Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Nhân Phu Quân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 134: Thật Hay Là Mộng
‘N
gười nào dám to gan như vậy, dám ăn cắp Linh nhi của ta!”
Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp đang lớn tiếng quát mình, không khỏi ngẩn người ra, đứa bé này rõ ràng là con của nàng, sao lại bảo là nàng “trộm” chứ?
Cho nên nàng nhìn nữ tử xinh đẹp ấy mĩm cười.
“Lời của cô nương sai rồi, tại sao nói là ta ăn cắp?”
Nữ tử kia giương mắt to lên nhìn nàng.
“Ngươi thật to gan, rõ ràng là ngươi trộm Linh nhi của thánh giới, lại còn nói dối!”
Ngọc Phi Yên không hiểu nữ tử ấy đang nói gì, nên ôm đứa bé xoay người bước đi, nàng phải đem đứa bé đến chổ tướng công nhà nàng cho hắn nhìn mới được.
Nhưng mà chưa bước được đến hai bước thì nữ tử kia đã chắn trước mặt nàng.
“Buông Linh nhi ra!”
Ngọc Phi Yên nhíu đôi mày lại, ánh mắt nàng không còn thể hiện sự kiên nhẫn nữa, nàng thật vất vả để sinh con ra, sao lại có thể bỏ con mình ở lại được.
Nàng nhìn nữ tử kia lắc đầu, nữ tử ấy trong nháy mắt đã đến bên người nàng, nàng hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống thì đã không thấy đứa bé trong vòng tay của nàng nữa.
“Oa ——”
Tiếng khóc rõ to khiến cho lòng nàng đau xót, giờ phút này đây nàng cảm nhận sâu sắc được câu mẫu tử tình thâm là như thế nào.
Nàng xoay đầu nhìn nữ tử xinh đẹp kia đang ôm bé con của mình, trong lòng không khỏi luống cuống.
“Ngươi trả đứa bé lại cho ta!”
Không! Không được ôm con của nàng đi!
Nàng vừa mới cảm nhận được thân thể nho nhỏ kia thật mềm nhũn, khiến cho nàng vô cùng vui sướng nên không thể để người khác mang đứa bé này đi.
“Đây là Linh nhi của thánh giới ta, không phải hài tử của ngươi, ngươi nên đi đi”
Giọng nói của nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút gấp ráp.
“Không! Đó là hài tử của ta!”
Thân ảnh của nữ tử kia càng thêm mơ hồ, tiếng trẻ con khóc mỗi lúc mỗi xa, nàng nóng lòng muốn đuổi theo nhưng lại không biết đi theo đường nào, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực như vậy.
“Trả con lại cho ta!”
Nàng đứng tại chổ, hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn về hướng chân trời xa xa, nàng không có khinh công, cũng không có tiên pháp nên không thể đi xa được.
“Trả lại ta —-“
“Phi Yên, tỉnh tỉnh.”
Long Diệc Hân hốt hoảng lắc người tiểu thê tử mình, nàng nằm thấy ác mộng à, rốt cục thì ai đã đoạt lấy món đồ gì đó của nàng sao, món đồ đó rất quan trọng sao, vì thế mà làm cho nàng khóc ư?
“Trả lại ta, trả lại ta!”
Ngọc Phi Yên trong lúc vô tình quơ tay loạn xạ thì chụp được cánh tay của Long Diệc Hân, liền giống như là chụp được chiếc phao cứu mạng, đem hết sức mạnh để giữ lấy, nấc nở nói “Trả lại ta —-“
“Phi Yên.”
Long Diệc Hân cẩn thận nắm chặt tay nàng, mày kiếm nhíu lại, đem nàng ôm trọn trong lồng ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Trong lúc hoảng hốt, hai mắt Ngọc Phi Yên đẫm lệ như chìm trong sương mù, nhất thời vô cùng mờ mịt, bỗng nhiên nhìn thấy Long Diệc Hân liền “Oa” một tiếng, bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn.
“Nàng bắt mất hài tử của ta”
Long Diệc Hân ôm chặt nàng trong lồng ngực của mình, cảm thấy có chút đau lòng, lại có chút không hiểu gì hết.
Đau lòng bởi vì hắn chưa bao giờ thấy tiểu thê tử mình khóc lóc như vậy, rất đỗi thương tâm, rốt cục thì tại sao nàng lại khóc?
Hắn không hiểu ai lại bắt mất đứa bé của nàng? Đứa bé của nàng vốn còn đang nằm trong bụng mà.
Quên đi, chờ khi nàng khóc xong thì sẽ hỏi sau, bây giờ hắn muốn hỏi cũng không thể nào hỏi được, chỉ có thể thở dài, ôm nàng thật chặt.
