Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đời Người Bình Thản
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 135: Pk (2)
“K
hông phải sao?” Mạnh Yên giận tím mặt, thuận miệng cô nói luôn: “Chú Diệp, cô chú cũng là phiền toái, không có cô chú sẽ không có Diệp Thiên Nhiên, vì lẽ đó hai người triệt tiêu lẫn nhau.”
Có những điều không thể nói thẳng ra, để ở trong lòng tự hiểu là tốt rồi, những lời vừa nãy là do cô lỡ miệng nói ra, thói xấu không biết giữ mồm giữ miệng của cô cần phải thay đổi, nhất định phải thay đổi.
“Triệt tiêu?” Diệp Trung Hoa nhắc lại một tiếng sảng khoái cười to, đã nhiều năm ông không được nghe người khác nói ông là phiền toái, càng chưa nghe nói qua có cách nói chuyện kỳ quái đến thế này.
Lúc này, Mạnh Yên cảm thấy thấp thỏm không yên: “Chú Diệp, không phải chú bị cháu làm cho tức giận đến mức hồ đồ rồi đấy chứ?” Nếu đúng là như vậy thì lỗi này của cô quá lớn. Vẻ mặt ông ta vẫn luôn nghiêm nghị, bỗng nhiên cười thoải mái như vậy khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Có gì khác thường đâu.
Thật vất vả Diệp Trung Hoa mới có thể ngừng không cười nữa, chăm chú nhìn cô: “Thật sự cháu không quan tâm đến bối cảnh nhà chúng ta sao?” Trong lòng ông vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng suy luận của cô khiến ông không dám xác định, đối với cô bé này không thể suy đoán theo lẽ thường được.
“Có nhu cầu cần thiết thì sẽ cảm thấy bối cảnh nhà họ Diệp rất là vững chắc, giống như có thể dựa vào một cây đại thụ một bước lên trời.” Mạnh Yên không thể hiểu nói bối cảnh có gì là tốt mà khoe khoang: “Đối với nhà họ Diệp thì cháu hoàn toàn không có ý định nhờ vả điều gì, kế hoạch trong tương lai của cháu cũng không cần sự trợ giúp của người khác. Bằng cố gắng của bản thân cháu sẽ đạt được mục tiêu của mình. Về phương diện tiền bạc, thì từ trước đến giờ cháu cũng không thiếu. Nhà họ Diệp còn có thể giúp đỡ cháu được điều gì?” Muốn tiền có tiền, nhà ở, xe ô tô cái gì cô cũng không thiếu. Cô cũng không quan tâm đến sự nghiệp sẽ đạt được những thành tựu to lớn gì, cô chỉ muốn trải qua cuộc sống an nhàn yên ổn cả đời.
Diệp Trung Hoa ngây ngẩn cả người, giống như Mạnh Yên không cần nhà họ Diệp phải giúp đỡ bất cứ một vấn đề gì: “Từ đâu mà cháu có nhiều tiền như vậy?” Vấn đề này là điều mà ông cảm thấy tò mò nhất.
“Không phải chú đã phái người điều tra về cháu rồi hay sao?” Trước đây, Mạnh Yên cũng không tin, bọn họ xuất thân là quân nhân, nhất định sẽ nghiên cứu mọi việc, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái gì mà sách lược A, phương án A, từng cái một, từng cái một. Thể hiện rõ nhất từ chú Ân Hạo và Tôn Minh Vĩ nên cô cũng hiểu biết được một chút.
“Tài liệu đúng là đã nhận được, nhưng chú cũng chưa từng xem qua.” Diệp Trung Hoa cũng không lừa gạt cô, cô bé này tuổi còn trẻ nhưng lại không dễ lừa.
Thuộc hạ của ông có đưa cho ông tài liệu điều tra về Mạnh Yên, đoán chừng từ lúc Mạnh Yên mới được sinh ra đến khi cô học đại học, những sự việc cô đã trải qua không thiếu một tình tiết nào, tất cả được tập hợp trong tập tài liệu. Nhưng ông chưa kịp mở ra xem vì nhiều người khéo léo mời ông tham dự các buổi xã giao. Khó có dịp ông đến nơi đây nên lãnh đạo địa phương và quân khu địa phương đều muốn ông đến thăm viếng, chiến hữu cũ lại muốn tụ tập, thuộc hạ cũ cũng muốn gặp ông. Bận bịu đi loanh quanh nhiều nơi nên ông chưa có thời gian rảnh rỗi xem tập tài liệu đó.
“Vậy cũng tốt, cháu sẽ nói với chú luôn ở đây.” Mạnh Yên híp mắt cười, sau đó hào phóng chia sẻ với Diệp Trung Hoa tất cả kinh nghiệm kiếm tiền những năm qua của cô.
“Bản lĩnh kiếm tiền của cháu cũng rất lợi hại, chỉ cần nhấc ngón tay ký một chữ thì một khoản tiền lớn đã vào túi cháu.” Diệp Trung Hoa cảm thán đồng thời có chút hoài nghi tại sao đầu óc cô có thể linh hoạt đến vậy, ánh mắt cũng rất nhạy bén, mỗi một bước đi là đều có thể kiếm được rất nhiều tiền. Điều này có phải quá mức bình thường hay không?
“Chú Diệp, cũng không thể nói như vậy.” Giọng nói Mạnh Yên vô cùng oan ức: “Cháu cũng phải học tập rất nhiều, bỏ ra không ít công sức. Cháu thuộc phái động não, chết rất nhiều tế bào não, cực khổ không ít đâu.” Dù thế nào đi nữa ông ta cũng không thể nào tra ra được cô là người trùng sinh, ha ha ha, trong lòng cô cảm thấy rất hả hê.
“Cháu dự định kiếm bao nhiêu tiền là đủ.” Đối với những lời cô vừa nói, Diệp Trung Hoa từ chối cho ý kiến.
“Cháu kiếm tiền đủ rồi, không muốn tốn nhiều tâm tư nữa.” Trước mắt đúng là Mạnh Yên không có kế hoạch kiếm thêm tiền. Quá nhiều tiền cũng rất phiền phức, cần gì phải quá mệt mỏi: “Cháu là người hay làm biếng, chỉ cần đủ tiền là được.”
“Không đề cập đến những tài sản khác, chỉ với số cổ phần tại siêu thị lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ thì cả đời cháu có thể ăn uống không bao giờ hết.” Diệp Trung Hoa cảm thấy tức giận không thể tranh cãi được với cô, cô bé này đúng là không có tiền đồ: “Vậy cháu định cả đời sẽ không chịu động não nữa hay sao?” Có đầu óc tốt như vậy lại muốn lãng phí, bỏ phí của trời.
Bộ dạng của Mạnh Yên miễn cưỡng: “Cháu đã bỏ ra đủ rồi, dĩ nhiên không cần ra tay nữa.”
Cô không có dã tâm làm người giàu có nhất thế giới, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Cô lại không cần quá nhiều tiền, để trong ngân hàng thì có ý nghĩa gì?
“Không được.” Rất nhanh trong đầu Diệp Trung Hoa thoáng qua một ý nghĩ.
Mạnh Yên ngạc nhiên ngỡ ngàng nhìn ông ta. Thế là thế nào? Cô không muốn kiếm tiền cũng không được hay sao? Chuyện gì mà lạ vậy?
Diệp Trung Hoa nghiền ngẫm suy nghĩ lại: “Nghe nói cháu là người cực kỳ thông minh, chú giao cho cháu một vấn đề khó khăn, nếu cháu có thể giải quyết được, chú sẽ suy nghĩ lại chuyện tình cảm của cháu và A Nhiên.”
Nếu như vấn đề khó khăn kia được giải quyết thì đây cũng là một chuyện tốt. Chỉ mới nghĩ đến có thể sẽ thành công, ánh mắt của ông lập tức trở nên sáng ngời.
Trong thâm tâm Mạnh Yên thầm kêu gào, không phải là cố ý muốn chỉnh cô đấy chứ, thuận miệng cô đáp trả luôn: “Ở nhà, chú có thể làm chủ được sao? Đến lúc đó nói không giữ lời, chẳng phải người thua thiệt sẽ là cháu hay sao?”
Đôi lông mày rậm của Diệp Trung Hoa dựng đứng lên: “Ai nói chú không thể làm chủ?” Mạnh Yên nghe được chuyện này từ đâu? Không phải là con trai ông nói ra đấy chứ?
“Cái đó … Cái đó …” Mạnh Yên ấp a ấp úng, khóc dở mếu dở, cái miêng của cô đúng là gây chuyện.
Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Mạnh Yên, Diệp Trung Hoa tốt bụng bỏ qua cho cô: “Trong nhà, chuyện nhỏ là do mẹ A Nhiên làm chủ, chuyện lớn thì do chú làm chủ.”
Không hiểu tại sao khi nghe được câu nói này Mạnh Yên lập tức nghĩ đến một chuyện cười, không suy nghĩ gì nhiều lập tức mở miệng: “Trong nhà chú có chuyện lớn gì hay sao?” Miệng vừa dứt lời nói thì trong lòng Mạnh Yên đã thầm mắng mình mấy câu, tự bản thân đã nhắc nhở không nên quá nhanh mồm nhanh miệng, thế nào mà lại nói ra.
