Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 136: Tuyệt Đối Là Thực Lực.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 136: Tuyệt đối là thực lực.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Nội kình của thuật dưỡng sinh chậm rãi vận hành quanh người, hai tay của Diệp Phàm nắm lấy hai tay của lão Trần thành hình tròn. Trần Khiếu Thiên đứng sừng sững như một cái cột nhà, Diệp Phàm dùng ba tầng sức lực thử một chút thì có cảm giác con kiến lay gốc cây, không hề lay động mảy may.
Diệp Phàm tiếp tục dùng ba ba tầng sức lực từ từ đẩy thêm để gạt Trần Khiếu Thiên chủ quan rồi xuất kỳ bất ý để chiến thắng, đoán chắc trong đầu ông lão đang nghĩ thầm, “ Thằng ranh này căn cốt coi như không tệ, cũng đạt được thực lực tam đoạn Khai Nguyên, nhưng còn non lắm. Muốn lay động cao thủ lục đoạn không khác châu chấu đá xe, đúng là không biết lượng sức!”
Đang lúc lão đang tự đắc thì một luồng nội kình cuồn cuộn như Hoàng Hà vỡ đê đột nhiên bắn ra. Một kích này của Diệp Phàm chính là được ăn cả ngã về không, sức lực trong đan điền điên cuồng bạo xuất, hơi nóng hầm hập cảm nhận được rõ ràng, trong không khí mơ hồ truyền ra tiếng phật phật.
- Bịch!
Trần Khiếu Thiên thất sắc, hai tay bị Diệp Phàm ép sát vào ngực. Diệp Phàm khẽ mỉm cười thu hồi hai tay, thu khí vào đan điền, nhìn lại Trần Khiếu Thiên đang đứng ngây ra như tượng.
Miệng của lão Trần lúc này há thành một chữ O sâu hun hút như một cái hang, có thể đút vừa một nắm đấm nhỏ. Bộ râu đỏ run rẩy, lồng ngực phập phồng, vẻ mặt giống như không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Một lúc lâu sau!
- Cậu...... Cậu.....
Trần Khiếu Thiên nghẹn họng rồi một lúc sau như một quả bóng da xì hơi,, chán nản thở dài:
- Tôi...... Ta trông nhầm rồi, xấu hổ!18 tuổi mà là thất đoạn cao thủ, hậu sinh khả úy......
Ông lão lẩm bẩm mấy tiếng rồi cặp mắt lại lóe lên luồng ánh sáng lạnh, đột nhiên mang cả cái ghế quỳ thụp xuống, giơ cao đôi tay đang bị còng, giống như đang quỳ lạy Diệp Phàm.
- Chúa công ở trên cao, Trần Khiếu Thiên ngẩng mặt mà thề, từ hôm nay bái Diệp Phàm làm chúa công, chung thân làm nô, hộ vệ chúa công. Nếu như hai lòng sẽ bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán......
- Trần...... lão Trần, ông...... ông làm cái gì vậy?
Diệp Phàm trợn tròn mắt, chỉ là vật tay mà ông lão này lại có thể làm như sĩ tử thời xưa lạy mình làm chúa công, ngay cả thề độc cũng phát ra, chẳng lẽ ông lão này bị kích thích nên nổi điên rồi?
Diệp Phàm bước nhẹ ra phía sau nâng cái ghế thép nặng đến ba, bốn trăm cân lên, Trần Khiếu Thiên vẫn dãy dụa:
- Chúa công không nhận, lão nô ta không đứng lên. Nếu như chúa công cố ý không nhận, lão nô ta liền đập đầu vào tường mà chết, Thiên Âm lôi cương chỉ thuật cũng đi theo ta xuống suối vàng làm bạn.
- Chẳng lẽ ông nhẫn tâm vất bỏ người vợ đang nằm bệnh viện cần chăm sóc sao?
Diệp Phàm vứt quả bom tấn ra, không phải là hắn không muốn thu nhận ông ta làm người hầu mà xã hội hiện đại bây giờ không có khái niệm này.
Hơn nữa trong lòng Diệp Phàm rất bội phục với loại cao thủ thất đoạn như vậy, tính cách của Trần Khiếu Thiên tuy cổ hủ nhưng rất thẳng thắn, vì để báo ân cho cha của Điêu Lục Thuận mà tình nguyện ngồi tù.
Mẫu người như vậy sẽ là một hán tử trọng tín, thu nhận loại cao thủ như vậy làm người hầu tuyệt đối là chuyện tốt, thật lòng thì Diệp Phàm cũng rất động tâm, chỉ là chưa kịp phản ứng.
- Mặc cho số phận đi! Tôi xuống suối vàng rồi thì vợ có thể đi theo cũng tốt, ít nhất bà ấy sẽ không cô đơn nơi cái chốn nhân gian đầy thị phi này. Ai!
Trần Khiếu Thiên vẫn quỳ dưới đất, hình ảnh một anh hùng tuổi xế chiều chính là như vậy.
- Được rồi!
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, đỡ cái ghế dậy nói:
- Tuy nhiên sau này bất cứ khi nào ông hối hận thì đều có thể giải trừ lời thề.
- Lão nô đã thề, quyết không thể sửa đổi. Nếu không làm sao có thể đứng thẳng ở Hoa Hạ?
Trần Khiếu Thiên kiên quyết, nói rất khí phách.
