Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Du Long Tùy Nguyệt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 133: Cật Thố Thượng Hỏa, Yên Tri Phi Phúc… (Ghen Phát Cáu, Tri Kỷ Không Phải Phúc…)
C
ông Tôn nhíu mày, hỏi, “Như vậy không lo sao? Nàng ta là tức phụ tương lai của Lý Nguyên Hạo, ngày mai sẽ thành thân, hôm nay còn tới tìm ngươi?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Chuyện này… Người Liêu và người Tây Hạ quả thật không coi trọng những lễ nghi rườm rà như người Tống… Chắc là chỉ đến bắt chuyện một chút chăng?”
Công Tôn nhướng mi một cái, “Thật không? Trước đây ngươi không nhận thức nàng sao? Không phải nói cô nương của Liêu Hạ Tống tam địa đều xem ngươi như tình nhân trong mộng sao?”
“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan, cười với Công Tôn, “Thư ngốc, ghen a?”
“Mắc gì ta phải ghen?” Công Tôn nheo mắt lại lườm hắn, “Ta trở về phòng, ngươi cùng nàng ta nói chuyện đi.” Nói xong, chạy ra phía sau, trước khi đi còn không quên híp mắt tàn bạo dặn dò, “Hảo hảo trò chuyện a.”
Triệu Phổ nhịn cười, gật đầu với Tử Ảnh, “Để nàng ta vào đi.”
“Dạ!” Tử Ảnh chạy ra.
Chỉ chốc lát sau thì nghe được tiếng bước chân vang lên.
Công Tôn nghe thì có chút buồn bực, tâm nói, nữ tử Trung Nguyên, trừ phi mang guốc gỗ, nếu không thì bước chân sao có thể có động tĩnh lớn như vậy, vừa nghe hẳn là một người luyện võ… Hơn nữa tại sao không có tiếng ngọc bội lanh canh?
Đang khó hiểu, chỉ thấy phía sau cửa đá, có một cô nương mặc phục sức Liêu quốc đi đến.
Triệu Phổ đảo mắt nhìn nàng, chỉ thấy cô nương này niên kỷ đại khái xấp xỉ hai mươi, trông không cao, vóc người cũng không phải rất nhỏ gầy, nhưng không béo chút nào, có thể thấy được chính là một người biết võ công. Loại vóc người thế này Triệu Phổ thường thấy, nhiều năm cưỡi ngựa luyện công rất dễ khiến nữ hài tử trở nên tráng kiện. Nhưng với Triệu Phổ mà nói, vóc người như vậy là tương đối hợp lý, nhiều nữ tử Trung Nguyên gầy gò cứ như thân cây, đi đường uốn éo như rắn, khiến hắn phát ngán.
Hưng Bình công chúa này rất mộc mạc, trên người không có nhiều trang sức.
Tính tế quan sát bộ dạng của Hưng Bình công chúa này, Triệu Phổ tự nhủ —— Thật đúng là bị Tử Ảnh nói trúng, Hưng Bình công chúa này không đẹp. Đương nhiên, cũng không phải đặc biệt xấu, bởi vì đại thể vương công quý tộc đều sẽ tỉ mỉ chọn lựa đẹp đôi, dáng vẻ tuyệt đối phải hợp nhau. Liêu quốc Tiêu thái hậu thì mạo mỹ vô song, đương nhiên… Nữ nhân này còn rất tài giỏi.
Hưng Bình công chúa này, da không đủ trắng, tóc cũng không phải rất đen bóng, màu nâu vàng, hơn nữa lông my nhạt mà thưa thớt, mắt một mí con mắt cũng không lớn, mũi bình thường cộng thêm cái miệng rất bình thường… Nói như thế nào nhỉ, nói chung chính là loại hình bình thường đến không thể nào bình thường hơn. Phản chứng vô luận là nam nhân hay nữ nhân, vô luận từ góc độ nào tiến hành so sánh, Hưng Bình công chúa này cũng không đẹp như Công Tôn và Triển Chiêu… Bạch Ngọc Đường thì càng khỏi nói.
Triệu Phổ quan sát một hồi, lập tức ý thức được cứ nhìn sửu nha đầu người ta như thế có chút không tốt, liền khẽ thi lễ, “Công chúa.”
Hưng Bình cười, hành lễ với Triệu Phổ, nói, “Vương gia quả nhiên quý nhân bận rộn, không nhận ra Hưng Bình sao?”
Triệu Phổ sửng sốt, tâm nói… Từng gặp sao?
Công Tôn ở trong phòng vịn mép cửa nghe ngóng, Giả Ảnh bên cạnh bồi y, chỉ thấy y híp mắt, sắc mặc cũng không dễ nhìn, cắn chặt răng như là muốn mắng chửi người, liền thay Triệu Phổ vuốt mồ hôi…
Triệu Phổ tuy rằng không nhớ rõ, nhưng Giả Ảnh nhớ, cô nương này từng xuất hiện trên con phố tại Hắc Sơn thành, tựa hồ là đến mua sách, bởi vì bị nhận ra là Liêu nữ, cho nên chưởng quỹ thư điếm không chịu bán cho nàng ta, còn thiếu chút nữa bị côn đồ trên đường đánh. Ngày đó Triệu Phổ cùng hắn vừa lúc đi ngang qua, Triệu Phổ ra tay cứu nàng, còn răn dạy những bách tính có hành vi quá khích đó, nữ nhân này sau đó rời đi, Giả Ảnh liền chú ý tới… Thầm mến Triệu Phổ, khẳng định!
“Vương gia đã từng cứu mạng Hưng Bình.” Hưng Bình công chúa lại thi lễ với Triệu Phổ, “Bởi vì vẫn không có cơ hội nói lời cảm tạ với Cửu vương gia, cho nên hôm nay ta đến nơi này, ta đã nói với vương gia, cho nên sẽ không mang đến phiền phức cho Cửu vương gia.”
(đôi lúc Hưng Bình nói “vương gia” là chỉ Lý Nguyên Hạo)
“Nga…” Triệu Phổ gật đầu, cười cười, trong lòng vòng vo suy nghĩ, sao ta không hề nhớ ta đã cứu nha đầu kia ở đâu, tâm nói… Thật muốn cảm tạ ta? Dứt khoát ngươi bảo Lý Nguyên Hạo tới lạy ta một cái đi?!
Đương nhiên, lời này Triệu Phổ không hảo nói ra miệng, đành giả vờ đã nhớ tới, lắc đầu, “Công chúa khách khí, không cần giữ trong lòng.”
Hưng Bình nhìn trái nhìn phải, cười hỏi, “Cửu vương gia, Hưng Bình có một chuyện không rõ, muốn nhờ vương gia hỗ trợ phá giải một phen.”
Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Công chúa, muốn hỏi gì?”
“Vương gia vì sao phải tới tham gia hôn yến?”
Triệu Phổ cười, “Bởi vì Lý Nguyên Hạo thỉnh a.”
Hưng Bình nhíu mày lắc đầu, nói, “Cửu vương gia, theo ta được biết, quan hệ giữa Tây Hạ và Đại Tống rất căng thẳng, an toàn của ngài quan hệ đến an nguy Đại Tống, không sợ là Hồng Môn yến sao?”
Triệu Phổ nghe xong, khẽ nhíu mày, nhìn nhìn Hưng Bình, xem nàng ta có điều gì muốn tiếp tục nói.
Hưng Bình công chúa cười, thấp giọng hỏi, “Vương gia, có phải bị uy hiếp, hoặc là có nhược điểm gì nằm trong tay Lý Nguyên Hạo?”
Công Tôn híp mắt lại, hỏi Giả Ảnh bên cạnh, “Bọn họ rất quen thuộc sao?”
Giả Ảnh vội lắc đầu, đem nguyên nhân hậu quả trước kia Triệu Phổ và Hưng Bình nhận thức đều nói một phen, Công Tôn nheo mắt lại vẻ mặt không thoải mái.
Giả Ảnh thì lại cười thầm, tâm nói, vương gia cuối cùng cũng hết khổ, Công Tôn đã biết ghen.
Triệu Phổ thấy Hưng Bình tựa hồ có mục đích mà đến, liền cười gật đầu, “Công chúa cũng rất thông minh.” Nói xong, đi tới một bên ngồi xuống.
Hưng Bình công chúa bước theo, ngồi đối diện Triệu Phổ, hỏi, “Vương gia… là nhược điểm gì? Hưng Bình có thể hỗ trợ hay không?”
Công Tôn ở trong phòng đạp gối đầu, “Không biết xấu hổ*!”
(Từ này là tiếng địa phương của tỉnh An Huy, vì tiếng Việt không có từ nào đồng nghĩa nên ta dùng từ này, hơi dài nhưng diễn đạt đúng nghĩa của nó)
Giả Ảnh vội đối y, “Suỵt!”
Triệu Phổ cười, “Công chúa, bất lợi đối với Triệu Phổ, tự nhiên chính là có lợi đối với Lý Nguyên Hạo, ngày mai ngươi chính là vương phi, hiện tại hỏi ta những điều này, ổn chứ?”
Công Tôn phồng má lãnh tĩnh một chút, vịn mép cửa tiếp tục xem.
…
Bên trong quân doanh Đại Tống, Tiểu Tứ Tử đột nhiên giật mình một cái, “Ngô!”
Bàng Cát ở bên cạnh bé đang buồn ngủ, liền cảm giác cẳng chân nhỏ bé của tiểu gia hỏa đạp một cái… Đạp một cước vào cái bụng lão. Khí lực thật ra không lớn, Bàng Cát xoa xoa bụng, tâm nói, nga, oa oa đang dài xương… Không biết, Tiểu Tứ Tử đang nằm mơ, trong mơ là Công Tôn cắn răng giơ thiêu hỏa côn (cây gậy châm lửa ở một đầu) đuổi đánh Triệu Phổ, bé đang cố gắng giúp đỡ Triệu Phổ.
Bàng Cát tiến tới nhìn, tâm nói thật đáng yêu nha… Vừa tiến tới, chợt thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên túm chặt cái đuôi của Thạch Đầu, “Cửu Cửu!”
“Chi chi!” Thạch Đầu bị bé túm đến nhảy dựng, chi chi kêu lên nhìn bé.
Cử động khẽ này của Thạch Đầu khiến Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, nằm đờ ra.
Bàng Cát vội tiến lên, “Ai nha, Tiểu Tứ Tử, tỉnh a?”
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Bàng Cát một hồi, ít lâu sau mới xoay người nắm móng vuốt của Thạch Đầu tiếp tục ngủ, trong miệng lầm bầm một câu, “Phụ thân…”
Bàng Cát bên cạnh đấm ngực… Khả ái muốn chết! Lão thiên gia ban thưởng cho ta một tôn nhi đi! Muốn chết rồi!
.
Triệu Phổ nói xong, Hưng Bình chỉ là thản nhiên cười một cái, “Cửu vương gia, Hưng Bình tuy là một giới nữ lưu, nhưng cũng biết chút đại thế thiên hạ. Liêu, Tống, Hạ phải ở thế chân vạc, thiên hạ mới có thể thái bình, một ngày hai phương tranh chấp bị thương một phương, vậy một phương thắng tất nhiên thực lực tăng cao, đến lúc đó sẽ môi hở răng lạnh… Tất nhiên nguy hiểm ột phương khác.”
Triệu Phổ nhíu mày.
(Hạ là gọi tắt tên nước Tây Hạ do ngoại tộc thời đó thường dùng)
“Ta biết, vương gia muốn nhất thống thiên hạ, địch nhân lớn nhất không phải là Đại Tống, mà là Cửu vương gia ngươi.” Hưng Bình công chúa nhẹ nhàng thở dài, “Ta đến hòa thân cũng bất quá là tạm thích ứng chi kế mà thôi, hiện nay nội bộ Liêu quốc đại loạn, căn bản không rảnh nghênh chiến, lúc này nếu Tống triều bị Hạ ngầm chiếm, vậy kế tiếp chính là Liêu quốc ta… Cho nên trước khi ta đến, thái hậu đã nói với ta, bảo ta vô luận thế nào cũng phải ngăn cản Hạ Tống giao chiến, bình an tiễn các ngươi trở về —— Để lại Triệu Phổ, mới có thể lưu lại thái bình một thời!”
Giả Ảnh nói khẽ với Công Tôn, “Ai nha, Hưng Bình công chúa này rất có kiến thức a.”
“Giả vờ đó, có ý đồ khác!” Công Tôn liếc xéo hắn.
Giả Ảnh vội im lặng, Công Tôn nghiến răng vang ken két, hảo cho tên Triệu Phổ ngươi a, ngươi xem ánh mắt ngươi nhìn Hưng Bình công chúa kìa, trêu hoa ghẹo nguyệt, buổi tối xử ngươi!
Triệu Phổ nghe được Hưng Bình nói, trong lòng quả thật cũng đã sớm có chuẩn bị, liệu định Liêu quốc lần này phái người đến hòa thân là có ý đồ khác, trong vạn người lại tiến cử một tôn thất chi nữ không đẹp, khẳng định có nguyên nhân… Thì ra nguyên nhân ở chỗ này a.
“Vương gia.” Hưng Bình lại hỏi, “Vương gia nếu như thuận tiện, nói cho Hưng Bình đã xảy ra chuyện gì, Hưng Bình nhất định dốc hết khả năng hỗ trợ!”
Triệu Phổ nghe xong, gật đầu, nói, “Công chúa thông minh như vậy, có một số việc, ta không nói nhưng chắc cũng có thể đoán được.”