Thật là kỳ quái, rõ ràng ban đầu hai người nói chuyện với nhau rất nghiêm túc, rất cẩn thận, nhưng vì điều gì mà thay đổi thành ra thế này? Không thể giải thích được tại sao bầu không khí trở nên thoải mái hơn, cô cũng không hiểu nổi tại sao cô có thể tự nhiên nói ra những điều đáng nhẽ không nên nói.
Cô biết chuyện nhà Diệp Thiên Nhiên thì cứ để trong lòng là được, sao lại nói ra? Phải biết giữ thể diện cho gia đình nhà chồng tương lại chứ.
Diệp Trung Hoa im lặng hồi lâu, giận tái mặt: “Hừ, chú có thể lừa gạt cháu hay sao? Cháu không muốn giải quyết thì thôi, chú cũng không miễn cưỡng cháu.” Cô bé này nhiều lúc nói chuyện rất chín chắn, nhiều lúc làm người khác tức muốn chết.
Bình thường, mọi sự việc trong nhà đều do Giang Duyệt làm chủ, điều này là đúng. Giang Duyệt đi theo ông bao nhiêu năm chịu không ít khổ cực, thậm chí từ bỏ cả gia đình, cho nên có thể bù đắp được điều gì ông đều thực hiện, để vợ ông có thể được thoải mái một chút, đó cũng là trách nhiệm của ông. Nhưng khi trong nhà có việc trọng đại cần giải quyết thì Giang Duyệt vẫn luôn nghe theo quyết định của ông. Đây là sự ăn ý không cần phải nói ra của hai vợ chồng ông. Nhưng dưới con mắt của Diệp Thiên Nhiên không hiểu trở thành cái gì? Lại còn đi nói lung tung? Thật là không biết suy nghĩ. Không biết còn nói với những ai?
Vẻ mặt Mạnh Yên tươi cười: “Chú Diệp, chú cứ nói vấn đề khó khăn đó là gì?”
Xem kìa, xem kìa, nói bậy là phải chịu bị trừng phạt. Rõ ràng cô đang chiếm ưu thế, vậy mà …
Diệp Trung Hoa lạnh lùng nhìn Mạnh Yên, một lúc sau mới lên tiếng: “Cháu mở công ty có thể giúp đỡ một phần quân nhân xuất ngũ, lại không thể trợ giúp tất cả quân nhân xuất ngũ, cháu hãy nghĩ một phương pháp nào đó để không cần dựa vào làm việc tại công ty cũng có thể giúp đỡ cuộc sống bần hàn đầy khó khăn, đầy bệnh tật của những quân nhân xuất ngũ.”
Ông biết công việc cho quân nhân sau khi xuất ngũ là một vấn đề nan giải, nhiều quân nhân bị thương tật sau khi xuất ngũ luôn bị coi khinh, phải vất vả vật lộn với cuộc sống hàng ngày. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu. Thông thường nếu như ông biết thì sẽ giúp đỡ một tay, nhưng còn rất nhiều trường hợp khó khăn ông không thể giúp đỡ hết được. Những năm qua, ông vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn không tìm được biện pháp hữu hiệu nào có thể giải quyết được. Cùng nói chuyện với Mạnh Yên, ông có thể nhìn thấy được suy nghĩ của cô không theo lẽ thường, bỗng nhiên nhớ ra vấn đề này, có lẽ với suy nghĩ cổ quái của cô có thể giúp ông giải quyết được vấn đề khó khăn.
Lúc này mặc kệ vẻ mặt Diệp Trung Hoa lạnh lùng đến đâu, Mạnh Yên cảm thấy không sợ ông một chút nào: “Chú Diệp, cháu không phải thần tiên, sao có thể giải quyết được vấn đề này?” Đùa gì thế? Cô làm gì có bản lĩnh lớn đến như thế?
“Cháu không hề suy nghĩ, có phải là quá không thành tâm?” Diệp Trung Hoa bất mãn nhìn cô, ít nhất cũng nên suy nghĩ một chút rồi hãy trả lời.
“Đầu cháu là não người chứ không phải máy tính, mà cho dù là máy tính đi nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề quá khó như lên trời thế này.” Mạnh Yên đang lải nhải bày tỏ sự vô cùng bất mãn của cô, bỗng dưng trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: “À?”
Diệp Trung Hoa căng thẳng ngồi bất động, tất cả trong mắt ông bây giờ đều là sự mong đợi: “Cháu nghĩ được điều gì?”
Lúc này nhìn ông giống như người bình thường, lo lắng cho thuộc hạ chính là người bình thường, không còn kiểu khí thế không giận tự mình ra oai, cũng khiến cho Mạnh Yên cảm thấy rất thuận mắt.
“Chú để cháu yên tĩnh suy nghĩ một chút.” Mới vừa nãy trong đầu Mạnh Yên bỗng dưng nghĩ ra một điều khá quan trọng, ngay lúc nắm bắt được vấn đề cô lập tức động não suy nghĩ.