- Sau này ông cứ gọi tôi là công tử đi! Hoặc là tiên sinh cũng được. Thân phận của ông tạm thời làm quản gia Diệp phủ. Tuy nhiên bây giờ thì chưa có cái gì gọi là ‘Diệp phủ’, ha ha, tôi vẫn còn nghèo rớt mồng tơi. Tuy nhiên tin rằng sau này sẽ có, nếu không để ông xưng là lão nô cũng không được tự nhiên.
Diệp Phàm nhẹ nhàng, cũng bắt đầu có phong phạm cao thủ.
- Tốt! Lão nô, a! Khiếu Thiên hiểu.
Trần Khiếu Thiên dường như chưa kịp thích ứng:
- Công tử, Thiên Dương Lôi cương chỉ thuật ở trong chiếc cối đá trong nhà của lão nô ở thôn Hoa nhân diêu, cậu chỉ cần đập vỡ cái cối ra là thấy được. Nếu như trong quá trình thi thuật có gì khúc mắc cứ tới hỏi tôi. Tuy nhiên Khiếu Thiên chắc cũng sẽ ngồi tù vài năm, sau này sẽ ra làm hộ vệ cho công tử, trong mấy năm này nhờ công tử chiếu cố cho vợ già Dương Tố Mai một chút.
- Ừ! Điểm này ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.
Diệp Phàm đáp đảo mắt suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ông là truyền nhân của nhà họ Trần thì sao lại có xung đột với Trần Vô Ba, nói tôi nghe một chút xem sao, dĩ nhiên không nói cũng được.
- Thật ra thì nói thù cũng quá, năm đó sư phụ của tôi là Trần Hòa Phong trong lúc vô tình lấy được một khối ngọc cổ, trên đó có khắc một vài ký hiệu kỳ quái. Ông ấy nghiên cứu đã lâu nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì, lại không cẩn thận để Trần Vô Ba biết được. Lúc ấy lão ta nói đùa là mượn để xem sao, nhưng sư phụ của tôi yêu cổ ngọc như mạng nên quả quyết cự tuyệt.
Trần Vô Ba lúc ấy đã là lục đoạn cao thủ, thẹn quá thành giận liền khiêu chiến với sư phụ ta, vật đánh cuộc là khối cổ ngọc. Sư phụ Trần Hòa Phong không còn cách nào khác là ứng chiến, tuy nhiên vì lúc trẻ bị thương nên nội kình không thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, cuối cùng đi sai một nước cờ thua một chiêu,, khối cổ ngọc bị Trần Vô Ba mượn đi.
Lúc ấy lão có nói:
- Lúc nào cũng tiếp nhận khiêu chiến của sư phụ. Chỉ cần sư phụ có thể thắng sẽ đem khối ngọc trả lại cho sư phụ, ai! Sư phụ cho đến trước lúc thăng tiên vẫn không thể chiến thắng Trần Vô Ba, trước khi chết cứ luôn miệng hô “trả ta khối ngọc”, tôi là một trong hai đệ tử của ông. Tiểu sư muội Phí Tàn Nguyệt lúc ấy mới 8 tuổi, là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc Phí thị.
Tuy nhiên nội kình của cô ấy chỉ mới đạt đến nhị đoạn còn của tôi mới vừa tứ đoạn, làm sao có thể khiêu chiến với cao thủ lục đoạn như Trần Vô Ba. Sau đó tôi đi khắp các danh sơn của Hoa Hạ, thề đoạt lại khối ngọc cho sư phụ đem về tế trước mộ phần, nên vẫn muốn tìm một chỗ có linh khí để tu luyện nội kình. Trong lúc vô tình nên duyên vợ chồng với Dương Tố Mai ở huyện Hồng Mạch, có lần đi dạo đến thôn Hoa diêu nhân thì phát hiện thôn đó tuy hoang tàn nhưng linh khí nồng hậu, vì thế định cư đó suốt 13 năm.
Tôi nỗ lực khổ luyện mới đạt tới cảnh giới thất đoạn, đáng tiếc lão thất phu Trần Vô Ba đã đột phá bát đoạn Khai Nguyên, tôi khó có thể vượt qua, tuy nhiên vẫn tìm lão tỷ thí, cuối cùng thất bại trở về. Tuy nhiên lão cũng rất hòa nhã không làm nhục tôi, nhưng tôi khó có thể tiếp nhận kết cục này, trên đường trở về tìm một hoang cốc vào đó đấm đá lung tung để xả giận.
Ai! Xui xẻo rồi thì làm sao cũng xui!
Trong hoang cốc kia lại có một con rắn lớn sống đã mấy trăm năm. Tôi làm sập hang của nó nên nó bò ra, há to cái miệng như chậu có thể nuốt trọn trẻ con.
Tôi đại chiến với nó một hồi, kết quả bị trọng thương may sao còn thoát được. Mới vừa khôi phục một chút nội kình thì lại xảy ra chuyện đánh nhau với cảnh sát nên làm vết thương cũ tái phát. Ai! Kiếp này còn muốn khôi phục đến thất đoạn là không thể nào, bát đoạn lại càng vọng tưởng, tôi thật là vô dụng a! Cổ ngọc của sư phụ đã thành chuyện hối hận cả đời.
Trần Khiếu Thiên nói tới đây thì nước mắt người già chảy ra ròng ròng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu