Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bắc Tống Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 137: Tranh Châm Biếm
C
hỉ thấy trên tờ giấy kia vẽ một bé trai đứng trên lưng một con lừa. Mồm của đứa bé hơi há, hoa chân múa tay, giống như đang ca hát nhảy múa. Phía trước còn có một cỗ xe ngựa. Một cô gái nhỏ ngồi trên đỉnh xe ngựa, tay chỉ về phía bé trai, ôm bụng, há miệng cười to.
Bạch Thiển Dạ cười khá lâu mới ngừng lại được, thở phì phì nói: - Tranh này của ngươi tên là gì?
Lý Kỳ cười hắc hắc đáp: - Tranh châm biếm.
Từ nhỏ đã thích xem truyện tranh, những bức tranh hài hước, nên lúc học vẽ, Lý Kỳ dành một thời gian ngắn để học vẽ tranh châm biếm.
- Tranh châm biếm?
Bạch Thiển Dạ hoang mang hỏi: - Tranh châm biếm là tranh gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy?
- Cách vẽ này do chính tại hạ tự nghĩ ra. Cho nên Bạch nương tử sao có thể thấy qua được. Lý Kỳ rất vô sỉ nói.
- Tự mình nghĩ ra?
Bạch Thiển Dạ chấn động. Với thư pháp của Lý Kỳ, làm sao có thể tự mình nghĩ ra một phong cách vẽ mới được? Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Kỳ thấy sắc mặt của nàng như vậy, biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không muốn giái thích nhiều. Dù sao thời này chỉ có một mình hắn biết vẽ tranh châm biếm. Nói là tự nghĩ ra cũng không phải là không thể. Liền đưa bức tranh cho Bạch Thiển Dạ, nói: - Tặng cho ngươi. À không, đền cho ngươi mới đúng.
Bạch Thiển Dạ thực sự yêu mến bực tranh này, nên ngay cả câu khách khí cũng không có, liền nhận lấy bức tranh. Rồi như nhặt được chí bảo, cẩn thận nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào. Đột nhiên nói: - Hình như vẫn thiếu một cái gì đó.
Dứt lời, nàng lập tức rải bức tranh lên bàn, nhặt bút lông lên, nhúng vào thuốc màu, rồi tô.
Lý Kỳ thấy vậy, mỉm cười đi tới phía trước, nhìn bức họa đã bị mực làm hỏng. Tâm niệm vừa động, cầm lấy than củi, bắt đầu vẽ.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ đặt bút lông xuống. Trải qua tô màu, bức tranh châm biếm càng thêm sống động. Lại quay đầu nhìn bức tranh mình vẽ vừa rồi, sắc mặt cả kinh. Chỉ thấy những chấm đen nhỏ trên đó, hiện tại đã biến thành từng con chim nhỏ. Mà những vết mực lớn, thì thành một phần của cây đại thụ.
Bạch Thiển Dạ thấy vậy, trong lòng càng kinh hỉ.
Hai bức họa, một bức vẽ cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, một bức vẽ cảnh lần trước hẹn nhau ra ngoại thành cứu tế dân chạy nạn.
Bạch Thiển Dạ nhìn hai bức họa, trong đầu hiện lên từng tràng từng tràng cảnh lúc đó. Ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.
- Xong.
Lý Kỳ vẽ xong cây đại thụ kia, thở dài một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đụng vào Bạch Thiển Dạ. Chỉ thấy nhu tình vô hạn trong mắt của nàng.
Trong lòng Lý Kỳ chấn động, nhịn không được kêu lên: - Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ nao nao, hai má đỏ bừng, khẽ ừ một tiếng.
Đã quá có kinh nghiệm, Lý Kỳ rất tự nhiên vươn bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ không ngờ Lý Kỳ lại lớn mật như thế, nhất thời run rẩy. Nhưng cũng chỉ vùng vẫy vài cái cho nó có, trái tim người thiếu nữ đập thình thịch.
Bạch Thế Trung chắc chắn không thể ngờ rằng, lần này gọi Lý Kỳ tới, còn chưa chiếm được chỗ tốt nào, đã khiến tâm hồn của nữ nhi bị cướp mất. Thật đúng là lỗ vốn mà.
Tuy nhiên, hai người thực ra đã sớm nảy sinh tình cảm với nhau. Chỉ có điều, một người thị bị lễ giáo của thế tục buộc chặt, một người thì chính bản thân cũng không biết đã bị người kia thu hút.
Đúng lúc Lý Kỳ chuẩn bị tiến tới, thì một thanh âm rất không hài hòa vang lên: - Thất Nhi Tỷ, thuốc màu tỷ cần, muội đã mua về rồi đây.
- A.
Bạch Thiển Dạ bừng tỉnh, kinh hô một tiếng, vội ràng rút tay, khuôn mặt đỏ ửng.
Vất vả lắm mới có được thứ không khí ấm áp đó. Lại bị tiếng gọi này phá hỏng, không còn sót chút nào. Còn chỉ còn Bạch Thiển Dạ xấu hổ và lửa giận của Lý Kỳ.
"Mịa, đời này của lão tử chẳng lẽ tương khắc với cô nàng Hạnh Nhi kia. Cứ gặp nàng ta là y rằng không có chuyện tốt."
Lý Kỳ âm thầm căm tức, một bộ nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Thiển Dạ vụng trộm nhìn hắn, đôi môi khẽ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy ngọt ngào.
- Ủa, Lý đại ca còn chưa đi à?
Hạnh Nhi đi vào nội viện, thấy Lý Kỳ vẫn còn ở đó, liền kinh ngạc nói.
Lý Kỳ cười lạnh: - Sao vậy, chẳng lẽ Hạnh Nhi tỷ muốn đuổi ta đi? Ngữ khí rất bất thiện.
Hạnh Nhi sững sờ, rõ ràng không biết vì sao Lý Kỳ lại bão nổi với mình, bĩu môi nói: - Nô tỳ không dám.
Lý Kỳ hừ một tiếng.
"Người này dở chứng à?"
Hạnh Nhi không cam lòng yếu thế, cũng hừ một tiếng, sau đó đưa thuốc màu cho Bạch Thiển Dạ: - Thất Nhi Tỷ, đây là thuốc màu mà tỷ cần.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, cũng không nhìn. Hiện tại nàng đâu còn tâm tư để ý tới những cái đó.
- Tốt rồi, thuốc màu đã mua về, người cũng nên đi làm việc của mình đi. Chỗ này không cần ngươi. Lý Kỳ phất tay nói.
Hạnh Nhi nghe xong, trong lòng càng căm tức, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Ta không phải là nha hoàn của ngươi, việc gì phải nghe lời ngươi?
"Hắc! Còn dám mạnh miệng."
Lý Kỳ vụng trộm nháy mắt ra dấu cho Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vốn đang có tật giật mình, sao còn dám bảo Hạnh Nhi rời đi. Cho nên giả bộ không thấy.
Hạnh Nhi thấy Bạch Thiển Dạ về phe mình, liền đắc ý nhìn Lý Kỳ.
"Đúng là tiểu nhân đắc chí mà!"
Lý Kỳ sao không biết tâm tư của Bạch Thiển Dạ, liền thở dài một tiếng, cực kỳ buồn bực. Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, sợ Hạnh Nhi nhìn ra manh mối, vội hỏi: - Đúng rồi, yến tiệc gạch cua công tử đã chuẩn bị thế nào?
Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ liền biết hôm nay chỉ dừng tại đây. Nhưng nghĩ lại, dù sao thời gian còn nhiều, mình việc gì phải vội vã nhất thời, cuối cùng cũng phải có cơ hội. Nghĩ tới đây, tâm tình có chút hòa hoãn. Lại nghe Bạch Thiển Dạ hỏi về yến tiệc gạch cua, lập tức lắc đầu đáp: - Tới hiện tại ta còn chưa nghĩ ra phải làm món gì. Bạch Thiển Dạ thấy vẻ buồn bã của hắn, an ủi: - Nghe nói lần yến tiệc gạch cua này đều mời những đầu bếp hàng đầu của thành Biện Lương. Cho nên công tử chớ coi thắng bại quá nặng.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu chỉ so về trù nghệ thì ta đã không phiền não như vậy. Nhưng trong chuyện này cất dấu một lợi ích thật lớn. Nếu ta có thể thắng được danh đầu, vậy sẽ là một việc rất tốt với Túy Tiên Cư. Không nói dối gì Bạch nương tử, ta tham gia lần này chính vì đoạt giải nhất.
Nếu là trước kia, Bạch Thiển Dạ khẳng định mượn cơ hội châm chọc hắn háo lợi. Nhưng lúc này lại không giống lúc trước, ôn nhu nói: - Ta có thể giúp gì cho công tử không? Ngay cả phòng bếp ngươi cũng chưa từng vào, có thể giúp gì được cho ta?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lý Kỳ cũng biết Bạch Thiển Dạ có ý tốt. Trong lòng rất cảm động, lại không muốn trái với ý tốt của nàng, nhân tiện nói: - Bạch nương tử đã nếm qua rất nhiều món của ta, không biết Bạch nương tử thích ăn món nào nhất? Nếu hỏi về nấu nướng, Bạch Thiển Dạ không thể đưa ra đề nghị gì cho hắn. Nhưng nếu theo góc độ của một thực khách, ý kiến của Bạch Thiển Dạ cũng có thể tham khảo một chút. Dù sao nàng vốn sinh sống ở thời đại này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bắc Tống Phong Lưu
Nam Hi
Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi
https://isach.info/story.php?story=bac_tong_phong_luu__nam_hi