiệu với cậu, đây là bạn trai tôi, Trương Thiên.
Liễu Thanh Thanh lập tức kéo Trương Đại Thiểu lên, cũng thân thiết ôm cánh tay như chim nhỏ nép vào người Trương Đại Thiểu.
- Bạn trai cô?
Thiệu Tuấn Lãng ngẩn ra.
Thiệu Tuấn Lãng kỳ thật đã sớm thấy Trương Đại Thiểu, vẫn luôn đoán thân phận của Trương Đại Thiểu. Hắn từng nghĩ người kia có thể là bạn trai của Liễu Thanh Thanh, nhưng ý nghĩ này mới vừa hiện lên trong đầu thì đã bị gạt bỏ.
Liễu Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, cách nhìn người cũng không thấp, lúc học đại học có bao nhiêu công tử theo đuổi cô đều không để vào mắt, hiện giờ tại sao lại có người bạn trai kém không chịu nổi như vậy? Giờ phút này nghe được lời nói của Liễu Thanh Thanh, hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
- A, xin chào.
Biểu tình xấu hổ kia rất nhanh được Thiệu Tuấn Lãng che giấu, nho nhã vươn tay ra với Trương Đại Thiểu, nhưng sự khinh thường trong mắt hắn không thể lừa được Trương Đại Thiểu.
Đối với việc này, Trương Đại Thiểu cũng không có để ở trong lòng, cùng bắt tay với Thiệu Tuấn Lãng, mấy người cùng nhau đi đến khách sạn.
Dọc đường đi Thiệu Tuấn Lãng vẫn nói chuyện với Liễu Thanh Thanh, nhưng thái độ kia rõ ràng không nhiệt tình như lúc trước nữa.
Lầu hai khách sạn Thiên Lý, một người thanh niên mặc đồ của khách sạn, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên dây thắt lưng có gắn một Logo bảy màu, tây trang cùng giày da rất đẹp mắt.
Vừa nhìn đã thấy người này là người thành đạt, hắn chính là quản lý của khách sạn Thiên Lý, cũng là bạn học của Liễu Thanh Thanh, người khởi xướng lần họp lớp này, Vương Bằng.
Vương Bằng đứng trước cửa sổ thủy tinh, cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy người Liễu Thanh Thanh đi tới, sắc mặt có chút khó coi.
- Anh Bằng, Liễu Thanh Thanh thực sự có bạn trai rồi.
Bên người Vương bằng, một người xấu xí trẻ tuổi châm ngòi thổi gió nói.
- Nhưng mà người con trai kia cũng thật chẳng ra sao, giống như một tên ăn xin vậy.
- Cậu câm miệng cho tôi!
Vương Bằng hung hăng trợn mắt một cái, tên bạn xấu xí lập tức câm như hến, người này không chỉ là bạn học mà còn là cấp trên của mình, không thể đắc tội được.
- Liễu Thanh Thanh, người con trai này, chỉ sợ là tấm bia của em?
Vương Bằng ánh mắt chớp động, nói thầm, hắn thế nào cũng không tin tưởng Liễu Thanh Thanh sẽ coi trọng một người kém như vậy.
Nói xong, Vương Bằng lấy ra một cái bộ đàm, phân phó cho bảo vệ ở cửa cái gì đó.
Bên kia, đám người Liễu Thanh Thanh đã đi tới cửa khách sạn, ở đây lại gặp mấy người bạn cùng lớp, mọi người không thể không hàn huyên đôi chút, bắt đầu nói nói cười cười đi vào khách sạn.
Nhưng không lâu sau mọi người nhìn thấy Trương Đại Thiểu bên cạnh Liễu Thanh Thanh, trong mắt cũng có chút khinh thường. tất cả đều làm như không thấy Trương Đại Thiểu.
- Anh, đứng lại!
Đi được nửa đường, bảo vệ ở cửa bỗng nhiên đi tới ngăn cản Trương Đại Thiểu, ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung lên người Trương Đại Thiểu.
- Có việc gì không?
Trương Đại Thiểu khẽ cau mày, nhìn chằm chằm bảo vệ kia hỏi.
Giọng nói bảo vệ có vài phần nghiêm khắc:
- Anh đang làm gì ở đây? Ai cho anh vào!
- Tôi tới tham gia họp lớp.
Trương Đại Thiểu không muốn gây chuyện, mở miệng giải thích.
- Anh xem tôi là tên ngốc sao.
Bảo vệ lộ ra vẻ mặt cười nhạo, đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới.
- Anh có biết đây là đâu không? Nhìn một thân quần áo mấy trăm đồng này của anh cũng xứng tới nơi này để họp lớp sao? Đi nhanh đi!
Bạn cùng lớp của Liễu Thanh Thanh đều đứng ở một bên ôm cánh tay coi náo nhiệt, đối với Trương Đại Thiểu, không khinh bỉ thì cũng là chán ghét, đi cùng một người như thế thật là mất mặt.
Cũng có người mang tâm trạng vui sướng khi người gặp họa cười nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh, thầm nghĩ: Hồ Ly Tinh này, lúc học đại học không phải cô rất nở mày nở mặt sao? Đàn ông tôi thích đều bị cô cướp đi, hiện tại thế nào lại tìm một người bạn trai mất mặt như vậy, xứng đáng! (Hồ Ly Tinh: Sao ông tác giả lại nhắc đến tên mình ở đây làm chi vậy?).
- Anh này làm gì vậy!
Liễu Thanh Thanh nhìn không được, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt bảo vệ.
- Đây là bạn trai tôi, theo tôi đến tham gia họp lớp, anh dựa vào cái gì ngăn cản anh ấy?
- Cho dù anh ta là bạn trai cô cũng không được!
Bảo vệ vừa thấy Liễu Thanh Thanh, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến phân phó của cấp trên, lập tức kiên quyết lắc đầu.
- Người quần áo không chỉnh tề thì không được đi vào, đây là quy định của khách sạn chúng tôi. Muốn đi vào thì cho anh ta về nhà thay quần áo rồi lại đến. Thật là, mặc như thế cũng dám ra đường, rõ ràng là đầu óc không bình thường.
- Anh!
Liễu Thanh Thanh giận tím mặt.
- Đi gọi quản lý đến đây!
- Đây là quy định của quản lý chúng tôi, cô tìm hắn cũng vô dụng.
Bảo vệ đúng lý hợp tình nói.
- Làm sao thế này?
Đang cãi cọ thì Vương Bằng bước chân nhẹ nhàng đi tới, các bạn học ở đây ánh mắt đều sáng lên đi đến chào hỏi.
Vương Bằng mỉm cười chào mọi người, giống như mình là một người lãnh đạo quốc gia, mọi người ở đây một câu thêm mắm dặm muối miêu tả sự việc, Vương Bằng rốt cuộc "hiểu được" chuyện gì xảy ra.
Bốp!
Đầu tiên Vương Bằng tát bảo vệ một cái, quát:
- Mắt anh là mắt chó sao! Là bạn trai của bạn học tôi thì là bạn của tôi, bạn tôi anh cũng dám ngăn cản? Còn muốn làm việc nữa không, mau cút đi xin lỗi cho tôi!
Tuyệt Phẩm Tiên Y Tuyệt Phẩm Tiên Y - Âu Dương Lưu Lãng