Chương 131: Chết Cũng Không Bỏ Xuống Được
rong mắt Ngự Kinh Đông tia tàn bạo mạnh mẽ kia cũng giảm bớt vài phần, nhìn dáng điệu nữ hài tử này, đúng là hiểu chuyện.
“Được rồi, ta không làm phiền các ngươi nữa, ngươi mang nàng đi dạo một vòng quanh biệt thự, sau đó đến thư phòng ta.” Ngự Kinh Đông thấp giọng dặn dò vài câu, buông mắt xuống, chắp tay sau lưng đi lên lầu.
Quản gia cũng đi theo ngay phía sau.
“Ngươi đi tìm hiểu nguồn gốc của cô gái này,” Đi tới trước cửa thư phòng, Ngự Kinh Đông quay đầu nhìn hai người ở trong phòng khách, đè thấp giọng nói căn dặn vài câu, “Không phải nữ nhân nào đều có thể tiến vào cửa Ngự gia, về sau nữ nhân nào bên cạnh thiếu gia đều phải nhìn một chút, nghe không?”
Quản gia cúi đầu: “Vâng, lão gia.”
***
Sáng sớm tinh mơ, Tần Cẩn Lan từ từ tỉnh dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nét mặt tràn đầy hạnh phúc, đưa tay ôm lấy hắn ở bên cạnh, tay lại đột nhiên mò lấy ngang qua một khoảng không khí, vỗn dĩ phải là trong chăn ấm áp, vậy mà đã không còn có một chút hơi ấm nào.
Nàng bất thình lình mở mắt, kinh ngạc mà nhìn chỗ trống ở bên giường.
Mới có bảy giờ, lúc này hắn lại đi đâu?
Tần Cẩn Lan đứng dậy, mặc đồ ngủ mà tìm ở trong phòng một vòng, gọi tên của hắn một hồi cũng không thấy đâu, nhưng lại tìm thấy ở trước cửa ban công một đống đầu lọc thuốc lá, quần áo hắn mắc ở móc treo cũng bị cầm đi.
Sắc mặt Tần Cẩn Lan đỏ lên, nắm lấy điện thoại gọi, bấm nửa chừng lại dừng lại, mang theo tâm tình thấp thỏm không yên cùng sốt ruột lo lắng gọi cho thư ký Thượng Quan Hạo.
“Hắn ở? Hắn lại có thể ở văn phòng?” Tần Cẩn Lan nhíu mày, bật thành tiếng, “Ngươi có nghĩ sai rồi không? Ngày hôm qua là đám cưới của chúng ta, rõ ràng Tín Viễn có cho nghĩ nửa tháng, chúng ta là đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp! Ngươi bây giờ lại nói với ta cái gì hả? Vé máy bay cũng là ngươi đặt, đầu óc ngươi có vấn đề không!”
Thư ký hoảng sợ dâng lên: “Chuyện này… Chuyện này ta cũng không biết Tần tiểu thư, chúng ta cũng còn cho rằng hôm nay Tổng giám đốc sẽ không tới! Nhưng hắn sớm đã qua đây, đã ở phòng làm việc xoay sở công việc cả buổi…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tần Cẩn Lan suy nghĩ, đè nặng lửa giận nói, “Ta hỏi ngươi, Tín Viễn gần đây có hạng mục quan trọng nào cần giải quyết sao? Nhất thiết phải có hắn làm mới được sao? Có phải là các ngươi gọi hắn qua không?”
“Chuyện này, chúng ta không có, Tần tiểu thư…”
Cùng với thư ký hỏi cũng không được gì, Tần Cẩn Lan hung hăng ngắt điện thoại, trong ngực một mảng lạnh băng.
Làm sao lại…
Tại sao lại có thể như vậy?
Tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn nàng, từ khách sạn trở về đã là đêm khuya, hắn đã có chút hơi mem ngà ngà. Nàng còn hạnh phúc đến rớt nước mắt, ôm lấy cổ hắn muốn cùng hắn triền miên một phen, hắn ngay từ đầu thế tiến công đã mãnh liệt, ở trên người nàng đã có chút bốc hỏa, nhưng đến nửa chừng lại đột nhiên dừng lại, rõ ràng có hơi ngà ngà ở tròng mắt lại bỗng nhiên tỉnh táo, sâu xa mà lạnh lẽo, nguy hiểm khiếp người.
Đêm tân hôn, hắn lại có thể để nàng ngủ một mình, bản thân thì đế làm đồ án cho công ty!
Tần Cẩn Lan nghĩ đến tình cảnh hôn lễ bị làm cho náo loạn đến xấu hổ, tạm thời còn cho là tâm trạng hắn không được tốt, chuyện này không phải là cố ý, cho nên nàng ngoan ngoãn mà đi ngủ, nhưng nàng thế nào cũng thật không ngờ, bản thân vạch kế hoạch đi tuần trăng mật lâu như vậy, vậy mà đến lúc này như là bị cho vào ngâm nước sôi.
Trên vé máy bay ghi chính là ngày hôm nay!
Hít sâu một hơi, nàng gọi điện cho Thượng Quan Hạo.
“Alo?” Giọng nói hắn thản nhiên lạnh nhạt truyền đến.
“Hạo…” Tần Cẩn Lan vội vàng kêu lên, xoa dịu âm điệu nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng giọng, “Ngươi không phải nói sau khi cưới nửa tháng không có làm việc, cùng ta đi Pháp nghỉ phép sao? Tuần trăng mật chúng ta còn chưa có trải qua, làm sao…”
“Công ty có chuyện xảy ra,” Thượng Quan Hạo nhẹ giọng cắt ngang, tia lạnh lùng trong ánh mắt còn chưa có xóa bỏ, muốn đi Pháp có đúng không?…. Ta phái vài người đi cùng ngươi.”
Cái, cái gì?
Sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, nắm chặt điện thoại: “Nhưng mà Hạo, chúng ta nói là đi cùng nhau! Ngươi biết ta thích Paris, ngươi nói sẽ có ngày cùng đi với ta, chúng ta vừa mới làm đám cưới, ngươi làm sao có thể để ta đi một mình…”
“Ta nói rồi, không có thời gian,” Thượng Quan Hạo buông mắt xuống, giữa trán bị phiền nhiều mà nhíu lại, “Tự mình đi, hoặc là không đi… Có thể lựa chọn.”
“…” Ngực Tần Cẩn Lan nóng lên hòa với oan ức, đến cực hạn.
“Hạo, ta muốn nói với ngươi….”
“Tổng giám đốc, có một bản báo cáo muốn ngài xem một chút.” Âm thanh trợ lý bên cạnh truyền đến.
Trong ánh mắt Thượng Quan Hạo có phần chán nản, đôi môi mỏng dán trên ống nghe, nhàn nhạt nói: “Ta có việc, ngươi quyết định được rồi thì gọi cho người ở ngoài, không cần gọi lại cho ta.”
Nói rồi, hắn ngắt lấy.
Trợ lý bên cạnh, sắc mặt nhất thời trắng bạch, chờ hắn ngắt xong điện thoại mới mở miệng: “Tần tiểu thư đã không còn ở trong phòng bệnh.”
Mí mắt Thượng Quan Hạo nảy lên.
Ngón tay hắn nắm chặt lại, gương mặt có phần thắt lại, càng lúc càng trắng bạch.
“Ngự Phong Trì?” Hắn nhàn nhạt hỏi, tiếng nói trầm xuống.
Trợ lý bên cạnh gật đầu: “Theo y tá bệnh viện nói đích thật là có người đem nàng đi, lúc này hẳn là đã tới Z thành.”
Nói xong viên trợ lý cũng không dám trò chuyện nữa, chỉ chờ ở bên cạnh đợi hắn phản ứng.
Hắn im lặng mãi hồi lâu cuối cùng mới có một chút biến hóa, nói: “Tần Chiêu Vân còn đang điều trị ở trung tâm có phải không? Tình hình gần đây như thế nào?”
Trợ lý lắc đầu: “Không tốt. Vẫn còn không dấu vết có thể tỉnh lại, khí quản đã suy kiệt.”
Thượng Quan Hạo nhìn mong lung, một lúc mới mở miệng: “Vậy xem phòng điều trị, nếu có một ngày nàng tới thăm… giữ nàng lại cho ta.”
Trợ lý có chút biến hóa, chần chừ mở miệng: “Thượng Quan tiên sinh, Cẩn Lan tiểu thư bên kia…”
“Chuyện này là việc của ta.” Hắn thấp giọng nói, tồn tại khí thế bức người.
“Vâng.”
Đợi đến khi trợ lý rời khỏi phòng, đôi lông mi dày đậm của Thượng Quan Hạo mới chậm rãi buông xuống, giữa đỉnh trán tựa hồ có nét thống khổ đau đớn tích tụ, chậm rãi thắt chặt. Hắn nhắm mắt lại nghĩ tới ngày đó dáng dấp nàng nước mắt chảy dài hét lên, băng trắng quấn đầy trên đầu nàng, chướng mắt, cơ thể nàng nhỏ bé yếu ớt có kìm nén run rẩy, giống như vĩnh viễn đều không thể ngừng được.
Buông tha nàng.
Hắn rõ ràng đã buông tha nàng rồi.
Nắm tay từ từ siết lại, lại thêm chặt, hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được thế nào là có chết cũng không thể buông xuống được.
***
Trong đại sảnh biệt thự rộng lớn, bóng dáng Tần Mộc Ngữ nhỏ bé nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm một nắp đậy trên đĩa hé mở ra.
Bất chợt cảm giác buồn nôn kéo đến, cảm thấy choáng váng ở trong đầu, nàng che lấy miệng, đỡ lấy ngăn tủ, hưỡng về phía toilet chạy đi, trên viền mắt của khuôn mặt tái nhợt một phiến đỏ hồng, ra sức mà nôn hết những thứ ở bên trong ra.
“…” Ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm lấy viền bồn rửa mặt, cong lưng xuống, phía dưới không sót thứ gì.
Đang đứng ở giữa cầu thang nói chuyện cùng ông nội, Ngự Phong Trì nghe được tiếng động nhỏ kia đột nhiên nhíu mày, kêu một tiếng “Mộc Ngữ!”, tự ý bỏ qua Ngự Kinh Đông, sải bước đến.
“Nôn…” Khuôn mặt nàng đỏ lên, đau đớn không chịu nổi.
“Tần Mộc Ngữ!” Ngự Phong Trì ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng, “Ngươi có việc gì không? Làm sao lại ói ra…”
Khế Ước Hào Môn 2 Khế Ước Hào Môn 2 - Cận Niên