Công Tôn lạnh lùng cười, tâm nói, Triệu Phổ gian thật a! Để công chúa đó tự mình suy nghĩ, nhất định không thốt ba chữ Bát vương gia ra khỏi miệng!
Hưng Bình khe khẽ thở dài, “Vương gia vẫn không tin được Hưng Bình?”
Công Tôn lại đạp gối đầu một cước, “Giả vờ!”
Triệu Phổ đứng lên, “Ta cùng với Tiêu thái hậu từng có duyên gặp mặt, cũng từng trò chuyện một lần.”
“Thái hậu cũng là phi thường ngưỡng mộ vương gia.” Hưng Bình lập tức lắc đầu.
“Công chúa… Có một số việc, ngươi tất nhiên rõ ràng.” Triệu Phổ chậm rãi nói, “Ta một mình đến đây, nhưng Lý Nguyên Hạo cũng không có cách nào nắm được ta.”
Hưng Bình gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đối với ta, không có gì có thể đánh đồng với an nguy của Đại Tống.” Triệu Phổ tiếp tục nói, “Dù ta có chết tại Tây Hạ, ta cũng đã làm tốt vạn toàn bài trí.”
Hưng Bình trầm mặc không nói.
Triệu Phổ đột nhiên đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, “Nhưng nếu như Lý Nguyên Hạo có gì sơ suất chọc giận ta, ta tất nhiên sẽ cùng Tây hạ binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang), lưỡng bại câu thương…”
Hưng Bình im lặng, Công Tôn ở trong phòng gật đầu, “Triệu Phổ giỏi lắm, có đầu óc!”
Giả Ảnh bên cạnh lắc đầu, Công Tôn có thể tại trước mặt Triệu Phổ khen hắn thì tốt rồi.
“Ý của vương gia là…”
Triệu Phổ nói, “Tuy rằng Liêu thái hậu thông minh tuyệt đỉnh địa vị tôn vinh, nhưng ta cũng không quá thích bàn chuyện với nữ nhân.”
Hưng Bình nhíu mày.
“Nga, đừng hiểu lầm.” Triệu Phổ nhanh chóng khẽ khoát tay, “Bản thân ta đối với nữ nhân không có ý kiến, nhưng là nam nhân cùng nữ nhân bàn chuyện, dễ mắc lừa.”
Trên mặt Hưng Bình hơi đỏ lên.
“Nên biết, ngươi chỉ cần giả vờ đáng thương, có chút nam tử khí khái tất nhiên sẽ nghe theo ý của ngươi.” Triệu Phổ đứng lên, “Bây giờ thiên hạ thái bình, dựa theo thực lực sắp xếp, lần lượt là Tống, Tây Hạ, Liêu… Còn có một vài tiểu quốc xung quanh.”
Sắc mặt Hưng Bình đổi đổi, cúi đầu không nói.
“Liêu quốc nội loạn như rắn mất đầu, các nhà phân tranh hơn nữa trước đây cùng Đại Tống nhất dịch đã tổn thất thảm trọng, Lý Nguyên Hạo nếu như muốn tiêu diệt Liêu thì các ngươi không hề có phần thắng. Hôm nay, Lý Nguyên Hạo có hai con đường, trước tiên tiêu diệt Liêu quốc, cùng Đại Tống ta giằng co, lại nhìn xem sau đó thế lực ai mạnh hơn. Hoặc là sẽ cùng Đại Tống ta liều mạng ngươi sống ta chết, sau đó thực lực hai bên đều tổn hại hơn nửa, để Liêu quốc ngư ông đắc lợi.”
Hưng Bình lại cảm thấy mồ hôi tuôn ra như đứng dưới thái dương… Ý thức được mình có chút sơ suất. Trước khi đi, Tiêu thái hậu đã dặn dò trăm nghìn lần, nghìn vạn lần không được đi lừa Triệu Phổ hoặc là lôi kéo hắn. Chỉ là nàng vẫn cho rằng Triệu Phổ dũng mãnh có thừa mà trí mưu không đủ… Không ngờ lại rất đa mưu túc trí a.
Triệu Phổ nhìn nhìn Hưng Bình, nói tiếp, “Công chúa, lần này ngươi tới hòa thân, một là vì ngăn chặn Tây Hạ, không cho hắn đánh Đại Liêu, hai là vì khơi mào tranh chấp giữa Tây Hạ và Đại Tống, để chúng ta cò trai tranh nhau, các ngươi sau khi nghỉ ngơi lấy sức, thì ngư ông đắc lợi.”
“Chuyện là như thế đó!” Công Tôn nắm chặt nắm tay, “Nói hay lắm!”
