Chương 38: Thiên Phú Áp Chế Cộng Hưởng (2)
ịch giả: Tinh Vặn
Quang minh chi tử cho dù mạnh cỡ nào cũng chỉ có một mình, mà Dạ Hoa đem đến tác dụng, lại có thể trợ giúp toàn bộ Lục Đại Thánh Điện!
Dạ Hoa khóc kéo dài tới mười mấy phút, khóc đến hai mắt đỏ rực, thấm ướt vai áo Long Hạo Thần. Khó khăn lắm y mới dần ổn định cảm xúc.
Xoay người, y bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Hàn Khiếm, cúi lạy nói.
“Thánh kỵ sĩ trưởng, cảm tạ ngài.”
Hàn Khiếm mỉm cười, lắc đầu nói.
“Không cần tạ ơn. Nếu ngươi không chê, cũng không cần trở về Hạo Nguyệt thành, sau này theo ta đi. Lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta.”
Dạ Hoa thông minh sắc sảo, là thiên tài một thế hệ, liền vội vàng lần nữa lạy, nói.
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Hàn Khiếm ha ha cười, hai tay nâng y dậy.
“Là lão phu có lợi mới đúng. Tương lai ngươi nhất định trở thành ngôi sao sáng chói của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, e rằng thành tựu không thua gì đồ đệ bảo bối của ngươi.”
Long Hạo Thần thấy lão sư đã bái sư xong, cũng vội tiến lên cung kính nói.
“Đệ tử Long Hạo Thần bái kiến sư tổ.”
Hàn Khiếm cười đến đắc ý. Tính cách ông vốn hào sảng, nhất thời bất nhã cười càn rỡ. Hàn Vũ đứng một bên nhìn tình cảnh này, nguyên bản trong lòng còn hơi mịt mờ đã biến mất không còn sót lại chút gì. Trước không nói chủ kỵ sĩ của mình là đồ tôn của ông nội, thiên phú áp chế cộng hưởng Long Hạo Thần cho y tăng vọt lên tới tám mươi điểm. Y nghĩ có nên hay không bàn lại với ông nội, kéo dài thời gian làm Phụ Trợ kỵ sĩ.
Thoạt nhìn tiên thiên nội linh lực của Dạ Hoa tăng lên hơn bốn mươi, được đến chỗ tốt nhiều nhất. Nhưng thật ra Hàn Vũ có lợi thậm chí vượt qua Dạ Hoa.
Nguyên bản tiên thiên nội linh lực của Hàn Vũ là sáu mươi ba, tuy đã là thiên tài nhưng tương lai muốn trở thành Thần Ấn kỵ sĩ vẫn là hơi khó khăn. Trong ghi chép của Kỵ Sĩ Thánh Điện, cường giả có thể trở thành Thần Ẩn kỵ sĩ tiên thiên nội linh lực hầu như đều vượt qua bảy mươi. Nếu không có thiên phú như vậy, thế thì phải nỗ lực gấp mấy lần mới có thể.
Tiên thiên nội linh lực bảy mươi điểm, thể chất Quang Thiên Sứ, tiên thiên nội linh lực tám mươi thì là thể chất Thần Phù Hộ. Cũng chính là nói, dưới sự trợ giúp của thiên phú áp chế cộng hưởng, trực tiếp thăng thiên phú của y lên hai cấp. Chỉ cần còn sống, đột phá cửu giai chỉ là vấn đề thời gian! Hàn Vũ sao có thể không hưng phấn? Trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ thì có làm sao? Thiên phú tăng cao như vậy, xem như làm hai mươi năm Phụ Trợ kỵ sĩ cũng đáng!
“Thật không ngờ việc này có thể được đến thu hoạch lớn như vậy. Ha ha.” Hàn Khiếm đắc ý nói. “Tốt lắm, nói chuyện chính sự. Hạo Thần, ở trận đấu giai đoạn vòng loại ngươi đã đạt được thứ hạng mười đứng đầu. Dựa theo quy tắc, thánh điện chúng ta phải thưởng cho ngươi một thứ vũ khí. Ta nghe Kỵ Sĩ Thánh Điện người giám sát tổ thứ ba nói rằng, vũ khí của ngươi tổn hại rất nghiêm trọng. Nếu đã vậy, ngươi hãy đi lấy phần thưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta đưa cho.”
