Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Ngọc Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 134: Đấu Trí Với Người Đàn Bà Chanh Chua
T
hích Thăng đã nghĩ tới chuyện Tống Tiềm có thể sẽ rơi xuống cái hang đá bí ẩn đó, cũng nghĩ tới không chừng hắn sẽ bò ra từ cửa động bên kia. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc Tống Tiềm lại ẩn cư trong khu rừng sâu này!
"Thiên Thành, ngươi ở đây làm gì! Ngươi có biết Tiểu Ngọc mang thai lại phải ôm cái bụng lớn ra ngoài tìm ngươi! Ngươi….Ngươi đang làm cái gì ở đây?” Qủa thật Thích Thăng đã tức giận tới mức muốn đánh người. Nhìn tên Tống Tiền trước mặt, cả người mặc một cái áo vải bố thô ráp, chân đầy bùn đất, dáng vẻ đúng tiêu chuẩn của nông phu. Rốt cuộc hắn ta ở trên ngọn núi này làm gì?
Nhưng Thích Thăng nhanh chóng nhận ra Tống Tiềm có cái gì đó không bình thường. Bởi vì nét mặt của Tống Tiềm còn có vẻ khiếp sợ hơn cả hắn!
Tống Tiềm nói: “Ngươi….Ngươi là ai?”
“Cái gì?” Thích Thăng nổi giận, tên này đang giả ngu sao?
“Cả ta ngươi cũng không nhớ sao? Ta là Thích Chi Vấn! Là bằng hữu của ngươi! Được, ngươi làm bộ không nhớ ta cũng được, nhưng ít nhất ngươi phải nhớ thê tử Tiểu Ngọc của ngươi chứ? Ngươi có biết nàng ấy lo lắng cho ngươi rất nhiều không? Mau cùng ta trở về!”
Thích Thăng nắm tay Tống Tiền muốn lôi hắn đi.
“Đợi…Đợi chút…!Ngươi biết ta phải không?” Tống Tiềm chợt dùng sức thoát khỏi tay Thích Thăng, nắm bả vai Thích Thăng hỏi ngược lại.
“Nói nhảm!” Thích Thăng cũng lười phải dây dưa tiếp với Tống Tiềm, ngày thường hắn cũng thông minh, sao hôm nay lại giống như kẻ ngu vậy?
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết – ta là ai hay không?”
Câu nói này của Tống Tiềm giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu của Thích Thăng, làm cả người hắn lạnh buốt.
Đây chẳng lẽ là một loại bệnh ghi trong sách dược – Chứng mất trí nhớ?
“Nói cho ta biết, ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?” Tống Tiềm không ngừng lay vai của Thích Thăng, vẻ mặt còn kích động hơn cả Thích Thăng.
Đúng lúc này, cửa căn nhà tranh cọt kẹt mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu thợ săn đi ra.
“Con trai, con đang nói chuyện với ai vậy?’’
Thích Thăng nhìn người thợ săn này đi tới bên cạnh Tống Tiềm, rõ ràng, người được tên thợ săn kia gọi là con trai nhất định là Tống Tiềm.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tiểu Ngọc nghỉ ngơi hai ngày trong hậu viện ở Tần Gia Trang, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, người cũng mập trở lại.
Thanh Tranh thấy vẻ mặt Tiểu Ngọc hớn hở hơn, cũng vui mừng hơn. Chỉ là cơ thể tổ mẫu của Tần Xuân Nhạn ngày một kém đi, Tần Xuân Nhạn phải sắc thuốc cho tổ mẫu mình, nên cũng không ít lần bỏ quên Tiểu Ngọc.
Cũng may Tiểu Ngọc hiểu Tần Xuân Nhạn là một người có hiếu, không phải cố ý đối xử lạnh nhạt với mình nên cũng không để bụng.
Mặc dù Tần Xuân Nhạn bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều bớt chút thời gian giúp Tiểu Ngọc bắt mạch, sắc thuốc. Theo như Tần Xuân Nhạn nói, Tiểu Ngọc bây giờ không nên trải qua sự xóc nảy khi đi đường, tốt nhất là nên ở thành Minh Châu tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Lại nói ở Lâm An thảm họa chiến tranh liên tiếp, cũng không phải một nơi có thể yên tâm tĩnh dưỡng, còn không bằng ở lại Minh Châu.
“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên ở Minh Châu sinh con thì tốt hơn.” Tần Xuân Nhạn đã từng có đề nghị như vậy.
Tiểu Ngọc cũng rất nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của nàng ấy, Minh Châu gần Lâm Châu hơn, dễ dàng hỏi thăm tin tức. Hơn nữa bây giờ tổ mẫu Tần gia bệnh nặng, Tần Xuân Nhạn không thể bỏ bà ấy đi được, nhưng nếu phải tự đi một chuyến đường biển nữa – nghĩ đến đám hải tặc Liệt Diễm dã man đó, Tiểu Ngọc lập tức rùng mình. Thôi nàng tạm thời vẫn nên thành thành thật thật đợi ở Thành Minh Châu thôi!
Khi Tần Xuân Nhạn về Tần gia, trang viên này do nàng ấy làm chủ nên đám người Tiểu Ngọc và Thanh Tranh muốn ở lại thì cũng dễ dàng. Tiểu Ngọc biết tính tình Tần Xuân Nhạn nên cũng không khách sáo nữa, lập tức thương lượng với Thanh Tranh, chờ khi nàng sinh con xong rồi hãy trở về.
Thanh Tranh cho rằng vậy là tốt nhất rồi: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ổn định rồi.”
Bị Thanh Tranh mắng thầm, Tiểu Ngọc cũng chỉ có thể thè lưỡi không dám cãi lại. Nàng biết, Thanh Tranh thương yêu nàng nhất.
Nếu muốn ở lại Minh Châu nghỉ ngơi một thời gian, trước tiên phải đi chào hỏi Hải Đường đã. Thấy thời tiết hôm nay không tệ, Tiểu Ngọc dẫn Huệ Nương và Thanh Tranh ra ngoài.
Địa chỉ mà Hải Đường cho chính là một xưởng tơ lụa mà trượng phu của nàng ấy để lại. Sau khi kiệu của bọn Tiểu Ngọc vào trong thành Minh Châu, nàng âm thầm vén mành kiệu nhìn, sự của phồn hoa thành Minh Châu so với thành Lâm An chỉ có hơn chứ không có kém, còn có một điều làm Tiểu Ngọc rất khiếp sợ, đó chính là bên trong thành có rất nhiều người Hồ mũi cao, mắt sâu!
Đúng rồi, nghe nói nơi này có không ít người Ả Rập tới làm ăn buôn bán. Lần đầu tiên nhìn thấy người nước ngoài ở cổ đại, Tiểu Ngọc không tránh khỏi hơi kích động, liên tục nhìn xuống đường.
Không ngờ vừa nhìn lại hình như thấy được một bóng dáng cao lớn khá quen thuộc, ah…A!
Tiểu Ngọc nhanh chóng bỏ mành kiệu xuống, lùi người vào trong kiệu, tâm trạng rối loạn.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng cái dáng này, cái dáng này – chắc chắn là thủ lĩnh đám hải tặc Liệt Diễm kia!
Sao hắn ta lại đi nghênh ngang trên đường như vậy? Không phải hải tặc nên núp trong thuyền, đợi đến tối mới ra ngoài cướp của giết người sao?
Tâm trạng tốt đẹp sáng nay của Tiểu Ngọc biến mất không còn một mống, bây giờ nàng chỉ nghĩ tới chuyện nhanh chóng đi tới cửa tiệm của Hải Đường chào hỏi, sau đó đi về trang viên Tần thị. Dù sao có Tần Xuân Nhạn ở bên cạnh cũng an toàn hơn nhiều. Mà hôm nay nàng chỉ dẫn theo Huệ Nương, không đưa theo Trần Phú đi…Sơ suất quá…
Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng nghe thấy kiệu phu nói với nàng là đã tới nơi rồi.