Hưng Bình công chúa cười đến xấu hổ, “Vương gia… ngài suy nghĩ nhiều quá.”
Triệu Phổ lắc đầu, “Công chúa, ngươi không ngờ ta lại đến, vì vậy ngươi ý thức được, biện pháp tốt nhất để khơi mào chiến tranh Hạ Tống, chính là hiện tại! Thông minh như ngươi, tất nhiên đoán được trong đó có chút gút mắt, ta không ngại nói cho ngươi, ngươi đoán không sai… Chỉ bất quá, có một vài việc ngươi khẳng định không không dự liệu được.”
Hưng Bình giương mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Ta muốn giết, là giết kẻ nào dám hại thân nhân của ta, mặc kệ hắn là ai, là bên nào, nếu ta muốn tiêu diệt Tây Hạ, tất nhiên trước đó sẽ diệt Liêu quốc, một người cũng đừng mơ chạy thoát!”
Hưng Bình vô thức rùng mình một cái, lần đầu tiên cảm thấy Triệu Phổ người này thật đáng sợ, ban đầu khi hắn cứu mình, vẫn nghĩ hắn là một mãng phu rất trượng nghĩa, không ngờ lại có trí tuệ và mưu lược như vậy.
“Vương gia… đang đe dọa Hưng Bình?”
“Không dám.” Triệu Phổ lắc đầu, “Đúng rồi, Hưng Bình công chúa, không biết ngươi chi trì vương tử nhà nào xưng đế?”
Hưng Bình sững người, đột nhiên đứng lên hỏi, “Vương gia, ý ngài là…”
Triệu Phổ âm thầm cười nhạt, cô nương này tuy rằng thoạt nhìn đơn thuần, nhưng làm người cũng không đơn thuần, tâm tư tinh tế không nói, còn rất có dã tâm.
“Công chúa, hiện nay ngươi đến hòa thân, kỳ thực là một nước cờ thua, vô luận phương nào được chỗ tốt ngươi cũng không nhận được kết quả tốt, còn có khả năng đưa tới họa sát thân!” Triệu Phổ thấp giọng nói, “Bất quá nếu công chúa có thể giúp đỡ ta một chuyện, đó là ta nợ công chúa một phần nhân tình, phần nhân tình này, có thể sánh với bất luận nhân tình của bất luận Liêu quốc Tây Hạ bên nào, cũng đều đáng giá a!”
Hưng Bình ngây người, nhìn Triệu Phổ, “Vương gia nói có giữ lời không?”
“Nực cười.” Triệu Phổ nhướng mi một cái, nghiêm mặt nói, “Triệu Phổ ta nhất ngôn cửu đỉnh, trong lòng ngươi biết rõ, ta không bức ngươi, từ từ suy nghĩ.”
Hưng Bình suy nghĩ một chút, cân nhắc trong chốc lát, gật đầu, “Hảo! Nhưng ta có một điều kiện.”
“Ân.” Triệu Phổ nhìn nàng, chờ nàng nói điều kiện, phỏng chừng là bảo chứng nàng
an toàn đại loại thế.
Nhưng Hưng Bình trầm mặc một lúc lâu, ngước mắt nói, “Sau khi xong chuyện thái bình thịnh thế… Ta muốn vương gia nạp ta làm thiếp!”
“Khụ khụ…” Triệu Phổ thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết, tâm nói… Ai nha ta với nha đầu ngươi có cừu hận gì a, ngươi không biết Công Tôn nhà ta ở bên trong a, vạn nhất nghe được (lỡ như nghe được) thì sao?!
Triệu Phổ đây là lo lắng thừa, bởi vì Công Tôn không phải vạn nhất nghe được (nghe được một phần vạn), mà là hoàn toàn nghe được.
Giả Ảnh chỉ thấy gương mặt Công Tôn từ trắng chuyển xanh rồi biến thành đen, híp mắt cắn răng, tâm nói, xong, vương gia chết chắc rồi!
.
“Hắt xì…”
Tiểu Tứ Tử hắt xì một cái, trở mình, Bàng Cát bên cạnh nhẹ nhàng chọt chọt bé, “Tiểu Tứ Tử, rời giường đi, ngủ tiếp trời sẽ tối đó, thức dậy tiêu tiêu thực, ăn cơm tối ngủ tiếp.”
Nhưng lại thấy Tiểu Tứ Tử ôm đuôi Thạch Đầu lăn lăn, trong miệng lầm bầm, “Ai nha… Cửu Cửu ngươi xong đời rồi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Du Long Tùy Nguyệt
Nhĩ Nhã
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=du_long_tuy_nguyet__nhi_nha