Thiên Châu Biến epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 39: Thác Ấn Ngân Hoàng Thiên Nhĩ (2)
hận lấy thẻ trữ trị màu vàng, cảm xúc hưng phấn của Chu Duy Thanh chút nữa là đã không kìm nén được bộc lộ ra ngoài. Sau khi cảm ơn hai người trung niên, Chu Duy Thanh nhanh chóng đi ra hành lang, rời khỏi Thác Ấn cung.
Đứng ở cửa Thác Ấn cung, hắn thật sự muốn cười lớn một trận. Lão tử cũng là người có tiền, đây là bốn mươi lăm vạn Kim tệ a! Ngưng Hình sư thật là một nghề nghiệp có tiền đồ. Băng Nhi, sau này ngươi còn muốn Thác Ấn bất kỳ thứ gì, ta bỏ ra một lần vài chục vạn Kim tệ, đủ để cho ngươi Thác Ấn.
“Chớ cản đường, tránh ra!”. Đang lúc Chu Duy Thanh tươi cười hớn hở, đột nhiên xuất hiện thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng khiến cho hắn đang đắc ý giật mình bừng tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đang đứng trên đường đi giữa cửa Thác Ấn cung. Nhưng cửa lớn của Thác Ấn cung hết sức rộng rãi, ở hai bên rõ ràng là vẫn có thể đi tới được.
Xuất hiện trước mắt hắn là hai người, một nam một nữ, nói chuyện chính là thiếu nữ kia. Tay nàng đang ôm cánh tay thanh niên bên cạnh, vẻ mặt ngạo nghễ. Váy dài màu hồng, quần màu đỏ càng làm nổi bật thêm vóc dáng thon dài động lòng người, ngũ quan xinh xắn tuyệt đối là tuyệt sắc, một mái tóc dài màu đỏ xõa trên bờ vai. Chẳng qua là ngạo khí trên hai hàng lông mày và trong ánh mắt đã phá hư một phần dung nhan động lòng người của nàng.
Đứng bên cạnh thiếu nữ này là một thanh niên mặc trường bào màu đen, mặc dù trên đó chỉ có vài chỗ vẽ thêm một chút hoa văn màu vàng, nhưng khiến cho người ta có cảm giác hết sức thanh nhã. Một đầu tóc ngắn màu lam đậm, sóng mũi cao thẳng, tròng mắt ôn hòa cũng là màu lam đậm, hắn đang khẽ cau mày khi nghe thiếu nữ mặc váy màu hồng nói.
Khí độ của hắn thể hiện ra hơn xa thiếu nữ váy dài màu hồng kia, mặc dù nhìn qua hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, lại làm cho người ta cảm giác được sự ung dung phát ra từ bên trong.
Chu Duy Thanh cũng không nghĩ là sẽ gây chuyện, vốn mình đứng ở ngay giữa cửa lớn của Thác Ấn cung là không đúng. Nhưng mà, khi hắn thấy rõ tướng mạo của thiếu nữ mặc quần đỏ này, nhất thời dừng bước, quang mang lạnh lùng trong đáy mắt chợt lóe, hắn biết thiếu nữ mặc quần đỏ này. “Thổ bao tử, nhìn cái gì vậy, còn chưa tránh ra”. Thiếu nữ mặc quần đỏ nổi giận quát lên một lần nữa, nếu như không phải bên cạnh còn có thanh niên áo đen, nhất định là nàng còn nói chuyện càng khó nghe hơn nữa.
Chu Duy Thanh cười, cười hết sức thật thà: “Vị hôn thê của ta, đã lâu không ặp a! Chúng ta vẫn còn chưa có giải trừ hôn ước, vậy mà ngươi cũng đã tìm được người khác rồi. Rất tốt, rất tốt!”.
Không sai, thiếu nữ tóc đỏ đang ôm cánh tay thanh niên áo đen này chính là Đế Phù Nhã, Công chúa của Đế quốc Thiên Cung, vị hôn thê của Chu Duy Thanh.
