Chương 117: Vương Thần Giao Phong
gười ở bên trong nghe đây, cho các ngươi thời gian một nén hương, nén hương tàn mà không thấy bạc ta sẽ giết con tin! Ta thật sự sẽ giết con tin đấy!
Thanh âm chói tai vẫn vang lớn ngoài biệt viện của Yến Vương.
Cẩm Y vệ Thiên hộ Tào Nghị đứng bên cạnh Tiêu Phàm, vẻ mặt vặn vẹo, giống như cố gắng nghẹn cười, sắc mặt căng ra đến mức đỏ bừng.
Một Thiên hộ khác là Viên Trung dù sao cũng là xuất thân hoàng gia thân quân. Thấy thế không khỏi có chút không yên nói:
- Tiêu đại nhân, ngài hôm nay làm như vậy có phải là có chút thiếu thỏa đáng? Yến Vương điện hạ dù sao cũng là thân vương hoàng tử, khu vực này toàn là phủ đệ công khanh hầu bá, ngài hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy nếu bệ hạ biết...
Tiêu Phàm đưa loa tự chế to bự sang bên cạnh ột gã cẩm y giáo úy, để hắn dựa theo lời mình vừa hô hét tiêó, sau đó chẳng hề để ý cười nói:
- Bệ hạ biết cũng không quan trọng, hôm nay làm việc này, ta dám cam đoan bệ hạ tuyệt đối không trách cứ ta. Bệ hạ nói qua, vụ án ta gặp tối hôm qua tự ta xử lí. Ta không cho người trực tiếp vào biệt viện Yến Vương đốt nhà đã là cực kỳ khách khí rồi, nói không chừng bệ hạ còn khen ta khoan hồng độ lượng đấy.
Viên Trung lau mồ hôi, ngươi cũng mang theo một đám lớn Cẩm Y vệ chạy tới cửa nhà người ta chửi đổng, cái này gọi là "khoan hồng độ lượng" sao?
- Yến Vương điện hạ hắn có thể tức giận không?
Viên Trung giờ khắc này rất là bất an, rong ruổi chiến trường, danh chấn thiên hạ như Yến Vương, biệt viện lại bị một đám Cẩm Y vệ vây quanh hung dữ chửi bậy sao chịu được chứ. Yến Vương kia tính tình có vẻ không tốt lắm, vạn nhất hắn giận dữ suất lĩnh thị vệ giết ra thì...
Tiêu Phàm mí mắt cũng không nâng, khí định thần nhàn cười cười.
Tối hôm qua Tiêu Phàm gặp chuyện, ngoại trừ số rất ít người ra thì những người khác chẳng biết gì. Viên Trung nói rất thật tâm, hắn cho rằng Tiêu Phàm là chủ động tìm phiền toái, lại không biết hôm nay Tiêu Phàm so với tối hôm qua quả thật là rất ôn nhu, quá khách khí rồi.
Có cừu oán phải báo, đây là nguyên tắc làm người của Tiêu Phàm, mặc kệ ai đắc tội mình, nhất định phải nhanh chóng đòi lại.
Còn như Yến Vương có thể tức giận hay không, ha ha, phái nhiều tử sĩ ám sát ta như vậy mà còn thất bại, hắn còn có mặt mũi tức giận? Hắn nên mua miếng đậu hủ đập đầu vào đó mà chết đi.
Lão tử đến quần lót cha Yến Vương cũng dám lột nói gì đến sợ hắn!
- Người ở bên trong nghe! Cho các ngươi thêm thời gian một nén hương.
Cẩm y giáo úy giơ đại loa, ra hết sức bình sinh hét.
Cẩm Y vệ trong trên ca đến Tiêu Đồng Tri, thấp đến giáo úy bình thường đều là hạng không sợ trời không sợ đất tính, ở kinh sư hoành hành ngang ngược quen rồi. Thấy hôm nay Tiêu Đồng Tri muốn ồn ào nháo sự, cả một đám không khỏi hưng phấn đầy mặt. Đối với bọn họ mà nói, ăn hiếp một phiên vương ở bên ngoài, thật sự không coi là chuyện gì lớn. Cẩm Y vệ vốn chính là một cơ cấu chỉ trung thành với một mình hoàng đế mà thôi.
Đang hò hét, đại môn biệt viện mở ra, một đội thân binh mặc quân phục màu xám giơ cương đao chạy ra, những người này rõ ràng biên quân chinh chiến lâu ngày. Cả một đám đằng đằng sát khí, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám Cẩm Y vệ ngoài cửa hi hi ha ha cười đùa chửi bậy.
Thị vệ Yến Vương vừa ra, bầu không khí đùa giỡn tức khắc cứng lại, ngay sau đó sát khí tràn ngập không khí.
Vừa thấy bọn thị vệ tay cầm cương đao sáng choi, nhóm giáo úy Cẩm Y vệ thu hồi nụ cười, đồng loạt rút tú xuân đao giắt bên hông ra, song phương lâm vào tình trạng giương cung bạt kiếm.
Tiêu Phàm thần sắc bất động, đối với trước mắt này khẩn trương tiêu điều một màn làm như không thấy, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đại môn.
Rất nhanh Yến Vương Chu Lệ thân mặc áo bào âm trầm đi ra, sát khí và phẫn nộ nhìn về Tiêu Phàm vẻ mặt bình tĩnh cách đó không xa.
Hai người giống như trời sinh là địch, cứ như vậy lẳng lặng, không nhúc nhích đối diện. Trong không khí càng ngày càng ngưng trọng, hơi thở dần nặng nề làm tất cả mọi người không tự giác có chút cảm run sợ, trống ngực đập mạnh giống như song phương sống mái với nhau trong tức khắc.
Thật lâu sau, Tiêu Phàm nheo mắt, dời ánh mắt đối diện Yến Vương, quay đầu sang nói với Tào Nghị bên cạnh:
- Ánh mắt thật sắc bén! Tào đại ca, Yến Vương này lai giả bất thiện a.
Đại nhân, tựa hồ ngươi mới là người tới mà.
Tiêu Phàm:...
Chu Lệ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sắc mặt phẫn nộ lại phải tự ức chế, trầm mặc thật lâu sau, Chu Lệ lại đột nhiên biến sắc, khôi phục vẻ thong dong cùng hào hùng, ngửa mặt lên trời ha ha cười, bước tới, cười nói:
- Bổn vương còn tưởng ai vui đùa bổn vương, thì ra là Tiêu đại nhân, ha ha, mấy ngày không gặp, Tiêu đại nhân khả càng ngày càng khôi hài.
Tiêu Phàm cũng cười, cười đến rất dối trá:
- Hạ quan lỗ mãng, tối hôm qua hạ quan mạc danh kỳ diệu bị người ám sát. Hạ quan gan bé chịu không nổi khiếp sợ, kết quả bị những thích khách dọa cả đêm nên não có vấn đề, làm việc có chút mơ hồ, thật sự mất thể diện, xin điện hạ thứ lỗi.
Chu Lệ ánh mắt như chim ưng, miệng lại hào hùng cười nói:
- Tiêu đại nhân, cái Giang Phổ huyện nho nhỏ không giống như kinh sư ngọa hổ tàng long, trong kinh người có quyền thế quá nhiều, Tiêu đại nhân sơ thiệp quan trường, có lẽ trong lúc vô ý đắc tội người nào mình không biết. Bổn vương nói mấy câu chân thành, Tiêu đại nhân tiền đồ vô lượng, sau này nói chuyện, làm việc phải cẩn thận hơn.
Tiêu Phàm chắp tay cười nói:
- Tâm ý của Vương gia, hạ quan hiểu được, hạ quan đa tạ Vương gia quan ái. Tục ngữ nói ngã một lần, hạ quan từ tối hôm qua ám sát sự kiện trong quả thật học được rất nhiều thứ.
Chu Lệ cười như không cười nhìn hắn, nói:
- Ngươi học được cái gì?
Tiêu Phàm thần sắc nghiêm túc lên, hai mắt nhìn thẳng Chu Lệ, gằn từng chữ:
- Hạ quan học được chính là ăn miếng trả miếng! Ai chém ta một đao, ta tựu chém hắn hai đao, ai dám bạo hoa cúc sư phụ ta, ta sẽ cắt trứng hắn!
Chu Lệ nhìn vào Tiêu Phàm nghiêm túc, ánh mắt thô bạo hung mãnh khiến toàn thân hắn không khỏi run lên, mí mắt nhảy mạnh vài cái, cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười.
Sau nửa ngày.
- Vương gia, ngươi phía dưới rất ngứa sao? Sao lại lấy tay chắn ở nơi đây?
Tiêu Phàm khờ dại mà tò mò nhìn chằm chằm hạ thân Chu Lệ.
- A, không, không ngứa. Khụ khụ, đăng môn tức là khách. Tiêu đại nhân một khi đã quang lâm hàn xá, há có cảnh đứng ngoài cửa không vào? Ha ha, mời, Tiêu đại nhân mời vào nội đường, nếm thử trà phụ hoàng ban thưởng cho bổn vương.
Tiêu Phàm mặt lộ vẻ khó khăn nhún nhường nói:
- Vương gia khách khí, hạ quan không dám nhận, Vương gia sự vụ bận rộn, hạ quan sao dám quấy rầy?
Chu Lệ thân thiết cầm lấy tay Tiêu Phàm, ha ha cười nói:
- Bổn vương cùng Tiêu đại nhân vừa gặp đã quen, sao có thể nói quấy rầy? Đến đến đến, Tiêu đại nhân nhất định phải vào đi hàn xá, cùng bổn vương đối ẩm.
Chu Lệ khí lực lớn, Tiêu Phàm bị hắn kéo được một đường lảo đảo vào biệt viện, trong miệng không ngừng khiêm nhượng nói:
- Vương gia khách khí, Vương gia ngài đừng kéo ta, tự ta đi thôi.
Quay đầu nhìn Tào Nghị, Viên Trung cùng Cẩm Y vệ đồng nghiệp đứng thẳng ngoài cửa, Tiêu Phàm phất phất tay, lớn tiếng nói:
- Ta bồi Vương gia đi vào uống trà, các ngươi ở bên ngoài đợi chút, trong vòng nửa canh giờ ta không đi ra, các ngươi giết vào cứu ta.
- Dạ!
Chu Lệ mặt đen như than, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cười gượng:
- Hạ quan là người khôi hài nhân, một trò đùa nho nhỏ thôi mà.
Nội đường Yến Vương biệt viện rất tráng lệ, trên mặt đất lót cẩm thạch, hai bên tường được khảm giấy mạ vàng, giữa nội đường là tám chiếc ghế bành gỗ hoàng lê chia đều hai bên, trên bàn trà còn có một pho tượng phật Di Lặc bằng ngọc phỉ thúy, giá trị thật xa xỉ làm người ta ngứa tay. Chính đường treo một bức mãnh hổ hạ sơn đồ khí thế sâm nghiêm, nhìn qua khiến người ta run sợ.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm bức đồ kia nửa ngày, rốt cục thở dài:
- Bức tranh thật tuyệt! Ý chí của mãnh hổ thật không tồi.
Chu Lệ cười nói:
- Một bức bức tranh mà thôi, ngươi có thể nhìn ra chí của mãnh hổ? Tiêu đại nhân không ngại nói xem hổ có chí hướng gì?
Tiêu Phàm nhàn nhạt cười:
- Hổ là vạn thú chi vương, bức tranh tả mãnh hổ thần thái hung mãnh dữ tợn, ở bắc sơn mà vọng nam lâm, khí nuốt núi sông, hùng nhìn thiên hạ, chính là vương giả đứng đầu sơn lâm, không chịu đứng dưới người nào.
Chu Lệ nghe vậy đột nhiên biến sắc, Tiêu Phàm nói lời này ngấm ngầm hại người, hình như ám chỉ hắn có tâm tạo phản, lời này rất ác độc!
Vì thế Chu Lệ vội vàng ngắt lời:
- Tiêu đại nhân không thể nói bậy! Bổn vương phụng hoàng mệnh nhiều thế hệ phòng thủ Bắc Bình, chỉ cầu giữ được bắc cảnh an bình, hoả lực tập trung cũng là vì kháng cự bắc nguyên. Gì mà hùng bá thiên hạ, bổn vương khả chưa bao giờ nghĩ tới! Yến Vương nhất mạch vĩnh là phiên dậu của bệ ha, tuyệt không làm gì trái quốc pháp. Tiêu đại nhân lời ấy là hãm bổn vương bất trung bất nghĩa!
Chu Lệ trong lòng âm thầm có chút hối hận, một bức tranh rốt cuộc bị Tiêu Phàm nhìn ra dã tâm, thật sự là sơ suất quá. Sớm biết như thế, lúc nghênh tiếp Tiêu Phàm vào cửa phải cất bức tranh đi trước. Thân mang binh quyền, lại ở chỗ phong vân quỷ tụng, sóng ngầm mãnh liệt như kinh sư, mỗi tiếng nói mỗi cử động phải thật cẩn thận, hơi không lưu ý sẽ để cho người ta nắm chuôi. Cho dù chỉ là một bức bức tranh nho nhỏ, có lẽ tương lai sẽ tạo thành thành tin đồn, nếu bị người hữu tâm truyền ra ngoài, đầu đường cuối ngõ vang tin đồn Yến Vương có chí hùng bá thiên hạ như vậy phụ hoàng sẽ có phản ứng gì?
Chu Lệ trán mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống, bàn tay trong ống áo đã nắm chặt, lúc này thực hận không thể đè tên Tiêu Phàm đang tươi cười đáng ghét này ra đất đánh một trận đòn, sau đó một đao giết hắn.
Chu Lệ âm thầm quyết định, đợi sau khi Tiêu Phàm đi rồi, nhất định phải thiêu hủy bức họa đồ này, tuyệt không thể lưu lại cho thế nhân bàn tán.
Tiêu Phàm nhìn vào Chu Lệ trán đầy mồ hôi lạnh, ngạc nhiên hỏi:
- Điện hạ rất nóng sao? Hạ quan mới chỉ nói đến mãnh hổ trong bức tranh, ngươi chảy mồ hôi gì a?
Chu Lệ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, thật lâu không nói gì.
Gia hỏa này hôm nay hay là đến trêu chọc bổn vương?
Trầm mặc nửa ngày, Chu Lệ phụng phịu, ngữ khí đông cứng nói:
- Tiêu đại nhân mời ngồi, người đâu, dâng trà!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, thị nữ dâng thanh trà lên, lúc sau nội đường to như vậy chỉ còn hai người Chu Lệ và Tiêu Phàm. Chu Lệ trong lòng cưỡng chế tức giận, vì thế trình tự khách sáo hàn huyên sáo rỗng trên quan trường cũng bỏ qua.
Chu Lệ đi thẳng vào vấn đề nói:
- Hôm nay Tiêu đại nhân mang nhiều Cẩm Y vệ như vậy, kêu gào trước cửa nhà bổn vương rất lâu, xin hỏi là chuyện gì vậy? Bổn vương tự hỏi không đắc tội ngươi đi?