Huệ Nương ra trước, sau đó trả tiền công, vén rèm cho Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc xuống kiệu, nhìn trang viên tơ lụa trước mắt, kích thước không lớn cũng không nhỏ, nếu kinh doanh thật tốt, nửa đời sau của Hải Đường sẽ không lo đến chuyện cơm áo nữa.
Nhưng lúc này trước cửa tiệm có rất nhiều người vây quanh, líu ríu thì thầm với nhau, bên trong còn bất chợt có tiếng người hô quát.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tiểu Ngọc và Thanh Tranh nhìn nhau không hiểu, đẩy đám người ra đi vào phía trong, hiện có mấy người nam nữ mặc đồ hoa cản trước cửa hiệu chửi đổng.
“Hồ ly tinh, đồ đĩ, ngươi cả ngày lẫn đêm đều đi quyến rũ đàn ông, khắc chết lão già kia rồi! Sao ngươi không đi chung luôn!”
Một nữ nhân trung niên mặc áo trắng đang cầm khăn tay lau nước mắt, vừa lau vừa chửi: “Cái lão quỷ già đáng chết này, sao đến già rồi mà vẫn còn phong lưu! Cưới một con khắc tinh về, khắc chết bản thân thì không nói, còn liên lụy đến con cái…Ông xem con mình chỉ có một chút gia sản, lại bị con hồ ly tinh này cướp mất…”
Bên tay trái nàng ta là một bé trai khoảng mười tuổi, bên tay phải là một nữ bộc đang ôm một bé gái khoảng mấy tuổi, gương mặt mờ mịt nhìn nàng ta khóc nháo.
Nàng ta còn chưa khóc đã nghiện, khéo tay con trai: “Tại sao con lại có một người cha như vậy? À? Quản lí nhà cửa cũng thất bại, cũng không để lại cho cô nhi quả phụ thứ gì, nhưng cố tình để lại cho con hồ ly tinh này một trang viên tơ lụa …”
Tiểu Ngọc nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra người đàn bà đang khóc rống này chính là một người trong hai người có chung người chồng đã chết với Hải Đường – là thê hay là thiếp? Chắc là người thiếp, vì Tiểu Ngọc nhớ Hải Đường từng nói, chính thê sinh hai đứa con trai, vợ lẽ sinh một trai một gái, giống với tình huống trước mắt này.
Ở hiện đại Tiểu Ngọc rất ít thấy tình huống tranh giành tài sản máu chó như vậy, chỉ thấy trên đài truyền hình Hồng Kông lúc 8 giờ. Kĩ năng diễn xuất của nữ nhân này cũng rất bình thường, tiếng khóc lớn mà chẳng có giọt nước mắt nào! Tiểu Ngọc thấy nàng ta chỉ gào khan, hoàn toàn không có tí nước mắt nào. Xem ra vợ lẽ ghen tỵ với Hải Đường vì được để lại một gian tơ lụa, muốn mượn ưu thế mình có một trai một gái để cướp đoạt tài sản đây mà?
Thật là mơ mộng hão huyền!
Hải Đường là người dịu dàng dễ tính, dĩ nhiên nàng không thể trơ mắt nhìn Hải Đường bị người ta ăn hiếp, trong cửa hàng bây giờ chỉ có một số người làm đang lúng túng, không biết Hải Đường đã ra ngoài hay là đang núp ở trong, chỉ đành để nữ nhân kia khóc như sói tru ở ngoài.
Tiểu Ngọc làm bộ tốt bụng tới đỡ nữ nhânkia dậy, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Vị phu nhân này, ngươi không nên khóc nữa, làm hại cơ thể lắm! Còn có hai đứa bé còn đang chờ ngươi nuôi dưỡng!”
“Đúng vậy!”
Nữ nhân kia diễn nửa ngày, người tới xem cũng không ít, nhưng không có ai diễn chung với nàng ta, diễn một mình thì không vui, đột nhiên Tiểu Ngọc xông tới, nên nàng ta có cảm giác rất tốt với Tiểu Ngọc.
“Tiểu nương tử thật là một người công bằng! Ai, ta đây cũng là gia môn bất hạnh.” Nữ nhân kia lại tiếp tục giả bộ khóc lóc.
Tiểu Ngọc vội vàng ngăn nàng takhóc nháo, nghĩ thầm: “Dưỡng thai dưỡng thai, nữ nhân này đừng dọa con ta sợ chứ.”
Tiểu Ngọc hỏi: “Nương tử, sao nàng lại khóc thương tâm như vậy?”
“Nói ra thì dài lắm…” Nữ nhân ấy lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Quả nhiên Tiểu Ngọc đoán đúng, người phụ nữ này chính là người thiếp thứ hai của Trần Kế Hán – Ngưu thị. Trâu thị kể từ chuyện Trần Kế Hán đến Lâm An làm ăn, rồi đến chuyện ông ta quen biết Hải Đường như thế nào, yêu thương nàng ấy như thế nào, sau khi Trần Kế Hán chết trưởng bối trong nhà thiên vị, vợ thứ hai không được phân tí tài sản gì, lại chia cho Hải Đường một gian tơ lụa…
Tiểu Ngọc không tin Trâu thị không được chia cái gì. Các trưởng bối của Trần gia cũng giống tính tình của Hải Đường, là người nhân hậu, nàng ta có hai đứa bé chắc chắn đã được chia không ít gia sản. Chỉ là nhìn Ngưu thị, bà ta chắc chắn là người tham lam cay nghiệt, không thỏa mãn với số gia sản được chia, muốn lấy thêm một ít từ chỗ Hải Đường.
“Ai nha, nói như vậy thì mấy vị trưởng bối này rõ là…” Tiểu Ngọc giả bộ đồng tình với Trâu thị.
“Không phải sao! Thật không biết mấy lão già kia suy nghĩ cái gì…”
Ai ngờlời nói của Tiểu Ngọc xoay chuyển lại, đột nhiên nói: “Nhưng mà, chuyện này dù sao cũng là do trưởng bối làm chủ, không nên sửa đổi. Phu nhân ngươi biết đạo lý này chứ?”
“Chuyện này…” NgưuThị nhất thời cứng họng, không khỏi hoảng loạn. Nàng ta là một nữ nhân không có ăn học, chỉ biết kêu gào đổ thừa, nói về độ mưu mẹo, đâu thể so với Tiểu Ngọc đã ra ngoài làm ăn buôn bán lâu ngày.
Nụ cười của Tiểu Ngọc lúc này đã không giống với lúc trước, thậm chí còn hơi châm chọc: “Ai yo, mọi người tới đây nghe chút đạo lý này. Nữ nhân này đúng là lật trời mà…, ngay cả sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà mà cũng dám không nghe theo! Tương lai của con trai ngươi vẫn phải dựa vào sự dạy dỗ của các trưởng bối đó!”
Bị Tiểu Ngọc chụp mũ, Trâu thị mới biết tiểu nương tử mới xuất hiện này không phải người hiền lành. Không, nói chính xác là cứu binh mà con hồ ly tinh kia mời tới?
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, cái gì cũng nói.
“Nữ nhân này cũng thật quá đáng…, sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà làm sao sai được?’’
“Tôi thấy nàng ta chính là lòng tham không đáy, cẩn thận gặp báo ứng!”
Trong lúc mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta, Ngưu thị ảo não kêu mấy người làm của nàng ta đi về, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc.
Nhìn cái gì, ta sợ ngươi sao! Tiểu Ngọc đáp lại ánh mắt khinh thường của nàng ta. Loại thôn phụ này cũng muốn đấu trí với ta?
Đám người tản đi, Tiểu Ngọc đi vào trang tơ lụa, nhỏ giọng hỏi người làm: “Bà chủ của mấy người đâu?”
Thấy Hải Đường toàn thân mặc đồ trắng chạy ra, khóe mắt còn hồng hồng. Cách mấy bước nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Trầm Nhiêu
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
https://isach.info/story.php?story=my_ngoc_thien_thanh__tram_nhieu