“Vũ khí thánh điện thưởng cho phải xem vận khí của ngươi rồi. Sáng sớm ngày mai Hàn Vũ sẽ mang ngươi tới thánh điện tàng bảo các, rồi nó sẽ cho ngươi biết nên làm cái gì. Dù sao đã xác định hiện tại ngươi đứng đầu tổ thứ ba, thi đấu ngày mai không cần tham dự. Đã lão sư của ngươi bái ta làm thầy, ngươi thành đồ tôn của ta, lão phu trở về tự tay chuẩn bị cho các người một phần lễ gặp mặt, ngày mai sẽ kêu người đưa tới. Đồ tôn của Hàn Khiếm ta đây làm sao có thể trang bị trên người một cái đều không có? Tiểu Vũ, bắt đầu từ bây giờ con chính là Phụ Trợ của Hạo Thần, chắc đã biết nên làm gì rồi chứ.”
Hàn Vũ vội vàng cung kính nói.
“Vâng, ông nội. Con sẽ nghiêm túc học hỏi chủ nhân, sẽ không làm ông nội thất vọng nữa.”
Hàn Khiếm đi rồi, Dạ Hoa không nhịn được vội ở trong phòng tu luyện. Long Hạo Thần mang Hàn Vũ trở lại phòng của mình.
“Hàn huynh, huynh thấy vậy được không, về sau trực tiếp kêu tên ta. Cứ gọi chủ nhân làm ta cảm thấy hơi kỳ kỳ.” Long Hạo Thần khẩn thiết nói với Hàn Vũ.
Hàn Vũ lập tức kiên quyết lắc đầu, nói.
“Như vậy sao được. Lễ không thể bỏ, ta là Phụ Trợ kỵ sĩ của ngài, đương nhiên phải xưng hô ngài là chủ nhân.” Hiện tại y đã quyết tâm phải theo sát Long Hạo Thần. Quang minh chi tử nha! Theo hắn mới có tiền đồ. Hiện giờ Hàn Vũ rất là bội phục ông nội, ánh mắt quá sắc bén rồi. Trở thành Phụ Trợ của quang minh chi tử, đây là vinh diệu chứ không phải sỉ nhục.
Long Hạo Thần khuyên bảo nửa ngày, Hàn Vũ nhất quyết không chịu đồng ý. Không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một chỗ, trước cho y ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ mang Long Hạo Thần đi tới thánh điện tàng bảo các. Trước khi xuất phát, Long Hạo Thần nhờ Lý Hinh nói với Thải Nhi hôm nay hắn sẽ về trễ, kêu Thải Nhi không cần chờ.
Thánh điện tàng bảo các nằm trong khuôn viên sân Thánh Minh, cũng là do Lục Đại Thánh Điện cộng đồng quản lý.
Tàng bảo các nằm ở phía sau sân Thánh Minh, một nơi không hề thu hút ánh mắt.
Từ bên ngoài nhìn chỉ là một tòa kiến trúc bình thường sáu góc cạnh, chiếm diện tích khoảng mấy trăm mét vuông mà thôi. Cùng lắm thì hơi có vẻ xa hoa một chút.
Trước cửa hai lão giả mặc đồ vải ngồi trên ghế trò chuyện, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
“Kính chào hai vị tiền bối. Vãn bối là Hàn Vũ, phụng mệnh của Hàn Khiếm thánh kỵ sĩ trưởng, đem thánh điện Đại Địa kỵ sĩ Long Hạo Thần tiến đến lựa chọn phần thưởng.” Hàn Vũ cung kính hành lễ.
Long Hạo Thần không dám chậm chạp, cùng y hành lễ với hai lão giả.
Hai lão giả này một gầy một béo. Lão giả mập hơi hói đầu, bụng to, vạt áo mở rộng lộ bộ ngực.
Lão giả ốm thì tựa như gậy trúc, bộ dáng nhìn như một trận gió thổi liền bay đi vậy.
“Ừm, lệnh bài.” Lão giả ốm lãnh đạm nói.
Hàn Vũ vội vàng tiến tới đưa lệnh bài.
Lão giả ốm gật đầu, nói.
“Ngươi chờ tại đây, Long Hạo Thần, đi theo ta.”
“Vâng.” Long Hạo Thần lên tiếng, bước theo lão giả ốm tiến vào tàng bảo các. Hàn Vũ thì đứng yên ngoài cửa.
Lão giả ốm đưa Long Hạo Thần vào trong tàng bảo các. Vừa vào cửa, Long Hạo Thần cẩn thận quan sát một trong các nơi trọng yếu nhất của thánh thành này.
Đại sảnh khá nhỏ, chỉ khoảng một trăm mét vuông. Chính giữa mặt đất có đồ án sao sáu cánh chiếm cứ toàn bộ diện tích.
Cánh cửa sau lưng khép lại, xung quanh có sáu vách tường, mỗi một bức tường vẽ bức tranh lớn.