Diệp Trung Hoa nhìn cô gái đứng trước mặt, hai mắt Mạnh Yên nhắm chặt tập trung suy nghĩ, vẻ mặt cô không ngừng biến đổi khiến ông thấy ngạc nhiên vô cùng. Không thể nào, vấn đề khó khăn này ông nghĩ đã nhiều năm nay mà không tìm được phương pháp giải quyết, vậy mà Mạnh Yên trong lúc đang cùng ông nói chuyện lại có thể suy nghĩ tìm được phương pháp giải quyết. Cô thật sự là kỳ tài sao? Có điều khi nhớ đến việc Mạnh Yên xây dựng được công ty phát triển, thu xếp được công việc cũng như nơi ở cho gia đình của các quân nhân xuất ngũ, bỗng nhiên ông cảm thấy rất có lòng tin đối với cô, có lẽ cô sẽ đưa ra được một ý nghĩ to lớn.
Diệp Thiên Nhiên không gõ cửa cứ thế xông vào: “Cha, tiểu Yên, hai người nói chuyện xong chưa? Chú Ân …” Anh đứng bên ngoài cũng không yên, mỗi phút trôi qua anh cảm thấy bứt rứt.
Anh đứng bên ngoài chờ nửa ngày, lỗ tai căng ra nhưng vẫn không nghe được một câu nào, anh cuống cuồng nhanh chóng muốn tìm cách biết bên trong đang diễn ra cái gì, hung hăng mắng căn phòng này cách âm quá tốt đi.
“Xuỵt, trật tự.” Diệp Trung Hoa biết khi có người đang tập trung suy nghĩ một vấn đề thì điều cấm kỵ duy nhất là người khác lên tiếng cắt đứt ý nghĩ, cho nên ông vẫn ngồi im bên cạnh không lên tiếng thúc giục cô.
Diệp Thiên Nhiên thấy Mạnh Yên nhắm mắt lại dáng vẻ trầm tư, trong lòng giật mình: “Tiểu Yên, em làm sao thế? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?”
“Con đừng quấy rầy Mạnh Yên, Mạnh Yên đang suy nghĩ vấn đề.” Diệp Trung Hoa vội vàng khuyên can con trai.
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Thiên Nhiên nôn nóng toát cả mồ hôi: “Cha gây khó khăn gì cho Mạnh Yên vậy? Cô ấy chỉ là một cô gái, làm sao cha có thể …” Trong lúc tâm trạng nôn nóng không suy nghĩ lời nói, tay áo anh bị một bàn tay nhỏ kéo.
“Thiên Nhiên, em không sao.” Mạnh Yên sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, đôi mắt mở ra sáng ngời như sao.
Diệp Thiên Nhiên vuốt mái tóc Mạnh Yên, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Em làm sao vậy? Cha anh gây khó dễ cho em?” Không thể trách anh nghĩ như vậy, ý chí cứng như thép của cha anh đã để cho anh có ấn tượng quá sâu sắc, anh từng bị cha nhốt tại nhà, ngay cả tự do gọi điện thoại cũng không được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh không nhịn được phải phá cửa xông vào.
Diệp Trung Hoa nhàn nhạt liếc anh một cái, quay đầu sốt ruột mở miệng hỏi: “Mạnh Yên, cháu nghĩ được phương pháp nào để giải quyết vấn đề?”
Đôi mắt Mạnh Yên xoay tròn, tất cả hiện lên trong đôi mắt là sự láu cá: “Lúc đầu có chút ý tưởng xuất hiện nhưng lại bị quấy rối, Thiên Nhiên, chúng ta có thể ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn thôi.” Vừa nói vừa nhấc chân bước đi.
Diệp Trung Hoa thu tất cả vẻ mặt của cô vào trong tầm mắt, vô cùng nóng lòng: “Đừng ăn cơm vội, trước tiên nói rõ sự việc đã.” Chuyện này đối với ông rất quan trọng, đối với nhưng quân nhân xuất ngũ đang chán nản kia cũng rất quan trọng.
“Cháu đang rất đói, mà khi đói bụng đầu óc sẽ không được minh mẫn.” Khóe miệng Mạnh Yên cong lên, thật ra cô đã nghĩ ra phương pháp nhưng cô chưa muốn nói ra. Cô kéo tay Diệp Thiên Nhiên chậm rãi đi ra ngoài. Hắc hắc, cô không cần phải gấp gáp làm gì.
Diệp Trung Hoa nhìn bóng lưng bọn trẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Lời của tác giả: PK cuộc so tài kết thúc, người nào mệt mỏi? A a a …
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đời Người Bình Thản
Nam Lâu Họa Giác
Đời Người Bình Thản - Nam Lâu Họa Giác
https://isach.info/story.php?story=doi_nguoi_binh_than__nam_lau_hoa_giac