Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khế Ước Hào Môn 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 132: Nhất Định Phải Nhắc Nhở
T
ần Mộc Ngữ nói không nên lời, bởi vì trong dạ dày khó chịu, quanh viền mắt là một màu phấn hồng, trên gương mặt trắng ngần lộ ra vẻ yếu đuối suy nhược. Ngự Phong Trì ôm lấy nàng, dọư theo lưng nàng, đôi chân mày kéo lại.
“Ngươi lại khó chịu có đúng không? Càng ngày càng nghiêm trọng hơn có đúng không? Tần Mộc Ngữ, ngươi suy cho cùng là dự định làm như thế nào?” Để cho nàng hiểu chuyện trước mặt, Ngự Phong Trì đè thấp giọng nói gào lên với nàng, trong mắt rực lên đỏ tươi.
Nàng nhíu mày, thống khổ đau đớn co rút lại.
Ngự Phong Trì một hồi không nỡ, ôm nàng vào trong ngực, đôi môi mỏng đặt lên trán nàng, cúi đầu thầm chửi rủa cái gì đó.
Thượng Quan Hạo, thằng khốn nạn.
“Ngươi nói cho ta muốn phải làm thế nào đây? Rất đơn giản nếu muốn hắn chịu trách nhiệm, bây giờ ta có thể công bố cho truyền thông biết tin tức này, hắn cho dù đã kết hôn muốn ỷ lại cũng không xong!” Ngự Phong Trì có phần lạnh lẽo, “Có ta che chở ngươi, cho dù là ai cũng đừng hòng đụng đến ngươi, chỉ bằng cách này, ta có thể khiến cho hắn thân bại danh liệt.”
“Ngươi muốn ai thanh bại danh liệt?”
Tần Mộc Ngữ mở miệng, vẫn chưa kịp nói cái gì, bóng dáng già dặn nghiêm túc của Ngự Kinh Đông hiện ra ở trước mặt.
Ngự Phong Trì ngẩn ra, nhíu mày kêu một tiếng: “Ông nội.”
“Ta biết ngươi dẫn cô gái này về là không có việc gì tốt!” Giọng nói Ngự Kinh Đông trầm thấp chất phác vang lên, đôi mắt trầm tĩnh lắng đọng nhìn về phía Tần Mộc Ngữ, từ từ bước gần đến nàng, “Có một số việc ta không muốn trực tiếp hỏi Phong Trì, hắn toàn trốn tránh trách nhiệm, nhưng ngươi chung quy cũng nên biết nặng nhẹ, ta hỏi ngươi một câu, trong bụng ngươi, có phải là Ngự gia nhà chúng ta không?”
Khuôn mặt Ngự Phong Trì nhất thời đỏ lên, nhăn mày lại: “Ông nội!”
“Ta không hỏi ngươi!” Ngự Kinh Đông cũng đồng dạng nhăn mày cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Tần Mộc Ngữ, “Ngươi nói cho ta.”
Gương mặt trắng ngần hé ra, tựa như núi xanh sau trận mưa, trong sạch rõ ràng mang theo vài phần đau buồn thê lương, nàng nhìn về phía lão nhân uy nghiêm ở trước này.
“…Không phải.” Môi nàng cất lên, khẽ thốt lên hai tiếng này.
Ngự Kinh Đông trăm mối ngổn ngang “Hừ” một tiếng.
“Ông nội, người đừng hỏi vấn đề này nữa được không? Ta lưu nàng lại chính là bạn bè của ta, cũng không phải là vợ ta! Dựa vào cái gì mà hoài nghi đó là con của ta cho nên mới giữ nàng lại? Chuyện này không phải lúc nào cũng như vậy, người đừng nghiêm trọng hóa vấn đề được chưa?” Khuôn mặt Ngự Phong Trì thắt lại nói.
Tần Mộc Ngữ run lên, nắm lấy ống tay áo hắn, không cho hắn nói nữa.
“Ngự lão tiên sinh.” Nàng ngước mặt lên, chống lại ánh nhìn như thiêu đốt của Ngự Kinh Đông, khàn giọng nhưng rõ ràng nói, “Đứa bé trong bụng ta, bản thân ta tự sắp xếp… Ta sẽ không mang đến phiền phức cho ngài cùng Ngự gia, như vậy có thể chứ?”
“Ân…” Ngự Kinh Đông rầu rĩ mà thốt lên một tiếng, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm nhìn nàng, ngưng đọng nói, “Con gái Tần Chiêu Vân, có phải không?”
Bóng dáng nhỏ bé khẽ run run.
Ngự Phong Trì nhíu mày càng thêm chặt, thế mới biết nguyên lai ông nội đã đem chuyện của hắn điều tra hết.
“Tần Chiêu Vân có hai đứa con gái, một người đã nở mày nở mặt, một người ngay cả tên ăn mày cũng không bằng, thực sự là ngạc nhiên?” Ngự Kinh Đông nói ra, tịnh cũng không quan tâm trên mặt cô gái phía trước có bao nhiêu thê lương bi thương, “Đưa trẻ này… là Thượng Quan Hạo?”
Giống như một tiếng sấm rền vang, nổ tung trong đầu Tần Mộc Ngữ, trong nháy mặt ong ong hoa mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, đầu ngón tay bám chặt trên mặt đá bồn rửa mặt trơn nhẵn.
Ngự Phong Trì chán nản: “Ông nội, ngươi đừng nghi ngờ lung tung.”
“Hừ, ta nghi ngờ lung tung?” Ngự Kinh Đông lạnh lẽo đảo qua đứa cháu trai mình, “Ông ngươi sống đã bao nhiêu năm, có một số việc có thể nhìn vào mà đoán ra được?” Nói rồi hắn lại lần nữa nhìn về phía Tần Mộc Ngữ, “Tần gia các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cái này ta cũng không hứng thú biết, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, Phong Trì là nhìn thấy ngươi đáng thương mới thu nhận ngươi vào trong Ngự gia, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi hai điều, thứ nhất, Ngự gia ta làm ăn từ trước tới nay không vì người đi theo mà xảy ra biến cố, lão già ta thà rằng đẩy ngươi ra ngoài cũng không che chở cho ngươi, thứ hai, đừng hi vọng ta giống như nó, cũng đừng tỏ ra là lão già này ăn hiếp ngươi, chính ngươi cũng rất hiểu rõ, với hoàn cảnh mà ngươi đã trải qua, là ngươi không xứng với Phong Trì, biết không?”
Nắm tay Ngự Phong Trì siết chặt, đôi mắt đỏ tươi, cười lạnh: “Ông nội, ngươi là đang nói cái gì?”
“Ta già rồi, tự nhiên có cái gì thì nói cái đó,” Ngự Kinh Đông lạnh lùng nhìn Tần Mộc Ngữ, “Cô bé thông minh, ta nói cái gì, nàng biết rõ…”
“Nhưng ông nội người cũng không có hiểu.” Ngự Phong Trì cười nhạt, “Là ta thích nàng, nhưng nàng không có muốn ta mà thôi.”
Sắc mặt Ngự Kinh Đông hoàn toàn trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, lửa giận nén lại, tựa hồ như sắp phun trào.
Quản gia ở bên cạnh khẩn trương lên, vội vàng đi qua nắm lấy bả vai Ngự Phong Trì.
“Thiếu gia, bớt tranh cãi, bớt tranh cãi, những điều lão gia nói cũng đều hợp lý, ngài đừng cãi lại.”
Nói xong hướng về Tần Mộc Ngữ: “Vị tiểu thư này, nói như vậy chắc hẳn cô cũng có thể hiểu suy nghĩ của lão gia chúng ta chứ, chỗ này không có gì qúa phận, cô có thể ở tại Ngự gia, chỉ là chuyện ăn nói của lão gia, cô đừng để trong lòng là được.”
Ngón tay nhỏ bé của nàng tiếp xúc với sắc đá màu tối kia, một hồi rét lạnh đến thấu xương.
Tần Mộc Ngữ khe khẽ trụ vững, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, chỉ có đôi mắt là trong như nước, cũng giống như nước vắng lặng thê lương, nàng chịu đựng trận đau đớn như kim châm ở phần bụng truyền đến, đè nén nhìn về phía Ngự Kinh Đông tái nhợt nói ra: “Ngự lão tiên sinh, ý tứ của người ta cũng hiểu được, ta cam đoan với ngài, thứ nhất không để cho Ngự gia rước lấy phiền phức, thứ hai, ta sẽ không với Ngự Phong Trì phát sinh ra chuyện gì.”
“Tần Mộc Ngữ!” Ngự Phong Trì túm qua cổ tay nàng, đem bóng dáng nàng kéo đến trước mặt, phẫn nộ, “Ngươi không có tự trọng có đúng không? Kẻ khác gọi ngươi nói như thế nào thì ngươi làm như thế, tất cả mọi người đều lo lắng do dự cho lợi ích bản thân, không một người nghĩ cho ngươi! Ngươi lại cứ nhẫn nhục chịu đựng như thế này hả?”
“Lời này ngươi có ý tứ gì!” Tính khí Ngự Kinh Đông rốt cục cũng bộc phát ra, cất cao âm thanh, trừng mắt.
Quản gia càng thêm lúng túng, mặt đỏ lên: “Thiếu gia, ngài nói chuyện cẩn thận chút đi!”
“Ngự Phong Trì…” Sắc mặt Tần Mộc Ngữ nhợt nhạt, khẽ gọi tên hắn, trong đôi mắt rõ ràng yên ổn tĩnh lặng như mặt nước.
Hắn tức giận đến xám xịt, lửa giận giữa đôi lông mày thiêu đốt,
“Ta ở chỗ này tốt lắm, từ khi ta về nước đến giờ, ngoại trừ ba ra, ngươi cùng Ngự lão tiên sinh là người duy nhất đồng ý lưu giữ ta, không cần ta hồi đáp, ta không thể cảm ơn, càng không thể biến thành nỗi lo lắng của các ngươi, ta không thế lấy oán báo ơn, ngươi biết không?”
Nắm tay Ngự Phong Trì siết lại, đau lòng hòa lẫn không đành lòng, thắt chặt đến triệt để.
Hắn đột nhiên rõ ràng, hắn cho nàng, rốt cuộc là bảo vệ, hay là xiềng xích?
“Hừ!” Khuôn mặt già nua Ngự Kinh Đông u ám, từng lớp muộn phiền hừ một tiếng, chắp tay rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khế Ước Hào Môn 2
Cận Niên
Khế Ước Hào Môn 2 - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=khe_uoc_hao_mon_2__can_nien