Trong tranh đều vẽ người, sáu bức tường, sáu người. Xem quần áo trên người họ thì chính là chức nghiệp giả của Lục Đại Thánh Điện. Người trong tranh thoạt nhìn đều rất trẻ, trong đó Ma Pháp Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện là nữ tính.
Lão giả ốm đi tới giữa đại sảnh sao sáu cánh mới dừng lại, xoay người đánh giá Long Hạo Thần từ trên xuống dưới, hừ một tiếng nói.
“Thì ra ngươi là Long Hạo Thần, nhìn không ra có ưu điểm gì.”
Long Hạo Thần ngẩn người, nói.
“Tiền bối, ngài biết ta?”
Lão giả ôm không chút khách khí nói.
“Không biết.” Nói xong câu đó dưới chân ông khẽ động, hướng bức tường có tranh kỵ sĩ giẫm một cái.
Long Hạo Thần không hề cảm giác linh lực dao động, nhưng vách tường kỵ sĩ chợt lóe sáng.
Lão giả ốm nâng tay phải lên, Long Hạo Thần mơ hồ nhìn thấy trong tay ông ta có cái gì đó giống như huy chương lóe sáng hướng vách tường kỵ sĩ. Bỗng chốc bức tường tỏa quang mang tựa như kỵ sĩ đang động đậy.
“Kỵ Sĩ Thánh Điện, nhận người.” Lão giả ốm kêu một tiếng, đột nhiên nhấc chân đá vào mông Long Hạo Thần.
Động tác của ông thật sự quá nhanh, Long Hạo Thần căn bản không kịp làm ra phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại không thể xuất ra một chút linh lực, cả người bay thẳng tới vách tường vẽ kỵ sĩ.
Long Hạo Thần cả kinh suýt hét ra tiếng. Ngay khi hắn tưởng chính mình sẽ đập vào vách tường toàn thân đau nhức, đột nhiên xung quanh biến thành hư ảo. Không ngờ thân thể hắn nhập vào vách tường không thấy bóng dáng.
Nhìn vách tường vẽ kỵ sĩ, lão giả ốm hừ hai tiếng.
“Mười bốn tuổi Đại Địa kỵ sĩ, coi như tạm được. Cũng không biết có cái gì đặc biệt hơn người. Hừ hừ. Con bé kia mạnh như vậy, không lẽ tiện nghi thằng nhóc Kỵ Sĩ Thánh Điện này? Thật muốn bóp chết thằng nhóc.”
Vừa nói ông vừa thong dong đi ra ngoài. Lão giả mập lúc trước ngồi đối diện ông, cười hỏi.
“Thế nào rồi?”
Lão giả ốm trừng mắt.
“Không tốt lắm, không xứng với Thải Nhi nhà ta.”
Lão giả mập cười ha ha, nói.
“Ông đừng nói với ta, nên đi nói cho lão Dương.”
Lão giả ốm ngồi lại chỗ cũ, không thèm liếc mắt Hàn Vũ đứng bên cạnh, hừ hai tiếng nói.
“Sớm muộn gì sẽ kiếm lão Dương tính sổ. Đời này lão già đó không biết chiếm tiện nghi ta bao nhiêu lần. Giờ lão còn phái thằng nhóc tay sai chiếm tiện nghi lớn như vậy!”
Lão giả mập cười nói.
“Ta nói lời công bình. Đâu phải cháu nội lão Dương, việc này liên quan gì lão ta?”
Lão giả ốm sắc mặt bỗng nhiên biến thành kỳ quái.
“Ông nhắc tới chuyện này ta mới thấy khoái. Cháu lão Dương còn không bằng thằng nhóc này. Ha ha, mấy ngày hôm trước nhóc con đó suýt bị con bé nhà ta phế đi. Ông không nhìn thấy vẻ mặt lão Dương tới tìm ta đâu, quả là đặc sắc. Ha ha, nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy lão ta chịu thiệt. Nhưng ta còn chưa kịp vui bao lâu, chợt nghe nói việc này dĩ nhiên là vì thằng nhóc mới nãy. Đây là có chuyện gì chứ! Làm như Thích Khách Thánh Điện chúng ta thiếu Kỵ Sĩ Thánh Điện bọn họ vậy.”
Hàn Vũ đứng một bên vãnh tai nghe, y loáng thoáng đoán ra vài phần manh mối.
Đúng lúc này lão giả ốm mạnh quay đầu.
“Nghe lén cái gì, cút xa một chút!” Tay ông vung lên, Hàn Vũ chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh ập đến, cả người tựa như cưỡi mây bay ra xa mấy chục mét.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa