Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Lực Tuyệt Đối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 131: Con Ông Cháu Cha
- C
ậu còn nói nữa? Nếu Hạ Ngôn không cho tôi biết cậu đến thủ đô thì tôi sẽ không biết đâu.
Bảo Hưng ánh mắt trợn trắng, bộ dạng rất khó chịu.
Y và Hạ Ngôn tính cách gần giống như nhau. Thời gian ở trong quân đội, hai người kết thành bằng hữu thân thiết, thường xuyên gọi điện thoại cho nhau. Qua tết âm lịch không bao lâu, Bảo Hưng được triệu hồi về quân khu cảnh vệ thủ đô. Ở Vũ Dương xảy ra chuyện như vầy, cũng không thích hợp để Bảo Hưng ở lại Vũ Dương. Nếu không phải như thế, cách không bao lâu thì Hạ Ngôn lại chạy về Vũ Dương tìm Bảo Hưng uống rượu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu lên tục nói:
- Không đúng, không đúng, cho dù anh và Hạ Ngôn nói chuyện điện thoại, làm sao biết tôi đi chuyến bay này đến thủ đô?
Khi đó, máy bay cũng không phải là phương tiện giao thông lựa chọn đầu tiên để đi công tác.
Lại càng không có di động để cung cấp bất cứ thông tin liên hệ nào.
- Đơn giản thôi, tôi gọi điện đến sân bay Hồng Châu hỏi thăm có hành khách nào đi máy bay mang tên cậu không. Không được sao? Cậu không đi máy bay, đi xe lửa thì cũng vậy. Dù sao cũng chỉ có một chuyến, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Dưới tình huống xe cộ chưa thông như đời sau, việc ngồi xe lửa từ Hồng Châu đến thủ đô thật đúng là phiền toái. Ít nhất phải ngồi trên xe lửa xóc nảy hai mươi mấy giờ. Xe lửa lúc trước đi quá chậm, thật khiến cho người ta chịu không nổi.
Bảo Hưng nói lời này, nghe qua rất đơn giản, nhưng muốn chứng thực nó thì lại không dễ dàng. Tuyệt đối không phải người nào cũng bằng một cuộc điện thoại có thể hỏi thăm tên hành khách từ sân bay Hồng Châu.
Phạm Hồng Vũ bật cười, mở ra hai tay, ôm lấy Bảo Hưng, rất thân thiết.
Bảo Hưng tốn công tốn sức như vậy, chính là cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Đúng là bạn hữu đầy nghĩa khí.
Lại nói tiếp, hai người bọn họ thật sự là chiến hữu cùng chung một chiến trường.
Hai người ôm lấy nhau, Phạm Hồng Vũ lúc này mới nhìn qua Đông Vũ:
- Xin chào chị dâu.
Đông Vũ nhìn qua, so với lúc gặp mặt đầu tiên thì nở nang hơn một chút, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ cũng thật cao hứng.
- Chị dâu, tôi xin giới thiệu một chút, vị này là đồng chí Cao Khiết, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, là lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Nói được một nửa, Phạm Hồng Vũ liền ngậm miệng lại, nhìn hai cô gái xinh đẹp. Hai người này mặt đều mỉm cười. Trong mắt Cao Khiết tất cả đều là ý trêu chọc.
Chủ nhiệm Phạm thông minh như vậy, lập tức ý thức được trong lúc này có chút vấn đề.
Đông Vũ tiến lên một bước, nắm tay Cao Khiết, mỉm cười nói:
- Tôi thấy, bộ dạng này không giống Chủ tịch thị trấn chút nào.
Cao khiết lắc đầu liên tục nói:
- Đông Vũ, cô đừng chê cười tôi. Cô tưởng rằng tôi muốn làm Chủ tịch thị trấn sao? Tôi đây là không trâu bắt chó đi cày đấy.
- Chúng ta có nhiều bạn học như vậy, chỉ có cô là theo chính trị. Cô không làm Chủ tịch thị trấn thì ai làm đây? Tiểu Khiết, thật sự là bản lãnh nha, đem một nhân vật lợi hại như Tiểu Phạm làm thuộc hạ dưới tay. Chủ tịch thị trấn này nhất định là uy phong lẫm lẫm.
- Tiểu Vũ, nói gì vậy? Giống như không có cậu ta thì tôi không làm được Chủ tịch thị trấn sao? Cậu ấy đâu có da trâu như vậy?
Chủ tịch thị trấn Cao rất không vui, rất không thích.
- Không kém bao nhiêu đâu, cũng không nói là Chủ tịch thị trấn làm không được, mà ít nhất là không bớt việc mà thôi.
Đông Vũ cười hì hì, vuốt tóc Cao Khiết, sự vui mừng phát ra từ nội tâm.
- A, Chủ nhiệm Phạm, cậu có thật là mạnh như vậy không? Giống như ai cũng đều nhận định cậu có bản lãnh như vậy.
Chủ tịch thị trấn Cao chuyển hướng sang Chủ nhiệm Phạm, cười hỏi.
Chủ nhiệm Phạm thích khoe khoang sớm đã trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ hai người này đều quen biết nhau, chính mình còn ngốc nghếch tiến hành giới thiệu cho hai nàng. Bị chơi khăm rồi.
Bảo Hưng cười nói:
- Hồng Vũ, cậu bị lừa rồi. Cao Khiết cùng với vợ của tôi là bạn học cũ. Nghe nói Cao Khiết muốn tới thủ đô công tác, Tiểu Vũ cao hứng vô cùng. Buổi tối hôm qua còn nhắc tôi chuyện này Không nghĩ qua, cô ấy đã là Chủ tịch thị trấn rồi. Chủ tịch thị trấn Cao rất giỏi.
Bảo Hưng giơ ngón tay cái lên.
Phạm Hồng Vũ liền buồn bực nói:
- Nói như thế, hai vị thật ra là đến hoan nghênh bạn học cũ. Đồng chí Phạm Hồng Vũ tôi là ăn theo hào quang của Chủ tịch thị trấn Cao.
Bảo Hưng cười ha hả nói:
- Cậu là hạ cấp, dính hào quang của lãnh đạo là phải mà. Chẳng lẽ cậu còn có ý kiến?
Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay nói:
-Không có, không có. Cho dù có ý kiến cũng không dám nói ra. Bằng không, khi trở về, Chủ tịch thị trấn Cao nhất định sẽ tính sổ với tôi, tôi cũng không ngăn cản nổi đâu.
Đông Vũ liền hé miệng cười:
- Tiểu Khiết, nghe nói, cô làm Chủ tịch thị trấn rất ương ngạnh?
- Cô nghe hắn là vô ích đấy. Nghe hắn thì heo cũng có thể trèo lên cây,
Cao Khiết liền bĩu môi, rất khinh thường nói:
- Bổn tiểu thư chính là nhã nhặn, thủ lễ.
- Đúng vậy, Hồng Vũ, Tiểu Khiết trong đám bạn học của chúng tôi là hiền lành nhất đất. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Không biết cậu có phải là quân tử hay không….
Gặp lại bạn học cũ, Đông Vũ tâm trạng cực kỳ sung sướng, cũng cười pha trò với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Quân tử chỉ dùng tài hùng biện không động thủ, tôi đây là chuyên động thủ đấy.
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.
Ra vẻ lời này rất có đạo lý.
- Đi, ngày hôm nay đến thủ đô, cũng đừng nghĩ gì cả, không say không về.
Bảo Hưng lại đập vào Phạm Hồng Vũ một quyền.
Lập tức mọi người vui vẻ bước ra khỏi đại sảnh sân bay. Một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lá mạ đậu sẵn bên ngoài. Loại xe jeep cùng loại số lượng cũng không ít. Ở thủ đô lúc này, xe jeep quân dụng dùng vải bạt che mui là phương tiện giao thông khá thông dụng. Tuy nhiên, từ khi cải cách mở ra, thủ đô thay đổi cũng từng ngày. Loại xe jeep quân dụng kiểu cũ không bao lâu sau đó cũng dần dần bị đào thải.
Bảo Hưng tự mình lái xe, Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí lái phụ. Hai cô gái ngồi ở đằng sau, ríu rít trò chuyện. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách, rất náo nhiệt.
Từ sân bay đến trung tâm thành phố tình trạng giao thông không tệ lắm. Đường cái bằng xi măng, rộng rãi và tiện lợi. Chiếc xe jeep chạy một lát, những công trường xây dựng hai bên dần dần nhiều hơn. Một cảnh tượng bận rộn, khí thế ngất trời hiện ra.
Khi đó, đường vành đai hai chính là vùng ngoại thành.
Vì để nghênh đón Á Vận Hội, quy hoạch đường vành đai bốn đang được xây dựng. Nhưng nhìn tư thế này, trước khi Á Vận Hội diễn ra, đường vành đai bốn chỉ sợ nhiều nhất chỉ thông xe được một đoạn đường, muốn thông suốt toàn bộ tuyến thì mất rất nhiều năm. Hoàn thành xây dựng đường cao tốc, thường dính đến việc giải phóng mặt bằng, và vấn đề dân sinh. So với việc xây dựng những con đường quốc lộ đẳng cấp cao thì tốn nhiều thời gian hơn.
Bảo Hưng vừa lái xe vừa giới thiệu cho Phạm Hồng Vũ biết những xây dựng ven đường và những danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Y xem chừng Phạm Hồng Vũ hẳn là lần đầu tiên đến thủ đô, cố ý lái xe jeep thêm một đoạn, chậm rãi chạy qua quảng trường và tường thành nổi tiếng.
Phạm Hồng Vũ từ cửa sổ xe nhìn ra, thấy thành lâu tường đỏ ngói xanh, trong đầu hiện ra nghiệp lớn dựng nước cùng với cảnh tượng duyệt binh trước ngày quốc khánh hai năm trước. Lãnh tụ vĩ đại và thủ trưởng tối cao đã lần lượt đến cổng thành, phát biểu bài nói chuyện làm khiếp sợ toàn thế giới, tuy bố một đại quốc đông phương đang quật khởi.