Hơn hai năm không gặp, nhìn Đế Phù Nhã đã trổ mã hấp dẫn hơn rồi, nàng đã mười chín tuổi, chính là thời gian tốt đẹp nhất của thiếu nữ. Nhưng mà, cho dù là nàng có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt Chu Duy Thanh lúc này nàng cũng vô cùng xấu xí. Nhớ lại lần đầu tiên mình suýt chút nữa thì chết ở trên tay nàng, nhìn lại bộ dáng tay nàng đang khoác tay nam nhân khác, tay Chu Duy Thanh theo bản năng đã nắm chặt lại thành quả đấm. Bất kể là hắn có để ý đến hôn sự này hay không, ít nhất trước mắt Đế Phù Nhã vẫn còn là vị hôn thê của hắn. Nhưng nàng lại ngay tại trước mặt mình khoác tay một nam nhân khác, tình huống như vậy, nếu là đàn ông thì đều không thể nhịn được.
Nghe được câu nói của Chu Duy Thanh, thân thể Đế Phù Nhã đột nhiên khẽ chấn động, trong mắt toát ra vẻ không thể tin được. Hơn hai năm không gặp, Chu Duy Thanh thay đổi còn nhiều hơn nàng rất nhiều. Riêng là vóc người thì đã thay đổi long trời lở đất, hơn nữa lại thêm vẻ mặt hết sức phong trần, Đế Phù Nhã không thể tưởng tượng được là sẽ gặp lại hắn ở chỗ này. Bây giờ nhìn kỹ lại, mới nhận ra được. “Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”. Trên mặt Đế Phù Nhã thoáng hiện vẻ xấu hổ, trong mắt nhất thời toát ra vẻ rất lo lắng, nhưng cũng không phải là lo lắng cho Chu Duy Thanh. “Vị hôn thê?” thần sắc của thanh niên áo đen toát ra vẻ nghi ngờ nhìn qua Đế Phù Nhã bên cạnh.
Nhất thời trong lòng Đế Phù Nhã khẩn trương: “Dục ca, ngươi đừng hiểu lầm, ta và hắn không có gì cả. Hắn chỉ là một kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng ở Đế quốc Thiên Cung, là do mệnh lệnh của Phụ hòang, ta vẫn luôn muốn giải trừ hôn ước với hắn”.
Thanh niên áo đen không chút chần chừ liền rút tay của mình ra khỏi cánh tay đang ôm của Đế Phù Nhã, cười ưu nhã nói: “Đây là vấn đề của ngươi. Nhưng mà, ngươi cũng biết tính cách của ta, cho đến bây giờ ta cũng chưa bao giờ chấp nhận chuyện nữ nhân của ta có quan hệ với nam nhân khác. Công chúa Đế Phù Nhã, chúng ta chấm dứt từ đây”.
Giống như là làm một chuyện bình thường không quan trọng, thanh niên áo đen không hề để ý đến Đế Phù Nhã đang đứng dại ra ở đó, lững thững bước đi, hướng về phía Thác Ấn cung. Lúc hắn đi qua bên cạnh Chu Duy Thanh, mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ, diễm phúc quả là không tệ a! Ngươi yên tâm, ta chưa hề động tới Đế Phù Nhã, hàng vẫn còn nguyên xi...”. “Nguyên xi em gái ngươi!”. Chu Duy Thanh vẫn đứng im bất động tại chỗ, cũng không thèm nhìn thanh niên áo đen một cái nào, thản nhiên nói.
Vẻ mặt thanh niên áo đen vốn là ưu nhã, thong dong. Trong lúc này bỗng nhiên đọng lại, giọng nói cũng đột nhiên băng lãnh, phát ra một cỗ sát ý mênh mông: “Ngươi nói cái gì?”.
Giờ phút này, Chu Duy Thanh cảm giác giống như mình đang đứng giữa núi thây biển máu, sát khí nồng đậm kia khiến cho hắn có cảm giác hết sức quen thuộc, bởi vì hắn cũng từng cảm nhận được hơi thở như vậy trên người cha của hắn. Mặc dù thế, khi Chu Duy Thanh quay về phía thanh niên áo đen, vẻ mặt vẫn là mang theo một nụ cười thật thà như cũ, thanh âm hết sức rõ ràng, nói gằn từng chữ: “Nguyên nhất nhất, phong nhất nhất, nhĩ nhất nhất muội”. Ánh mắt hai người va chạm trên không trung, trong nháy mắt giống như là có điện quang vô hình bắn ra. Đột nhiên tay phải của thanh niên áo đen vung lên nhanh như tia chớp, vỗ thẳng đến mặt Chu Duy Thanh. Mà Chu Duy Thanh cũng gần như cùng lúc giơ tay phải lên.
Ba... một tiếng nổ vang lên, tạo ra một cơn bạo chấn mãnh liệt trong không khí, Đế Phù Nhã đang đứng ở kế bên cũng vì cơn bạo chấn này mà bị đẩy lui lại mấy bước, suýt nữa thì té xuống bậc thang.
Chu Duy Thanh bị đẩy lui về phía sau hai bước mới ổn định được thân hình, mà đầu vai thanh niên áo đen lắc lư dữ dội, cuối cùng vẫn không thể trụ lại, lui về sau nửa bước.
Chu Duy Thanh híp lại hai mắt, ánh mắt sắc bén súc tích bên trong, giống như một con thú dữ đang chuẩn bị nuốt sống con mồi. Mà trên mặt thanh niên áo đen thì rõ ràng là toát ra vẻ kinh ngạc. Một chưởng vừa rồi, mặc dù hắn không sử dụng quá nhiều lực, nhưng rõ ràng là thiếu niên trước mặt nhỏ hơn mình rất nhiều này lại có thể tiếp được, còn đẩy mình lui về phía sau nửa bước, phần lực lượng này đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Thiên lực của người này rõ ràng là cao hơn mình, đây là phán đoán đầu tiên của Chu Duy Thanh. Phải biết rằng, Thể châu của hắn thuần túy là gia tăng lực lượng, lực lượng thân thể lại vượt xa người bình thường, dưới tình huống như vậy mà hắn vẫn phải chịu thiệt thòi khi va chạm lần đầu tiên, điều này chứng minh rằng, thanh niên áo đen kia có tu vi Thiên lực cao hơn hắn.
Không hề có chút do dự, chân trái khẽ bước về phía trước nửa bước, quyền phải ngang nhiên quơ ra, mười hai khí toàn tử huyệt đồng thời vận chuyển, một cỗ bạch quang nồng đậm xuyến thấu quyền ảnh phát ra, oanh kích thẳng tới đối phương.
Thanh niên áo đen không hề né tránh, cũng giơ lên tay phải, đồng dạng là phát ra bạch quang, nhưng nồng đậm hơn so với bạch quang phát ra từ tay Chu Duy Thanh, nhằm thẳng phía chính diện mà đánh ra.
Mắt thấy nắm đấm của song phương sắp đụng vào nhau, thanh niên áo đen đột nhiên cảm giác được có một tia không ổn, ngay sau đó, Chu Duy Thanh đang ở trước mặt hắn cũng đã biến mất.
Năm viên Ý Châu lóng lánh mãnh liệt ánh huỳnh quang giống như thủy tinh, cùng năm viên Băng Phách Phỉ Thúy Thể Châu giống như của Chu Duy Thanh cơ hồ là cùng lúc xuất hiện trên hai cổ tay của thanh niên áo đen trước tiên. Viên Ý Châu thứ ba lóe sáng, một tầng quang mang màu trắng trong nháy mắt bao phủ thân thể hắn, cùng lúc đó, một tiếng nổ vang mãnh liệt đã vang lên phía sau lưng hắn.
Thanh niên áo đen bị đẩy về phía trước một bước, thân thể lại chấn động dữ dội, lại tiếp tục lảo đảo bước về phía trước từng bước một, tầng quang mang màu trắng kia phát ra thanh âm giống như là thủy tinh bị bể tan tành. Mà lúc này hắn cũng đã xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh không biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng hắn, bị tầng quang mang màu trắng đẩy lui về phía sau ba bước.
“Không Gian Bình Di. Ngươi là Thiên Châu Sư tăng phúc lực lượng hệ Không Gian”. Ánh mắt thanh niên áo đen nhìn Chu Duy Thanh rõ ràng có chút biến hóa. Làm hắn kinh ngạc không phải là thân phận Thiên Châu Sư của Chu Duy Thanh, mà là kỹ năng Không Gian Bình Di này. Ở Đế quốc Phỉ Lệ, Thiên Châu Sư không hiếm hoi giống như Đế quốc Thiên Cung, thượng vị Thiên Châu Sư Không Gian Hệ cũng có một ít, nhưng mà có được loại kỹ năng có cấp bậc như Không Gian Bình Di này thì cực kỳ hiếm thấy. Nhất là Chu Duy Thanh lại còn trẻ như vậy. Ở trong thế giới Thiên Châu Sư, tu vi Thiên lực cao hay thấp đương nhiên là dựa vào số lượng Thiên Châu làm tiêu chuẩn để đánh giá. Nhưng có được nhiều kỹ năng cũng quan trọng như thế, tầm quan trọng thậm chí còn hơn tu vi thiên lực. Một Thiên Châu Sư có cực phẩm kỹ năng, có thể chiến thắng đối thủ có tu vi cao hơn mình một chút.
Chu Duy Thanh nhìn đối thủ trước mặt, trong lòng cũng xuất hiện vẻ kinh sợ “Quang Minh hộ thể, Thiên Châu Sư tăng phúc lực lượng Quang Hệ, cảnh giới năm Châu, trung vị Thiên Tôn”.
Thanh niên áo đen trước mặt này nhìn qua thì cũng chỉ vào khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt đến cấp bậc trung vị Thiên Tôn. Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể khẳng định rằng, cha mình khi ở độ tuổi này, tuyệt đối không có tu vi như vậy. “Nhị vị, vui lòng không gây sự ở Thác Ấn cung”. Thời gian ngắn ngủn sau khi bọn hắn giao thủ, mười tên võ sĩ Kim giáp đã xông tới.
Thanh niên áo đen hướng Chu Duy thanh gật đầu: “Ta tên là Minh Dục, tin chắc là chúng ta còn có thể gặp lại, chuyện ngươi vũ nhục muội muội của ta, ta sẽ ghi nhớ kỹ”. Nói xong, hắn xoay người bước về phía Thác Ấn cung.
Chu Duy Thanh hừ lạnh một tiếng, không hề yếu thế nói: “Ta tên là Chu Duy Thanh, vũ nhục muội muội ngươi? Ngươi cẩn thận coi chừng ngày nào đó lại trở thành anh vợ của ta a!”.
Minh Dục đang đi về phía trong Thác Ấn cung chân khẽ lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã. Xoay người nhìn lại, Chu Duy Thanh đã thản nhiên bước đi rồi, cũng không thèm nhìn đến Đế Phù Nhã một cái. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có cảm giác buồn cười. Đã lâu lắm rồi không có thanh niên nào ở độ tuổi này dám nói với hắn như vậy, tiểu tử này coi như là người đầu tiên. Nhưng mà, tu vi của hắn quả thật cũng kinh người, hắn gần như là chưa đến hai mươi tuổi, nhưng Thiên lực có thể phóng xuất ra ngoài, rõ ràng là đã đạt đến cấp bậc Thiên Thần Lực. Mặc dù chỉ là mới vừa tiến vào Thiên Thần Lực, nhưng mà, lực lượng của hắn dường như là không hề tầm thường. Chu Duy Thanh, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Thiên Châu Biến Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu Thiên Châu Biến