Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 2 - Chương 136: Rừng U Tịch
V
ũng nước nơi rắn nhỏ đang nhô đầu, hơi đục, gợn sóng nổi trên mặt nước, cặp mắt ti hí của rắn nhỏ khẽ động nhìn Vũ Thiên rồi cong thân, tới cạnh hắn trong nhẹ nhàng,
Vũ Thiên lúc này, mắt chớp nhẹ, nhìn những cành cây đang che phía trên khoảng không mà không biết nguy hiểm đang tới với mình,
Chính là Xà yêu lúc này, đã nhắm tới gót chân hắn mà trườn thân tới, miệng nhỏ khẽ há, răng nanh nhọn, sắc bén, đã cắn vào cổ chân hắn, khiến hắn giật mình mà cong thân ngồi dậy, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, một cảm giác đau nhức từ chân truyền thẳng lên đầu làm cho Vũ Thiên phải há miệng, thở khò khè, mắt liền đỏ,
Tiểu Bạch lại khác, nó bị văng ra xa, trước mặt Vũ Thiên một khoảng ngắn, trong khi nó đang lồm cồm bò dậy mà chạy tới trước mặt Vũ Thiên, trong tay đang nắm chặt Xà yêu, hơi lạnh từ hắn liền truyền sang Xà yêu khiến nó phải la thất thanh:
- Thả ta ra, thả ra!
Vũ Thiên lại nhìn nó đang thò lưỡi ngắn, liền nói nhanh “một con rắn”, Tiểu Bạch lại nhìn nó chằm chằm khi bị Vũ Thiên đóng băng từ đuôi lên tới cổ chỉ còn mỗi đầu rắn là đang lắc qua lắc lại
- Thiên ca, con này nó làm huynh đau sao!
- Mi dám xâm phạm lãnh thổ của ta!
Giọng hai đứa trẻ lại vang lên cùng lúc, trước sau hoà vào, Vũ Thiên lại lắc lắc thân, đứng lên nhìn rắn nhỏ một lúc, khi mà cảm giác đau nhức lúc nãy đã tan hết,
Hắn lại thả rắn nhỏ vào vũng nước nơi đang đứng mà buôn một câu hơi lạnh:
- Ta chỉ vô tình tiến vào, giờ sẽ rời đi, coi như ta chưa xuất hiện ở nơi này vậy!
Tiểu Bạch đang bay cạnh liền trở nên rét run mà lắc thân một cái nhìn rắn nhỏ, đang lượn vòng nơi mặt nước rồi mới nhìn Tiểu Bạch đang bay sau. Tới trước mặt Vũ Thiên đã đi được một khoảng cách khá xa vũng nước mà hỏi nhỏ gì đó,
Nhưng chỉ được hai ba câu, một giọng nói của bé gái đã vọng từ phía sau Vũ Thiên mà vang lên:
- Cho ta theo với!
Vũ Thiên liền giật mình mà đứng khựng lại, tự lẩm bẩm trong miệng “hơi quen”, rất nhanh đã tĩnh lại mà xoay người nói nhỏ trong cười mỉm khó hiểu:
- Gọi ngươi là Xà Xà nhá!
Hắn nói chưa xong thì đã cảm thấy từ chân lên tới cổ hơi nhột, gương mặt liền nhăn hẳn, lộ hàm răng đều, trắng men của mình ra, một cảm giác khó tả như cảm nhận được một con gì đó đang bò loằn quằn trên da thịt mình, chưa đợi hắn chợt hiểu thì nơi vai Vũ Thiên, giọng nói bé gái nhỏ khoảng năm, sáu tuổi dường như là rắn nhỏ đã vang lên trong mừng rỡ:
- Dạ! Dạ! Xà Xà đây!
Vũ Thiên ngoái đầu, mắt liếc sang bên nhìn Xà Xà mà chân vẫn bước đi thẳng trong khu rừng vắng này. Nhưng hình ảnh về trận chiến vẫn còn hiện ra trong đầu hắn, chưa tan hết.
Hắn như trở thành kẻ nằm mơ, đang đi lạc. Trong khi, Tiểu Bạch, Xà Xà chính là rắn nhỏ vẫn đang cười nói vui vẻ cũng dần làm Vũ Thiên bừng tỉnh, đứng khựng lại, khi đã bước đi được một đoạn khá xa, trong khu rừng hoang vắng đầy dã thú này
Nhưng theo bước chân của Vũ Thiên thì chưa gặp dã thú nào. Tại khu rừng này, có tên là Rừng U Tịch, diện tích rộng lớn tới mấy vạn dặm, nhưng tính ra thì chưa có ai đo lường chính xác vì không rảnh,
Cho đến khi một lực chấn thật mạnh, ập về phía hắn, hất văng hắn ra xa cùng bụi bay tứ tung, cây cối đỗ ngã vùi lấp Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà liền như vậy
Lồm cồm bò dậy trong đám bụi cây, Tiểu Bạch đã bay tới cạnh Vũ Thiên nhìn Xà Xà không bị trầy xước trên vai Vũ Thiê, đang cùng nhìn thẳng hướng trước mặt đang phát ra âm thanh dữ dội do một luồng sức mạnh lan ra xung quanh,
Mặc dù, hắn đã đứng cách xa, nhưng vẫn cảm nhận được, sự rung động nhẹ nơi mặt đất đang đứng, chỉ là liền một thoáng cái đã ngừng lại, Vũ Thiên liền tiến tới gần hơn một chút nhìn về nơi đã phát ra luồng sức mạnh vừa mới xuất hiện
Một thân ảnh liền hiện ra trong mắt hắn, không gầy, không mập, tà áo đang bay bó chặt, chỉ tầm ba mươi mốt, hơi ngâm da, ánh mắt sắc bén
Nhưng thật sự, Vũ Thiên kinh hãi khi không nhìn ra cảnh giới của nam tử cũng như cử chỉ lúc này, hắn, cánh tay trái, những ngón tay màu nâu, đã dài ra, túm lấy cổ một quái thú to bự, trong khi bụng quái thú lại đang bị một thanh kiếm gỗ đâm xuyên qua, không còn cử động.
Đôi mắt sắc bén của nam nhân đang nhìn quái thú khẽ nhíu lại, đôi lông mày rậm khẽ rung, liếc nhìn Vũ Thiên có chút ngạc nhiên nhưng Vũ Thiên lại run bần bật, bước chân nhấc lên bước lui lại phía sau,
Trong khi đó, Xà Xà lại đang siết chặt cổ Vũ Thiên, Tiểu Bạch đã núp sau lưng hắn nhỏ giọng:
- Thiên ca! Huynh ấy thật đáng sợ!
Cho đến khi nam tử nhìn tới quái thú, Vũ Thiên mới ngừng bước lại, không tính bỏ chạy, nhìn hành động tiếp theo của nam nhân khi xuất hiện một ngọn lửa thiêu đốt quái thú, chỉ còn lại khung xương được nam tử thu lấy, cất khỏi tầm nhìn của hắn
Ánh mắt kỳ lạ của nam tử lại hướng tới Xà Xà đang quấn cổ Vũ Thiên cũng như Tiểu Bạch đang nhìn trộm nam tử đã chớp nhoáng thân ảnh vài cái đã cách Vũ Thiên một khoảng, nét mặt hắn lạnh tanh, khi nâng tay về phía nam tử tà quái,
Ngón trỏ tay Vũ Thiên bỗng chốc hoá băng, chỉ một giây sau, ba thanh kiếm băng đã xuất hiện, vây lấy nam tử ở chính giữa, hơi lạnh bốc lên, lan toả, nhưng chỉ cái phẩy tay của nam tử, ba thanh kiếm băng liền hoá thành ba thanh kiếm lửa, tiêu tán nhanh chóng
Trong khi nam tử tà quái đã xuất hiện trước mặt Vũ Thiên, tuy đã gần nhưng chốc lát lại xa mang theo một cỗ áp lực, Vũ Thiên liền trở nên khó thở như muốn nổ tung trong chốc lát lại tan biến
Đến khi định thần lại trong sợ hãi nhìn nam tử cách mình không xa đang cười khoét miệng nhìn hắn không to không nhỏ nói:
- Ngươi! Sao lại xuất hiện nơi này!
Vũ Thiên nhìn khoét mắt nam tử, trong không có ý định như là sát hại hắn nên nghĩ vài giây liền trả lời:
- Ta chỉ vô tình bị đẩy đến chỗ này!
Nam tử lại nhướng hàng lông mày nhưng chưa nói gì, khoé miệng khẽ nhếch lên chút gì, lấy tay sờ mũi một cái nhưng Tiểu Bạch lại nhe răng với hắn, nam tử lại không để ý nét mặt đã ẩn hiện chút ngạc nhiên:
- Nơi này rất nguy hiểm, Rừng U Tịch! Ngươi chưa nghe nói sao!
Vũ Thiên im lặng một lúc, gật nhẹ đầu, trong ánh nhìn kinh nghi của nam tử khi chú ý tới Tiểu Bạch, Xà Xà dò xét chúng nó hồi lâu lại tự giới thiệu mình:
- Ta tên Ngọc Kha! Cứ gọi ta là Ngọc Kha!
“Ngọc Kha” Hắn lại khẽ nói tên nam tử đang đứng trước mặt mình cách không xa kia
- Đệ tên Vũ Thiên! Đây là Tiểu Bạch, Xà Xà!
Vũ Thiên chỉ Tiểu Bạch đang núp sau lưng cũng như Xà Xà quấn cổ, giới thiệu với Ngọc Kha
- Quái thú lúc nãy!
Ngọc Kha nhìn Vũ Thiên một lúc khi nghe hắn hỏi về con quái thú mình vừa mới giết, hơi do dự một chút khi nhìn Vũ Thiên, Tiểu Bạch đã nhìn hắn bằng cặp mắt dò xét, Xà Xà thì lại khác vẫn quấn chặt cổ Vũ Thiên
- Đó là công việc của ta, đệ có muốn gia nhập Hội!
Một tiếng “hả” nhỏ từ Vũ Thiên đã phát ra, khi nghe nói gia nhập Hội từ Ngọc Kha, hắn có chút ngạc nhiên đang do dự hồi lâu ậm ự không biết phải trả lời thế nào, gật nhẹ đầu không chắc chắn:
- Đệ cũng được sao!
Rồi lại im bặt nhìn Ngọc Kha nét mặt đang khẽ cười liền gật đầu, xoay lưng bước đi trước khiến hắn hơi ngơ ngác nhìn theo
“Đi theo ta”
“Thiên ca”
Tiểu Bạch gọi nhỏ, Vũ Thiên liền bước chầm chậm theo sau Ngọc Kha đã đi được khá xa, hắn phải chạy gấp mới đuổi kịp
Ngọc Kha dẫn Vũ Thiên đi lòng vòng, vòng qua vòng lại trong Rừng U Tịch làm cho hắn không khỏi rối trí nhưng vẫn theo sát phía sau, trong khu rừng này rất nhiều quái thú được hai người bắt gặp nhưng chúng lại không hề dám tấn công hai người, tất cả đều bỏ chạy tán loạn khi bắt gặp hai người, Vũ Thiên lại cảm nhận được có nhiều quái thú vượt qua cảnh giới hiện tại của hắn,
Và cũng gặp các tu nguyên giả khác nhưng khi gặp hai người cũng đều né tránh đi nơi khác và chính Ngọc Kha cũng không hề làm phiền tới những tu nguyên giả khác khi dẫn Vũ Thiên đang theo sau mang chút cảnh giác
Bước chân của hai người chưa hề dừng lại, tốc độ bước đi càng lúc càng nhanh từ Ngọc Kha, càng về lâu, Vũ Thiên đã không theo kịp, nếu không phải tu nguyên giả có lẽ hắn đã ngồi tại chỗ, không thể bước tiếp
Không để ý hay nhìn phía sau mình, Ngọc Kha vẫn bước đi mới đột ngột dừng lại, trên mặt liền treo một nụ cười khó đoán, đứng đó khá lâu, Vũ Thiên hình dáng dần hiện rõ phía sau những đám cây đi tới cạnh hắn đứng gần bên thở dốc, Xà Xà, Tiểu Bạch lại không thấy mệt nhưng đầu ốc quay cuồng, chóng mặt khi hắn ngừng bước
Cặp mắt đỏ, miệng đang cắn lưỡi, Tiểu Bạch đã buông bả vai Vũ Thiên đang bấu chặt ra, nhìn lấy Ngọc Kha mang chút tức giận, bất quá nó chỉ biết cắn lưỡi, hai chân chụm lại, cào cào vào nơi hư không
Nhìn trước mặt, vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt Vũ Thiên, tại nơi hắn nhìn thấy chính là cánh đồng cỏ xanh ươm, có chỗ ngã vàng, rất rộng, chen vào là một vài hay một khóm đám cây to, lớn, tán rộng, phủ mát
Hắn đã không còn bị rừng cây vây quanh
- Thế nào! Chạy bộ có mệt không!
Ngọc Kha chậm rãi nói, cười nhẹ nhìn hắn, rồi lại dứt lời tiến bước vào cánh đồng cỏ, ngọn cỏ rẽ ra, quét vào hắn
“Hơi mệt” Một câu nhẹ từ Vũ Thiên, nếu như hắn không phải là tu nguyên giả, có lẽ hắn đã bất động nơi mặt đất, hắn lại bước tiếp theo sau Ngọc Kha tiến vào cánh đồng cỏ xanh vàng nơi này
Khi rời khỏi cánh đồng cỏ, nơi ánh nắng đang phủ xuống gay gắt, hai người lại tiến vào một rừng cây khác nhưng đi một lúc cũng đã ra khỏi khu rừng cây này tiến tới một thôn nhỏ
Trong Vũ Thiên đang ngó nghiêng xung quanh thôn nhỏ, nhìn tới Ngọc Kha trong phía sau liền thấy Ngọc Kha không có ý định dừng tại thôn nhỏ này
Bước chân hai người vẫn không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi thôn nhỏ, những ánh mắt trong thôn từ xung quanh nhìn tới hai người lạ mặt đi ngang qua
Thôn nhỏ bị bỏ lại phía sau, Ngọc Kha lại dẫn Vũ Thiên đi qua vài cái thôn nhỏ khác, rẽ qua một khu rừng đầy u tối mới tới một toà thành vững chắc, khá rộng, đông đúc dân sinh sống
Vũ Thiên nhìn cổng thành mà không nói tiếng nào, hắn đi cạnh nhưng theo sau Ngọc Kha tiến vào trong thành ngó lơ vài chỗ xung quanh, bụng áo Vũ Thiên hơi phình ra bởi Tiểu Bạch, Xà Xà núp trong
Rời khỏi toà thành trong bình yên, Ngọc Kha lại dẫn Vũ Thiên vào một toà thành thứ hai rồi mới đi bộ tới một cái làng nhỏ, đi qua làng nhỏ, chính là một khu rừng đầy cây cao, tán rộng, xuyên qua đám rừng cây, đó là đã đi thẳng hết khu rừng này, hiện ra trước mắt là một rừng hoa đầy ẩn dụ như ẩn như hiện phía trong là một nơi nào đó, từ Vũ Thiên nhìn thấy vài toà nhà mờ ảo lúc thấy lúc không, và rồi không nhìn thấy gì hết
Ngọc Kha đứng trước rừng hoa, bước chân vân vê, tà áo tung bay, vẻ cười trên mặt không hiện rõ, miệng đã mấp máy:
- Tới rồi! Hội Thuyên Phái!
- Ở đây sao!
Hắn trả lời trong mơ hồ, không biết Ngọc Kha đang có ý gì, không đợi hắn hiểu ra, Ngọc Kha đã cười phá lên, Vũ Thiên liền kinh hãi nhận ra lúc này, Tiểu Bạch đã bị bắt, Ngọc Kha cũng đã biến mất cạnh bên hắn đang nhìn, hai tay lạnh, trong băng lạnh như sắp lan tràn liền thu lại, nét mặt hơi giãn ra bởi một câu nói:
- Ta đợi đệ ở trong!
Hắn lại loay hoay, gọi nhỏ “Tiểu Bạch” liền hiện chút khó xử trên mặt nhìn tới Rừng Hoa, không biết Ngọc Kha đã bắt Tiểu Bạch biến đi đâu mất, có chút lo lắng nhưng vẫn yên lặng, bàn tay khẽ sờ cổ, liền chạm vào thân Xà Xà đang quấn ngay cổ mình thì liền yên tâm
Bất giác, hắn lại bước chân vào đám hoa lá cỏ mọc đầy nơi này
Rừng Hoa liền nuốt lấy hắn như đã không còn thấy Vũ Thiên đứng trước Rừng Hoa, hay đã đi vào
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên
Lão Thiên
Thiên - Lão Thiên
https://isach.info/story.php?story=thien__lao_thien