Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dương Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Một Người Cũng Không Lưu!
- N
gươi lại là cao thủ đạo thuật. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ, Âm Dương Đào Thần kiếm cũng lọt vào tay ngươi, Triệu tiên tử cũng chết trong tay ngươi! Nghĩ đến, à không, là không nghĩ đến, một thứ tử của Vũ Ôn Hầu như ngươi lại lợi hại như vậy, người trong thiên hạ đúng là đã xem thường ngươi rồi...
Nhìn đào thần kiếm lơ lửng giữa không trung, lại thêm giọng nói của Hồng Dịch, ánh mắt của Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt đang mở trợn trừng lên liền nheo lại hẹp như mắt con mèo ngủ trưa, dường như hắn đang ngấm ngầm tích tụ toàn bộ sức lực để đánh ra một kích cuối cùng.
Nhưng, chỉ một câu nói của Hồng Dịch, ngay lập tức khiến cho ý niệm muốn tích tụ sức lực đánh ra một kích cuối của hắn hoàn toàn tan biến.
- Đi theo ta, nếu có biểu hiện tốt, ta sẽ truyền cho ngươi Long Tượng Pháp Ấn, đây là bí quyết vô thượng để luyện tủy, dùng để đột phá tiên thiên, đừng nói là thành đại tông sư, mà ngay cả là cảnh giới võ thánh cũng không phải là không có khả năng. Xích Truy Dương! Mang Nguyên Tẫn Thiên Châu cho hắn xem!
- Lôi Liệt! Ngươi xem đây là thứ gì?
Xích Truy Dương nghe thấy Hồng Dịch nói ra lời này, liền vung tay áo mình lên, từ bên trong lộ ra một bọc vải, khẽ mở ra, một tia kim quang mang theo một mùi hương thơm ngào ngạt toát ra ngoài.
- Trân châu của Hổ Bạng, Nguyên Tẫn Thiên Châu! Là Nguyên Tẫn Thiên Châu để thoát thai hoán cốt.
Lôi Liệt vừa nhìn thấy, nhất thời ánh mắt mở to ra, dường như tia kim quang lộ ra từ bọc vải kia đã thu hút tất cả tinh - khí - thần của hắn.
Binh lính xung quanh không biết Nguyên Tẫn Thiên Châu là thứ gì vì vậy bọn họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ quái trước biểu hiện của vị cao thủ Lôi Liệt kia thôi.
- Ta xem ra tên Vệ Thái Thương kia, tuy là tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu, là quan lớn vùng biên giới, cũng không thể có được bảo vật như vậy.
Hồng Dịch mỉm cười, tiếp đó cất giọng bén nhọn nói:
- Lôi Liệt, sự kiên nhẫn của ta là có hạn, ta phá lệ nói cho ngươi thêm một câu, đi theo ta, võ đạo sẽ đột phá thêm một bước, không theo, lập tức sẽ chết!
- Ta....
Chòm râu của Lôi Liệt run rẩy kịch liệt, ngón tay co quắp, bằng vào thân phận đại cao thủ võ đạo, đã tiến vào cảnh giới linh nhục hợp nhất, một nhân vật đã thành danh hơn ba mươi năm như hắn lại bị thất thố như vậy, có thể thấy được nội tâm hắn xao động mãnh liệt đến thế nào.
- Hừ!
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, đào thần kiếm khẽ rung động, cho thấy hắn sắp hết kiên nhẫn.
- Lôi Liệt ta.....
Lôi Liệt môi giật giật, thân thể liền quỳ phục xuống.
- Lôi Liệt, ngươi dám làm phản. Uổng công Tổng đốc đại nhân cân nhắc bồi dưỡng ngươi! Ngươi lại bán chúa cầu vinh!
Ngay sau khi Lôi Liệt quỳ phục xuống, bất thình lình hai mươi tên Âm Vệ Tử Sĩ phía sau lưng gầm lên giận dữ, thân thể bật mạnh lên, trông chẳng khác nào một bầy cự lang rống giận, đao như bạo vũ ùn ùn lao tới.
Bọn họ xông lên tất nhiên không phải là nhằm vào Hồng Dịch, mà nhằm vào kẻ bị Hồng Dịch lay động tâm tư, Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt.
- Hừ! Võ công của các ngươi đều là ta truyền dạy, còn dám dùng đối phó với ta sao?
Lôi Liệt cười lạnh một tiếng, mượn thế đang cúi đầu, trong nháy mắt lăn ra ngoài. Từ trên người của một binh lính vừa nãy bị chém ngang lưng, hắn vươn tay chộp lấy một thanh huyền cương đao, sau đó bất thình lình bật ngược lại. Ánh đao tựa như thiểm điện vung lên. Một chiêu Trừu Đao Đoạn Thủy vung lên, tạo ra liên tiếp tàn ảnh xâu chuỗi vào nhau.
Theo tàn ảnh đao, máu huyết phun ra, đầu tóc lăn xuống! Năm Ám Vệ tử sĩ bị hẵn chém bay đầu tại chỗ.
- Được lắm. Lôi Liệt này quả nhiên không ẩn nhẫn giống như Lục Mi kia.
Hồng Dịch thấy tình huống như vậy, tuy vẫn bất động nhưng trong lòng cũng khẽ cảm thấy khiếp sợ.
Thì ra vừa rồi, Lôi Liệt quỳ xuống, cũng không phải bái lạy mình, mà bởi vì hắn cảm nhận được sát ý sau lưng, mượn tư thế đang quỳ mà bắn người ra ngoài, sau đó chộp đao, quay lại giết người. Trong nháy mắt, hắn thể hiện rõ sự nhạy bén, đầu óc tính toán cũng như sát lực của bản thân, khiến cho Hồng Dịch cảm nhận hết được sự lợi hại của một cao thủ linh nhục hợp nhất.
- Nếu như mình lâm vào tình cảnh như vậy, nhất định sẽ không hành động dứt khoát được như Lôi Liệt.
- Xích Truy Dương! Thiết Trụ! Tiểu Mục! Bắn tên!
Ngay khi Lôi Liệt động thủ, cùng lúc đó Hồng Dịch cũng hạ lệnh xuống.
Vù Vù Vù!
Dây cung vang lên! Tên tựa sao xẹt lao thẳng đến đám Âm Vệ Tử Sĩ.
Những Âm Vệ Tử Sĩ này mặc dù đầu đội mũ sắt, thân mặc ô xà lân giáp, nhưng Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục đều sử dụng cường cung, bắn vô cùng xa, sức mạnh lại lớn, lực xuyên thấu cực mạnh, thoáng một cái liền xuyên thủng ô xà lân giáp đâm thẳng vào người bọn chúng.
Nhân cơ hội này, Lôi Liệt quát lên một tiếng thật lớn, thi triển ra tuyệt học giúp hắn thành danh, Bạo Vũ Đao Pháp kết hợp với Du Phù Bộ. Cơ thể chớp nhoáng như thiểm điện, thân hình tung bay theo chiều gió, di động như quỷ mỵ, trong khi đó đao pháp xuất ra lại mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ.
Hồng Dịch nhìn Lôi Liệt thi triển đao thuật, chém giết Âm Vệ Tử Sĩ, hắn cũng phải thầm thán phục đao thuật của người này. Lôi Liệt thi triển thế đao, cả người giống như một khối cầu lớn lấp lánh ngân quang, hung mãnh như phong ba bão táp, lăn đến nơi nào, nơi đấy liền phun ra một loạt máu huyết.
Hơn hai mươi người, hơi hai mươi võ sư đỉnh phong đẳng cấp ngang với Lãnh Huyết Thập Tam Ưng bị chém giết thê thảm, trong khoảng mười nhịp hô hấp, cũng chỉ còn lại ba, bốn người.
Ba, bốn tên tử sĩ này liền quay đầu bỏ chạy, ngay lập tức bị Xích Truy Dương thi triển Thiên Xà Cửu Tiễn, từng người một bị tên xuyên qua người, ngã xuống giữa quan đạo.
