Q.2 - Chương 135: Thiên Tính Của Nữ Nhân!
ôi Lôi từ buồng trong đi ra, cô ấy mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên.
Mắng Tần Phi hai câu, thấy hắn không hề phản ứng, Lôi Lôi cũng không muốn nhiều lời, nói tránh đi:
- Được rồi, có chuyện cần nói với đệ. Trước thái tử đã từng đưa cho đường đại nhi một phong thư, phong thư đó đã rơi vào tay chúng ta, nội dung là...
Tần Phi đáp lại với vẻ lười biếng:
- Chuyện cô lo lắng cũng đã phát sinh, hôm nay ta vẫn ở chỗ này thì tốt hơn. Cô không nên quấy rầy ta, ta ngủ một giấc!
Dứt lời, Tần Phi liền đi vào phòng, nặng nề ngã lên trên giường, trùm chăn kín từ đầu đến chân, lại đút hai cục bông vào hai lỗi ta, ra vẻ là cho dù sét đánh ngang tai cũng tuyệt đối không đứng dậy rồi.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, thật đúng là Tần Phi nghe có tiếng sét đánh, hắn mơ màng mở mắt, bỏ hai cục bông trong tai ra, chú ý lắng nghe, thanh âm kia càng thêm rõ ràng, tiếng động giống như tiếng dỡ nhà vậy. Tần Phi vội vàng sửa sang lại quần áo, vừa bước đi ra khỏi phòng liền cả kinh, mở trừng trừng hai mắt...
Không sai, đúng là đang phá nhà, chẳng qua cái nhà đang bị phá là nhà của mình, Lôi Lôi vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở dưới mái hiên, nhìn một đám công nhân đang phá bỏ tường viện ( viện: căn nhà lớn, có sân bên trong), hiện tại chỉ cần thổi một hơi, bức tường còn lại chỉ sợ sẽ đổ xuống nốt.
Dám đến phá nhà của ta? Một luồng lửa vô hình như đang dâng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu Tần Phi, trong nháy mắt sắc mặt hắn biến thành màu đen, nắm đấm cũng siết chặt lại, sát khí trong đôi mắt không hề che giấu, nhìn thẳng vào đoàn người đang phá nhà mình.
Sau một lát, nắm tay của Tần Phi dần dần lỏng ra, trừng mắt hà mồm nhìn đoàn người đi vào cái sân đã bừa bộn như đống hổ lốn, dẫn đầu chính là một tên thái giám trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi, mặt y đầy vẻ tươi cười, vào sân thì thi lễ với Tần Phi rồi nói:
- Tiểu Sơ Tử xin chào Tần trấn đốc.
Tần Phi nhíu nhíu mày:
- Lễ gặp mặt của Sơ công công cũng không nhỏ nhỉ, vừa đến liền phá hết tường nhà ta.
Lôi Lôi ngắt lời nói:
- Ngươi nói chuyện tử tế đi, không thấy sư tỷ ta vẫn không nói lời nào sao?
Sơ công công cười cười, đi tới bên người Tần Phi giải thích:
- Tần trấn đốc, thật sự là có chút đường đột rồi, nhưng chuyện này không phải chúng ta có thể làm chủ được. Bệ hạ đã nói muốn đưa Cửu công chúa tới đây ở, chúng ta cũng nghĩ là lời nói đùa, nhưng không ngờ qua thời gian một chén trà đã có thánh chỉ, bệ hạ tự mình triện Ngọc tỷ, trục xuất Cửu công chúa khỏi cung, giao cho Tần trấn đốc quản giáo. Chúng ta chỉ là người hộ tống Cửu công chúa tới đây...
Sắc mặt y có chút xấu hổ, làm thái giám có thể nhìn không ra chiêu lừa gạt này của bệ hạ sao? Cần phải biết khi làm công việc vô cùng có tiền đồ này một thời gian sẽ hiểu được khi cần giả ngu thì phải giả ngu, dù sao chúng ta cũng chỉ là người đưa công chúa ra khỏi cung, Tần trấn đốc ngài rộng lượng chấp nhận đi, nếu có tức giận thì tìm bệ hạ mà trút...
Sơ công công giỏi về sát ngôn quan sắc (nghe giọng điệu, xem sắc mặt để đoán ý đối phương), thấy sắc mặt Tần Phi có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều, liền nói tiếp:
- Tần trấn đốc, bệ hạ ngầm ban lệnh: Cửu công chúa từ nhỏ sống trong đại nội hoàng cung, đồ ăn uống, quần áo, son phấn đã sớm thành thói quen rồi, để tránh cho công chúa điện hạ không quen chỗ ở mới, xuất phát từ tấm lòng yêu thương con gái, bệ hạ đã đem khối đất xung quanh ban tặng Tần trấn đốc ngài, cho nên căn viện của ngài trở nên hơi nhỏ, để cho công chúa thoải mái, nên Đại nội thị vệ tự mình ra trận, phá bỏ tường bao căn viện của ngài, nhưng chờ một chút Công Bộ sẽ phái người đến tu sửa căn nhà Tần trấn đốc, bảo đảm ngài sẽ vừa lòng.
Tần Phi thật là có khổ không nói nên lời, không ngờ bệ hạ lại hoang đường như vậy, nói muốn trục xuất nữ nhi liền trục xuất ngay. Không thèm nói một câu nào đã phá hết tường nhà mình, nhìn đám thị vệ tay chân nhanh nhẹn đang phá bỏ tường vây đích thật cũng có vài phần thân thủ, Đại nội thị vệ đâu phải đồ bỏ đi.
- Cửu công chúa ít nhất cũng phải đợi sửa chữa nhà cửa xong mới đến chứ?
Trong lòng Tần Phi còn lại một tia hy vọng mong manh, chỉ cần Cửu công chúa không đến đây ngay, hắn lập tức dọn nhà, có thể chạy đến đâu thì chạy, cùng lắm thì ở Ôn Nhu Hương đi. Lúc đó coi như đấu với bệ hạ rồi, có bản lĩnh thì ngài đem con gái đến kỹ viện cho ta quản giáo đi...
Sơ công công cười cười một cách giảo hoạt, nhẹ giọng nói:
- Thảo nào bệ hạ muốn Cửu công chúa tới nơi này, Tần trấn đốc muốn công chúa nhanh chóng đến ở đây sao? Hắc hắc... Xa giá của Cửu công chúa ở ngay phía sau, chỉ chốc lát là vào đây.
Tần Phi thấy Sơ công công hiểu sai ý, đang muốn nói giải thích, nhưng suy nghĩ một chút lại thở dài một tiếng, thôi vậy, loại chuyện này là càng giải thích càng hiểu lầm, đơn giản không nói nữa là được rồi.
Đám Đại nội thị vệ đều tự có bản lĩnh võ nghệ riêng, phía Đông một cái Phách Sơn chưởng, một mảnh tường ầm ầm sập xuống. Phía Tây một đòn Lưu Tinh chuy, chùy vừa vung lên, bức tường vỡ ra tung tóe... Quả nhiên là chỉ trong chốc lát đã phá hết toàn bộ tường vây, không còn một mảnh.
Bọn thị vệ mỗi người mang theo một bao tải, nhanh chóng thu dọn một lần, dọn hết đá vụn cửa vỡ, lại vẩy nước thơm xung quanh, quả thực không phải Đại nội thị vệ mà dường như trời sinh chính là công nhân quét dọn vậy.
Sau một hồi, đoàn xe thật dài từ phía xa đi đến, Lôi Lôi miệng chữ o môi chữ a, cả nửa ngày cũng không ngậm lại nổi. Cho dù là Tần Phi kiến thức rộng rãi, cũng có chút choáng váng đầu óc, ít nhất có mười lăm cỗ xe ngựa đến đây, thị vệ tôi tớ đi theo cũng hơn trăm người.
Sơ công công đưa tay chỉ chỉ, giải thích:
- Tần trấn đốc, chiếc xe màu tím đi đầu tiên chính là đồ chơi mà công chúa thích nhất, thí dụ như đồ cổ và tranh chữ. Xe ở giữa là quần áo của công chúa... Xuân hạ thu đông cái gì cũng phải mang theo, nhưng vì đi quá gấp nên đã vứt đi tám phần mười...
Tần Phi thầm than một tiếng, nữ nhân ơi là nữ nhân, bẩm sinh đã có nhiều quần áo, không có một nữ nhân nào ngại quần áo của mình quá nhiều. Thông thường các nàng cũng chẳng biết bản thân có bao nhiêu bộ quần áo, dù cho tủ quần áo đã không nhét nổi vào nữa thì vẫn suốt ngày than thở bản thân không có quần áo mặc... So sánh với các nam nhân mỗi mùa chỉ có năm ba bộ quần áo thay là chuyện đáng buồn đến mức nào đây... Vị công chúa này đây, bảy xe ngựa chở quần áo, mà chỉ là hai phần mười mà thôi... Cho dù mỗi ngày mặc một bộ khác nhau thì một năm có thể mặc hết sao?
- Ba cỗ xe kế tiếp chính là những đồ hoa quả, thịt cá do nước ngoài tiến cống, những sơn trân hải vị này rất khó mua được trong dân gian, cho dù mua được cũng không bằng đồ trong cung. Cho nên ngự thiện phòng vội vàng chuẩn bị cho công chúa một ít, đưa đến đây!
Sơ công công liếc xung quanh một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Tần trấn đốc, nhà bếp của ngài đâu?
Lôi Lôi thở dài, nói giọng u buồn:
- Nhà bếp của chúng ta ngay cả nửa xe cũng không chứa nổi.
Sơ công công vội vàng nói:
- Chuyện đó đừng lo, chờ một chút chúng ta sẽ nói với người của Công Bộ, khi tu sửa căn viện thì xây lại một căn bếp lớn hơn.
- Cái xe cuối cùng kia hẳn là Cửu công chúa hả?
Tần Phi nheo mắt nhìn cỗ xe cuối cùng.
Sơ công công mỉm cười:
- Đương nhiên không phải, công chúa điện hạ sao có thể đi cùng với đồ ăn và quần áo được? Xe kia là xe chưa tiền. Đồ trang sức và ngân phiếu, vốn dùng vài cái rương là đủ rồi, nhưng nếu để cùng quần áo với đồ ăn thì lúc thu dọn lại bất tiện nên cho vào một chiếc xe ngựa...
Hai mắt Lôi Lôi liền phát sáng, cô ấy quay sang nhìn Tần Phi, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Trong lòng Tần Phi xẹt qua hai chữ lớn —— "Phú bà". Đây mới là phú bà chân chính, có thể dùng xe ngựa để chở vàng bạc châu báu và ngân phiếu, toàn bộ Đông Đô chỉ sợ không tìm nổi người thứ hai như vậy. Đây là nữ nhân kiểu mẫu mà bao nhiêu nam nhân tha thiết ước mơ đó... Một bước lên trời, đây không phải vấn đề phấn đấu bao nhiêu năm rồi, mà là cả đời này đừng phấn đấu nữa, dành thời gian mà nghĩ xem tiêu tiền thế nào đi!
Sơ công công nhẹ giọng nói:
- Đây là tấm lòng của hậu cung, tiền công chúa vốn cũng không nhiều. Nhưng khi biết Cửu công chúa bị trục xuất khỏi cung, từ thái hậu cho đến chư vị phi tần, còn có đám thái tử, hoàng tử, công chúa, cũng tặng không ít lễ vật. Chỉ riêng Hoàng thái hậu đã cho ngân phiếu mười vạn lượng, sinh hoạt ngoài cung không thể so với trong cung, Cửu công chúa không có tiền phòng thân thì mọi người đều lo lắng...
Tần Phi hắc hắc cười nói:
- Cũng tốt, hết tiền thì tìm Cửu công chúa vay, cô ấy chắc cũng không phải kẻ keo kiệt.
Xe ngựa đi đến chặn hết con đường trước cửa viện, sau khi bọn thị vệ quét dọn sạch sẽ liền nhanh chóng đi tới vận chuyển đồ đạc. Quần áo chồng chất như núi, sơn trân hải vị chất đầy trong viện. Một xe vàng bạc tài bảo kia thì Lôi Lôi muốn tự mình đi tìm nơi cất giữ.
- Để ta bảo quản đi...
Lôi Lôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Tần Phi:
- Tỷ tỷ lớn như vậy rồi mà từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Cho dù không cho ta tiêu, đem ngân phiếu trải trên giường đi ngủ cũng sẽ thoải mái hơn...
Tần Phi hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tiền của người ta chúng ta không thể lấy cớ trông coi mà ăn trộm... Chẳng qua khi túng tiền thì dùng tạm dăm ba vạn lượng cũng không sao, bình thường không được lấy trộm tiền.
- Biết rồi...
Lôi Lôi cao hứng bừng bừng sai đám thị vệ đem mấy rương vàng bạc châu báu vào phòng mình.
Bận rộn suốt một ngày, trời cũng đã tối, mười lăm chiếc xe ngựa đã rời khỏi, trong viện chồng chất những thứ quần áo, đồ ăn. Bọn thị vệ dùng vải che mưa đậy mấy thứ này cẩn thận từng li từng tí, rồi đi ra ngoài đứng ở phía xa.
- Sao bọn họ còn không đi?
Tần Phi nhíu mày nói.
Sơ công công cười khẽ một tiếng:
- Tần trấn đốc nói đùa, nhiều đồ như vậy, nếu có kẻ đui mù hại dân hại nước đến ăn trộm, chẳng phải là mất mặt hoàng thất sao? Trước khi sửa chữa xong, nơi này đã bị Phủ doãn Đông Đô liệt vào cấm địa, có hai trăm Ngự lâm quân và năm mươi Đại nội thị vệ canh giữ, bất cứ kẻ nào không liên quan cũng không được đi vào.
Dứt lời, Sơ công công chỉ về phía ngoài, nhẹ giọng nói:
- Kìa, Cửu công chúa tới!
Chích Thủ Già Thiên Chích Thủ Già Thiên - Tuyết Sơn Phi Hồ