Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Hạ Hữu Địch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 132: Hình Phạt Xấu Xí Của Trung Quốc
T
rong quá khứ, hình phạt của Trung quốc có muôn hình vạn trạng, không thiếu cái lạ, cũng bất chấp thủ đoạn, tổn thương bạo ngược. Có gọt mũi, có xẻo tai, có móc mắt, có cắt lưỡi, có đồng thời cắt đứt cả mũi, tai, mắt, lưỡi, còn cắt cơ quan sinh dục, chặt tay chân, nhưng người vẫn không chết (không cho chết), để hắn tỉnh táo cảm giác được rõ ràng tất cả sự đau đớn này. Đó là một loại sỉ nhục và tổn thương rất lớn, chẳng những đối với thân thể mà còn đối với nhân cách, hơn nữa đều tra tấn cho đến khi nhận tội.
Có người còn lợi dụng loại thủ đoạn, hình pháp này để thanh trừ đối lập, thậm chí lạm dụng hình phạt làm thú vui.
Chết thì chết, nhưng xa liệt (tức ngũ mã phân thây), yêu trảm (người bị chém làm hai nửa nhưng nhất thời vẫn không chết), nhân thuấn (chặt đứt tay chân, dùng thuốc độc làm cho câm, móc mắt, xuyên tai, nuôi trong hố phân. Lữ hậu của Hán triều đố kị thành hận, đã hạ thủ với Thích Cơ vốn được Lưu Bang sủng ái như vậy)... kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng ác độc, đủ loại công phu kỹ xảo, đều vì muốn tàn hại thân thể và ý chí. Giống như hôm nay nhìn thấy móc ruột, mổ bụng, cũng chỉ là hai trong vô số “hình phạt”, đúng là hình phạt xấu xí của Trung quốc.
Bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có hình phạt, dùng để trừng trị kẻ ác, tất nhiên là không thể thiếu. Rất nhiều quốc gia có hình phạt tàn khốc, khó mà tránh khỏi, nhưng đều rất ít, cực ít, thậm chí không thể so được với hình phạt được dùng tại Trung quốc vương thổ mênh mông này. Đúng là vắt óc suy tính, siêu việt lạ thường, rực rỡ muôn màu, không gì không có, khiến người thụ hình muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi muốn hắn cung khai cái gì hắn cũng chỉ có thể “thẳng thắn thừa nhận”. Đúng là bất chấp thủ đoạn, không xem người ta là người.
Kẻ không bằng cầm thú, luôn hành hạ người mà hắn không thích đến mức không bằng cầm thú mới cam lòng.
Người nào phát minh, lạm dụng hình phạt Trung quốc?
Đương nhiên là người Trung quốc.
Người nào vào lúc này đang dùng tư hình?
Người của hình bộ.
Người nào dám ở nơi này ngang nhiên dùng hình?
Dĩ nhiên là Nhậm Oán.
Có điều, nếu không phải chủ nhân của hắn đồng ý, bằng lòng hoặc khích lệ, ngầm ra lệnh, Nhậm Oán còn không dám dùng hình một cách trắng trợn, không kiêng nể như vậy.
Giết chóc lớn như thế, máu tanh người chết đầy đất, đến nỗi khách sạn này trở nên rất tà môn.
Lôi Bố khàn giọng nói:
- Đau, các ngươi... để ta chết đi.
Lúc này hắn đã mất đi khả năng tự sát, chỉ hối hận sao không chết sớm hơn một chút.
- Yên tâm, ngươi đã nói nhất định sẽ khiến cho ta chết rất khó coi.
Phương Ứng Khán nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó chịu.
Lôi Bố đột nhiên nhìn Phương Ứng Khán, ánh mắt phát ra một loại thù hận đủ khiến người ta run rẩy, giống như đang nói: “Ngươi độc ác như vậy, sau khi ta chết, mười đời cũng sẽ đầu thai báo thù này!”
Nhưng Phương Ứng Khán lại chẳng hề để ý, hắn vốn không tin có báo ứng, có luân hồi.
Hắn ung dung tránh khỏi tầm mắt của Lôi Bố, căn bản không nhìn đối phương.
Có mấy người giang hồ không nhịn được muốn ra tay, chấm dứt tính mạng của hai kẻ thù đáng thương chỉ muốn chết này, nhưng đều bị ngăn cản.
Người ngăn cản bọn họ là Nhậm Lao.
Nhậm Lao vừa ra tay liền ép bọn họ trở về.
Có người muốn khuyên nhủ, hắn lại lạnh lùng nói:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, là hình bộ chúng ta đang làm việc. Hai tên này là tội phạm giết người, ai giúp hắn chính là tòng phạm.
Tòng phạm?
Tội danh này không ai gánh nổi.
Ngư cô nương vốn định dùng thuốc mê, để những người này chết không đau đớn như vậy, nhưng lại bị hai chữ này hù dọa.
Dù sao vẫn có người không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc này, vẫn đứng ra. Nhậm Lao lại âm trầm nói:
- Ngươi động thủ lần nữa, kết cục sẽ giống như hắn, ngươi thử xem!
Thử xem?
Ai nguyện ý.
Nhất thời không ai dám lỗ mãng, cũng không dám động.
Chỉ sợ vừa náo động, đại họa sẽ giáng lên người.
Nhưng lại có một người đột nhiên cử động.
Hắn chẳng qua là hơi, rất khẽ có một chút “cử động khác thường”, Phương Ứng Khán đã lập tức cảnh giác, cười quát lên:
- Ài, ngươi cũng đừng động...
Đối phương vừa động, thân hình hắn cũng động, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Động tác của đối phương đã nhanh, nhưng vừa xê dịch, hắn đã lập tức vọt đến chắn ở trước mặt, nhanh đến mức giống như căn bản không có tốc độ.
Nhưng hắn lại sai rồi.
Hắn đã phạm phải sai lầm trên phán đoán.
Hắn luôn rất ít khi phạm sai lầm, nhưng hiện giờ lại phạm phải. Đối phương không phải tiến lên phía trước, mà là trượt ngang qua, chân móc lên.
Một vật nhỏ hình dài bay lên, lướt qua trước người hắn. Bàn tay người nọ vỗ một cái, sau một tiếng “vèo”, vật kia xé gió bắn ra.
Sau đó tất cả đã không còn kịp.
Khi Phương Ứng Khán phát hiện không kịp ngăn cản, lập tức ngừng tất cả hành động, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười thong thả nói:
- Ta tính sai một bước rồi.
Hắn đã tính sai một bước.
Chỉ một bước.
Cho nên Lôi Bố đã chết.
Cuối cùng cũng có thể chết.
Đối với Lôi Bố, đây có lẽ là kết cục mà hắn cực kỳ khát vọng, mong đợi đã lâu.
Hắn đã chết, chết bởi một chiếc đũa.
Không sai, “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã mất mạng bởi một chiếc đũa.
Lúc chết, trong mắt và trên mặt hắn giống như nở nửa nụ cười, có vẻ rất kỳ dị.
Chiếc đũa cắm vào trong đầu hắn, đâm vào trong trán hắn.
Đầu của hắn nứt ra, mặt cũng nứt ra.
Chiếc đũa chỉ cắm giữa trán, nhưng lại gây nên sự phá hủy lớn như vậy.
Mà xương trán vốn là bộ vị cứng rắn nhất trên thân thể.
Lực phá hủy của một chiếc đũa lại lớn như thế.
Đây là thủ pháp gì?
Người nào phát ra chiếc đũa?
Thanh niên hiếu động kia rốt cuộc là ai?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Hạ Hữu Địch
Ôn Thụy An
Thiên Hạ Hữu Địch - Ôn Thụy An
https://isach.info/story.php?story=thien_ha_huu_dich__on_thuy_an