Thật vất vả chờ đến lúc nàng khóc xong, trước ngực hắn bây giờ là một đống nước mắt nước mũi tèm nhem, trong lòng hắn có chút tức giận, nhưng mà ngay sau đó thì nàng ngẩng đầu lên, hiện ra trước mắt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt nước mũi như con thỏ nhỏ bị người ta bắt nạt, chút tức giận của hắn liền tan biến, thay vào đó hắn rất muốn cười, sự vui vẻ bao trùm con người hắn.
“Tướng công, có người muốn bắt con của chúng ta”
Ngọc Phi Yên đáng thương thút thút nhìn tướng công nhà nàng, đứa bé kia cùng hắn giống y như đúc, ôn nhu mềm mại thật đáng yêu, bây giờ nàng vẫn còn nhớ mang máng cảm giác ấy, mặc dù là một giấc mộng nhưng cảm giác vô cùng chân thật.
Long Diệc Hân nhếch đôi mày kiếm lên trêu tức nàng, chẳng lẽ phụ nữ có thai đều hay hốt hoảng như nàng sao?
Có lẽ hôm nào đó hắn phải gặp Tiêu Trác Nhiên để thỉnh giáo hắn ta một chút.
“Con của chúng ta rõ ràng còn đang ở trong bụng của nàng, ai bắt được?”
Nằm mơ mà cũng khóc thành như vậy sao, xem ra đứa bé này đối với nàng vô cùng quan trọng.
Ngọc Phi Yên lại sửng sốt một hồi lâu, mới giật mình phát giác kia chỉ là một giấc mộng, liền nhanh chóng bắt mạch trên tay mình, xác định đứa bé vẫn còn hoàn hảo nằm trong bụng mình thì mới an lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Nàng lấy tay vuốt nhẹ cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của mình, ánh mắt long lanh dịu dàng, khi nãy trong giấc mộng đứa bé bị cướp đi khiến nàng vô cùng hoảng sợ.
Long Diệc Hân nhìn biểu hiện của nàng, trong lòng cũng rất xúc động.
Nàng thật thích đứa bé này a.
Hắn cũng vươn tay xoa xoa cái bụng của nàng.
Trong lòng tràn ngập cảm xúc yêu thương.
Nhưng mà hắn không hiểu sao đã ba tháng rồi mà bụng nàng vẫn bằng phẳng như trước, nếu không biết được là nàng quả thật có mang thì ai cũng không nhìn ra được điều này.
“Đứa bé chắc là khỏe mạnh chứ?”
Hiện tại thì hắn có chút lo lắng, ba tháng mà không thấy được bụng thì hơi lạ.
“Đó là tất nhiên”
Ngọc Phi Yên trả lời khẳng định.
Từ lúc biết mình mang thai nàng đều cố gắng dưỡng thai cho thật tốt, ăn cơm thật nhiều, đứa bé của bọn họ vô cùng khỏe mạnh.
Bỗng nhiên nàng cảm giác được khuôn mặt mình đang dán trên lồng ngực của Long Diệc Hân có chút ướt át, không khỏi cúi xuống để xem xét, vừa mới nhìn thấy khiến nàng có chút giật mình lo lắng, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Trên ngực hắn tựa như dính hồ, chắc là kiệt tác của nàng rồi mà, thật khó tin hắn lại có thể chịu đựng được như vậy, bởi vì hắn luôn luôn sạch sẽ.
Nhưng mà nhìn kỷ vào đôi mắt phượng sáng ngời của hắn, nàng thấy được hắn có vẻ hơi hơi khó chịu, khiến cho tâm tình nàng thật vui sướng.
Chắc là bây giờ hắn đang muốn đi tắm rửa.
Hắn có thể chịu đựng mình khóc ở trong lồng ngực hắn, làm dính nước mắt nước mũi trên người hắn, e rằng đây là sự chịu đựng cao nhất của hắn rồi.
“Vui lắm sao?”
Ánh mắt Long Diệc Hân có chút giận dỗi, nàng làm bẩn áo hắn lại vô cùng vui sướng, một chút áy náy cũng không có.
“Aa, không có, không có.”
Ngọc Phi Yên cố nhịn cười, nàng không cười bây giờ để giữ thể diện của hắn nha.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, bước xuống giường, đi về hướng phòng tắm thông với phòng ngủ này.
Nhìn hắn rời đi, Ngọc Phi Yên thật sự không thể nhịn được cười nữa, đôi môi đỏ mọng của không chút kiêng kị mà trút ra ồ ạt những tiếng cười.
Sau khi cười xong, nàng cảm giác khuôn mặt mình có chút nhờn nhợt, cho nên bước xuống giường chậm rãi đi về hướng phòng tắm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Nhân Phu Quân
Lạc Thần Hoa
Mỹ Nhân Phu Quân - Lạc Thần Hoa
https://isach.info/story.php?story=my_nhan_phu_quan__lac_than_hoa