- Đáng tiếc, những tên tử sĩ này cường hãn gấp mười lần so với binh lính của ta, nếu có thể thu về dưới trướng, ta sẽ như hổ thêm cánh. Tiếc thay, tử sĩ chính là tử sĩ. Trung thành vô cùng.
Hồng Dịch nhìn thấy những tử sĩ này, từng người từng người một bị giết chết, trong lòng tiếc thầm, nhưng hắn cũng hiểu rõ, những kẻ này đối với Vệ gia trung thành vô cùng, có thể bất cứ lúc nào vì chủ nhân mà hy sinh, căn bản không thể nào làm những chuyện phản nghịch đi theo người khác được.
Không như Lôi Liệt, bản thân là đại cao thủ, có thân thể tự do, có tư tưởng độc lập, có thể tự lựa chọn.
- Hồng công tử, đây chính là đầu danh trạng của Lôi Liệt ta!
Sau khi giết chết đám tử sĩ, Lôi Liệt quẳng đao sang một bên, quỳ gối xuống đất, quay người về phía thần kiếm đang lơ lửng trên không trung.
- Nếu là như thế, vậy ngươi tiến hành cúng bái ta, mang sự thành kính cùng hương hỏa hướng về phía ta. Ngươi là người luyện đao thuật, vậy thì mỗi ngày, khi ngươi luyện đao, phải thành tâm thành ý đốt hương bày đao, mang đao ý lãnh ngộ được, mang sự cương mãnh của đao pháp, mang sự sắc bén của thân đao dâng lên ta. Bây giờ ngươi xem ta là đao, tới đây bái lễ đi!
Hồng Dịch xoay chuyển ý niệm, trực tiếp bảo Lôi Liệt phải làm những gì.
- Là như vậy sao?
Ánh mắt Lôi Liệt hiện ra một tia tinh quang, ánh mắt lại nhìn qua Nguyên Tẫn Thiên Châu đã được Xích Truy Dương thu lại, trong lòng hạ quyết tâm, hướng về phía Hồng Dịch bái lạy, chân thành như khi hắn bái lạy đao.
Trong lúc Lôi Liệt bái lạy, một tia thần niệm xuất hiện trong đầu Hồng Dịch, dần dần được hắn bao quanh lấy. Hồng Dịch nhận thấy Lôi Liệt thật sự cúng bái, không phải là giả tạo.
Loại hương hỏa kính thần từ cúng bái này không có nửa điểm giả dối. Nếu như trong đầu đối phương có ý niệm giả dối, thần niệm trong đầu Hồng Dịch không thể nào xâm nhập, bây giờ hắn dần dần có thể tiến vào bao quanh lấy, như vậy đối phương thật sự tiến vào trạng thái thành kính, chân thành.
Nếu hắn đã như vậy, Hồng Dịch tất nhiên không khách khí, có kinh nghiệm khống chế Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt trước đây, lần này Hồng Dịch tự nhiên như xe chạy quen đường, hoàn toàn thông suốt. Hắn mang thần niệm thành kính của Lôi Liệt quấn quanh trên thần hồn mình, đồng thời tiếp thu cả kinh nghiệm lẫn những ý niệm trong đầu của đối phương.
- Được lắm, ý chí của Lôi Liệt thật là cường đại, so với Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt thì mạnh hơn nhiều! Trong khoảnh khắc, mọi ý niệm, mọi cảm xúc một đời của hắn đều tiến vào thần hồn của ta, nếu như ta không phải là người tu luyện Quá Khứ Kinh, thì quả thật không thể chịu nổi.
Trong chớp mắt, khi tiếp thu sự cúng bái của Lôi Liệt, Hồng Dịch giống như bị chết lâm sàng, trong nháy mắt đem cả cuộc đời nhân sinh của đối phương tái hiện lại trong óc, điều này vốn cũng nằm trong dự liệu của hắn, thế nhưng cũng có chút sai sót. Ý chí cũng như những kinh lịch của đối phương lại cường đại, chấn động như vậy.
Đó chính là bản mệnh thần hồn.
Ý chí của Lôi Liệt sắc bén như đao phong, khiến cho Hồng Dịch cảm thấy lông tóc trên người run lên cầm cập.
- Được lắm, Lôi Liệt mặc dù là một cao thủ, nhưng cũng chưa thuộc vào hàng tuyệt đỉnh. Nếu như là đỉnh phong đại tông sư võ đạo, hay võ thánh, thì ý chí còn cường đại đến mức nào? Sau này phải thật cẩn thận, không nên chế phục người khác, kẻo lại làm bản thân bị thương tổn.
Sau khi Hồng Dịch hạ thần hồn lạc ấn bên trong tâm niệm của Lôi Liệt, hắn liền về xác rồi thu lại đào thần kiếm.
Đến thời điểm hiện tại, Hồng Dịch tổng cộng tiếp thu hương hỏa cúng bái của ba người. Lần này cũng tăng cho hắn không ít kinh nghiệm. Về sau nếu hắn còn muốn sử dụng biện pháp này thu phục kẻ khác thì phải hành sự thật cẩn thận mới được.
Nếu như là người lợi hại hơn, là đại tông sư võ đạo, thậm chí là võ thánh, Hồng Dịch biết hắn căn bản không thể chế phục được, cũng giống như câu cửa miệng mà mọi người thường nói: "Không gánh được một lạy của người khác."
- Trong bút ký thời xưa có ghi lại, có một số tượng thần, phật tượng, được các đại học vấn gia, các đại nho gia bái một cái, trong chớp mắt liền tan biến. Thì ra nguyên nhân là như vậy. Nếu như hôm nay Lôi Liệt là võ thánh, ta tiếp thu hương hỏa của hắn, chỉ sợ hắn lạy một cái thì ta lập tức bị hồn phi phách tán rồi.
Hồng Dịch nhớ lại bút ký, sử sách mình đã đọc qua. Bây giờ căn cứ vào kinh nghiệm tu đạo của mình, hắn đã tự tìm ra một minh chứng hoàn mỹ cho bản thân.
Bất luận là võ thánh hay văn thánh, hay là người có ý chí kiên cường bất khuất, thì ngay cả là thần cũng không thể tiếp nhận một lạy của bọn họ, nếu tiếp thu hương hỏa của bọn họ, thì cũng tan biến giống như bị hồn phi phách tán.
..........................
- Được rồi! Chúng ta tiến vào thành thôi! Không được cho Vệ Lôi cướp công đầu!
Hồng Dịch sau khi thu phục Lôi Liệt, liền ra lệnh một tiếng, mấy trăm người ngay tức khắc chuyển động, cuồn cuộn lao về phía Cự Kình thành đã mở toang trước mắt.
- Lôi Liệt! Bên cạnh Vệ Lôi còn có những kẻ nào!
Hồng Dịch vừa lao tới vừa hỏi Lôi Liệt. Mặc dù tiếp nhận hương hỏa cúng bái của Lôi Liệt, trong chớp mắt biết được tất cả nhân sinh mà hắn đã trải qua, nhưng Hồng Dịch không ghi nhớ những hồi ức đó, hắn lập tức quên sạch sẽ những ý niệm này, không còn lưu giữ một tí nào.
Đó chính là pháp môn trong Quá Khứ Kinh.
Nếu không làm vậy, mà cố tình ghi nhớ kinh lịch nhân sinh của đối phương, để chúng sát nhập vào thần hồn của mình, mặc dù bản thân có thể biết được rất nhiều chuyện, thậm chí còn có thể nắm được kinh nghiệm võ học của đối phương. Nhưng dần dần lâu ngày thì chỉ có hại mà thôi, không nên để tinh thần bị phân liệt thành nhiều phần.
- Bên cạnh Vệ Lôi có hai cao thủ đạo thuật, từng là đồ đệ của Phương Tiên đạo, một người tên là Tiêu Sơn, một người tên là Tiêu Vũ. Hai người này không thể coi thường được, bọn họ là đệ tự thủ tọa của lãnh tụ Phương Tiên Đạo Tiêu Ảm Nhiên. Sau này do bọn họ lén lút kết làm vợ chồng nên mới bị trục xuất ra ngoài. Hai người này tinh thông hỏa phù, đan thuật, có thể hiện hình khu vật, nhật du dạ du, lợi hại phi thường. Ngoài ra, bên cạnh Vệ Lôi còn có năm thủ lĩnh Ám Vệ tử sĩ, bọn chúng đều có đao pháp tinh thiện, cũng đã bước vào cảnh giới tiên thiên! Năm người này liên thủ thì ta cũng không làm gì được! Bên cạnh đó, bản thân Vệ Lôi cũng là một đại cao thủ, phải hết sức cẩn thận!
Lôi Liệt để tăng thêm sự tín nhiệm của Hồng Dịch, một hơi mang hết tất cả thế lực bên cạnh Lôi Vệ nói ra.
- Đao thuật của tên Vệ Lôi kia ta cũng xem qua, nước cũng không hắt vào được, đúng là rất lợi hại!
Hồng Dịch nhớ lại trong Giảng Vũ đường của Tĩnh Hải Quân ngày đó, đao pháp của Vệ Lôi múa tựa như ngân cầu, nước hắt vào cũng không thể chạm lên cơ thể hắn.
- Không chỉ như vậy! Đó chỉ là hắn thi triển Bạo Vũ đao thuật của ta mà thôi, tuy rằng mạnh mẽ, nhưng có rất nhiều lực đạo dư thừa. Đao thuật chân chính lợi hại mà hắn có được chính là Lôi Ngục Đao kinh đã thất truyền một trăm năm trước của Vân Mông đao thánh Công Dương Ngu. Bộ đao kinh này, đao thế lấy tính hủy diệt làm chủ, không dưỡng sinh, không luyện thể, nhưng lực sát thương của nó, quả thật là kinh thiên động địa! Kinh khủng hơn chính là thanh Toái Diệt đao của hắn, chém sắt như chém bùn, bất cứ thần binh lợi khí nào đụng phải đều bị chém gãy...
- Năm tiên thiên cao thủ! Hai cao thủ đạo thuật! Hơn một trăm tử sĩ là võ sư đỉnh phong. Hơn nữa còn có ngươi là một đại cao thủ linh nhục hợp nhất, chỉ nửa bước là tiến vào cảnh giới đại tông sư. Ngoài ra còn có năm trăm danh tướng sĩ, đội hình như vậy quả nhiên là cường đại. Bản thân lại là tiên thiên cao thủ! Cỗ lực lượng này, nếu như đại quân Vân Mông cùng Đại Kiền giao chiến, mấy vạn người chém giết, cũng có thể tạo được hiệu quả không nhỏ, Vệ Lôi lại có vốn liếng lớn như vậy sao?
Hồng Dịch nghe thấy cỗ lực lượng này, trong lòng rúng động.
Cỗ lực lượng này của Vệ Lôi quả thực là quá lớn, nếu như vừa rồi toàn bộ hướng về phía mình lao tới, chỉ sợ thật sự không thể ngăn cản được. Ngay cả khi mình thi triển đạo thuật, sau khi bị chế trụ, thủ hạ của mình chắc chắn sẽ bị giết chết sạch sẽ.
Trong lúc nói chuyện, đội quân của Hồng Dịch đã đến dưới cửa thành.
Nhìn cửa thành bị nổ tung, Hồng Dịch ngửi được mùi hỏa dược lan tỏa trong không khí, rồi nhìn thấy hai thiết giáp võ sĩ bị chẻ làm đôi, trông rất thảm thiết, trong lòng hắn càng thêm cảnh giác.
Dọc đường đi, nơi nào cũng có thi thể bị chém giết, những người võ sĩ này đều mặc áo đen, hiển nhiên là quân đội hải tặc trên Cự Kình đảo.
Nhà cửa trong Cự Kình thành này được xây dựng theo phong cách của Đại Kiền, phòng ốc do gỗ dựng thành, thậm chí còn có cả tửu lâu, hàng cơm, tiệm vải,..vân vân...Hoàn toàn mang hình dáng của một huyện thành phồn vinh của Đại Kiền.
Nhưng lúc này, trên đường ngoại trừ những tử thi, thì không có bất kì một ai.
Hồng Dịch dọc đường đi cũng không có thời gian thưởng thức những thứ này, hắn dẫn theo người vội vội vàng vàng hướng về phía phủ đệ ở trung tâm Cự Kình thành mà lao đi.
Càng đến gần phủ đệ, trên đường cái tình cảnh càng thảm thiết khốc liệt, thậm chí còn có cả những hải tặc hắc giáp đang chiến đấu cùng binh lính Tĩnh Hải Quân, đao thương binh khí va chạm vang trời, trên mặt đất nhuốm dầy một tầng máu tươi.
- Không cần quan tâm những thứ chém giết này, trực tiếp tiến thẳng vào trung ương!
Hồng Dịch hét lớn một tiếng, mang theo cao thủ bên cạnh lao đi như một cơn gió lốc. Từ trong trận chém giết, bọn họ trực tiếp mở ra một đường máu, hơn mười nhịp hô hấp liền nhìn thấy hoành phi có mấy chữ Cự Kình quốc hoàng cung hiện lên trước mắt.
- Cự Kình quốc hoàng cung? Lại có thể lập quốc thế này sao?
Hồng Dịch vừa nhìn liền lập tức hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tĩnh Hải Quân xuất động lực lượng lớn như vậy để diệt trừ phiến loạn, nhưng hắn cũng không quan tâm, vẫn như hổ lang chém giết lao vào bên trong.
Đoạn đường này không còn ai ngăn cản, nhưng trên mặt đất chất đống thi thể, hải tặc có, quân sĩ binh lính Tĩnh Hải Quân cũng có, thậm chí còn có cả Âm Vệ tử sĩ.
Một bước tiến tới đều thấm đẫm máu tanh, dính nhớp nháp, ruồi bọ giăng đầy, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc khiến cho hô hấp trở nên khó khăn. Ngay cả sắc mặt Hồng Dịch cũng bị mùi máu tanh làm cho hơi tái đi, dạ dày nhộn nhạo, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt dâng lên.
Hoàng cung của Cự Kinh quốc này so với Võ Ôn Hầu phủ thì lớn hơn, cửa chính của đại viện khá trầm trọng. Nhưng lúc này cũng không có người nào đứng phòng thủ. Nhóm người Hồng Dịch rất dễ dàng tiến vào phía trong.
Một võ trường khổng lồ hiện lên trước mắt mọi người.
Trên luyện võ trường, chém giết thảm liệt.
Chỉ thấy Vệ Lôi cầm một thanh đại đao cao bằng đầu người, đao quang lấp lánh, bên cạnh là năm cao thủ mắc khôi giáp đen nhánh, đang vây giết hai người mặc ô kim cà sa.
Ngoài ra còn có một đôi nam nữ cao thủ đạo thuật, nữ đang đứng bên cạnh bảo vệ nam, nam thì đang ngồi bất động dưới đất, khu động một thanh phi kiếm ám sát hải tặc xung quanh.
Hồng Dịch vừa xông vào liền giương tay lên:
- Xếp thành hàng! Giết chết toàn bộ, một người cũng không lưu!
Cùng lúc ra lệnh xong, thân thể hắn liền chấn động, đào thần kiếm hóa thành một tia sáng xanh biếc, phóng thẳng về phía hai cao thủ đạo thuật một nam một nữ kia.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dương Thần
Mộng Nhập Thần Cơ
Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ
https://isach.info/story.php?story=duong_than__mong_nhap_than_co