- Hồng Vũ, tôi không biết lần này hai người đến thủ đô làm gì. Tóm lại, hai người trong ba đến năm ngày tới đừng mong trở về, Tôi đã xin nghỉ phép, trong mấy ngày này sẽ dẫn hai người đi dạo từ thành phố cho tới ngoại ô, tham quan những thắng cảnh xinh đẹp, chơi cho đến khi cậu không còn nhớ Ngạn Hoa nữa.
Bảo Hưng hào sảng nói.
- Bảo ca, tôi khẳng định là không có vấn đề gì. Có người mời tôi du sơn ngoạn thủy, tôi không từ chối đâu, Nhưng mấu chốt chính là sợ đồng chí lãnh đạo có ý kiến. Chuyến này nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, trở về, lãnh đạo nhất định sẽ làm khó dễ tôi. Như vậy sẽ ăn không tiêu đâu.
- Chủ nhiệm Phạm, lại ở sau lưng nói xấu người khác à?
Không ngờ Cao Khiết lỗ tai khá thính, lập tức nghe được, phản ánh liền.
- Đồng chí Chủ tịch thị trấn, hiện tại là chị đang ngồi đằng sau tôi. Cho dù là tôi nói xấu, cũng không phải là nói sau lưng.
Bảo Hưng cười nói:
- Yên tâm đi, Hồng Vũ, Cao Khiết nhất định còn vội hơn cậu đấy. Thật vất vả mới trở lại thủ đô, Tiểu Vũ và cái đám bạn học của các cô ấy thì sẽ không tha cho cô ấy đâu. Không có bảy tám ngày, cô ấy cũng đều không đi về được.
- A, Bảo Hưng, chúng tôi lần này đến là có nhiệm vụ thật sự đấy.
Cao Khiết không nói giỡn, vội vàng nhắc nhở Bảo Hưng một câu. Cô biết Bảo Hưng là người đàn ông tốt, nếu Phạm Hồng Vũ đến, y nhất định sẽ làm tốt vai trò làm chủ. Nói không chừng mỗi ngày đều rót cho Phạm Hồng Vũ say mèm, không khỏi làm trễ nãi công việc.
- Ơ, Chủ tịch thị trấn Cao, vậy cô cũng nói một chút đi, các người là vì nhiệm vụ gì mà tới. Nói ra xem người bạn này có giúp được không?
Cao Khiết cười nói:
- Cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng, chỉ là thị trấn Phong Lâm nghèo quá. Chủ nhiệm Phạm muốn nhờ mối quan hệ mà đi cửa sau, kiếm thêm chút tài chính trở về. Nếu có thể mang về thêm một hai hạng mục thích hợp nữa thì càng tốt.
- Hiểu rồi, Chủ tịch thị trấn Cao vội vàng muốn cho ra thành tích đấy thôi. Việc này, tôi cũng không hiểu, và cũng không dám cam đoan. Tuy nhiên, tôi có thể giới thiệu bằng hữu cho hai người quen biết.
Bảo Hưng cũng không phải là vỗ ngực lung tung.
Đông Vũ cười nói:
- Thôi đi, Bảo Hưng, bạn của anh có thể giúp được gì chứ? Đây là chuyện đứng đắn đấy.
Nghe vợ hạ thấp bạn của mình, Bảo Hưng trừng mắt, cả giận nói:
- Bạn của anh làm sao mà giúp không được? Đừng nhìn chức vụ của họ không cao, mỗi người đều là thần thông quảng đại đấy. Bên trong Các bộ và Ủy ban trung ương, nếu không có bọn họ thì không làm được gì đâu. Anh nói cho em biết, Tiểu Vũ, rất nhiều việc, nếu em đi theo cách chính quy thì một chút cũng không có cửa đâu. Tìm đám người Lý Xuân Vũ kia, thường có thể làm ra được ít công to. Ở trên bàn rượu nói vài câu, còn hơn em đánh một trăm bản báo cáo đấy.
Phạm Hồng Vũ lập tức ánh mắt sáng ngời.
Lời này của Bảo Hưng thật là có lý.
Tìm con ông cháu cha làm việc, so với tìm cán bộ làm việc thì nhanh chiến thắng hơn nhiều lắm.
Con ông cháu cha ở thủ đô này năng lực tuyệt đối không thể coi thường.
Đông Vũ tính tình tốt lắm, bình thường không muốn tranh cãi với chồng, cười nói:
- Được rồi, chỉ cần các người có thể ở trên bàn rượu đem chuyện đứng đắn làm xong thì em và Tiểu Khiết cũng cảm thấy thanh nhàn. Chúng tôi đi dạo phố, không thèm quan tâm đến chuyện của các người nữa. Tiểu Khiết, cô nói có đúng không?
Cao Khiết mỉm cười gật đầu, rất có phong phạm lãnh đạo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Lực Tuyệt Đối
Hãm Bính
Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính
https://isach.info/story.php?story=quyen_luc_tuyet_doi__ham_binh