Coi như không thấy nộ khí trong mắt Chu Lệ, Tiêu Phàm chậm rì rì phẩm trà, nói:
- Vương gia nói quá lời, hạ quan cũng không dám đối nghịch với Vương gia, chắc hẳn Vương gia cũng nghe nói, hạ quan tối hôm qua bị hơn mười người thích khách ám sát. Ông trời mông muội thương yêu, may mắn thoát được một mạng, bệ hạ mặt rồng giận dữ, liền mệnh hạ quan tự mình điều tra án này...
Chu Lệ hừ hừ, ngữ khí không tốt nói:
- Ngươi gặp chuyện cùng bổn vương có quan hệ gì đâu? Ngươi mang nhiều người như vậy kêu gào trước cửa nhà bổn vương là có ý gì? Đây là khu vực huân quý cư ngụ, ngươi làm như vậy chẳng phai công khai nói ọi người biết là bổn vương làm? Tiêu đại nhân, ngươi hôm nay làm vậy thì mặt mũi, thanh danh bổn vương để đâu đây?
Tiêu Phàm thầm than một tiếng, gia hỏa này da mặt thật là dày a, chẳng những phủi sạch sẽ chuyện phái người ám sát, lại còn nói ta làm hỏng danh dự của hắn, thì ra nếu muốn trở thành đại nhân vật thì phải luyện da mặt thật dày trước a...
Chính trực, ngay thẳng, thiện lương, ghét ác như cừu chính nhân quân tử như ta vậy sao có thể trở thành đại nhân vật trong triều đây? Lão thiên quá bất công, thời đại này còn chỗ sống cho chính nhân quân tử sao? Tiêu Phàm thầm oán thán thế đạo hắc ám.
- Vương gia hiểu lầm hạ quan rồi.
Tiêu Phàm không thể không lấy lại tinh thần giải thích:
- Hạ quan dẫn người đến đây lớn tiếng ồn ào, kỳ thật là muốn ép chủ tử sau màn hiện thân. Vương gia nên chú ý tới, mới rồi hạ quan réo gọi không điểm danh ai cả, chỉ là gọi loạn mà thôi.
Nói xong Tiêu Phàm lặng lẽ liếc nhìn Chu Lệ, nuốt nuốt nước miếng nói:
- Ở đây đều là công khanh hầu bá, quyền quý trong triều, ý của hạ quan là chờ nhà nào thiếu kiên nhẫn mở cửa ra trước chính là chủ mưu ám sát hạ quan. Hạ quan tuyệt không ngờ được người thứ nhất nhảy ra chính là...
Tiêu Phàm không nói tiếp, mà là rất ngại ngùng rất ngượng ngùng khẽ giơ tay chỉ chỉ Chu Lệ...
Chu Lệ mặt đen như than đá đào trong núi ra, không những đen mà còn bóng loáng. Hắn lúc này hận không thể hung hăng ình một bạt tai, chỉ là hô loạn vài tiếng mà thôi, mình lại chủ động thò mặt ra không phải là có tật giật mình sao?
- Bổn vương... Bổn vương...
Chu Lệ lúng ta lúng túng nửa ngày, không tìm được lí do hợp lí, sau đó rốt cục thẹn quá thành giận, hung hăng vỗ bàn, lớn tiếng phẫn nộ quát:
- Người đầu tiên đi ra chính là hung thủ sao? Suy luận chó má gì vậy? Minh triều ta luật pháp nghiêm minh, bất luận người nào tội gì cũng phải có chứng cứ. Không có chứng cứ ngươi dám nghi ngờ bổn vương sai người ám sát ngươi sao? Hừ! Không bằng không chứng ngươi dám tự tiện xông vào vương phủ vấn tội, ngươi nghĩ bổn vương dễ ăn hiếp sao?
Tiêu Phàm vẻ mặt ngạc nhiên:
- Vương gia có ý gì? Hạ quan sao lại thành tự ý xông vào vương phủ? Vừa rồi chẳng phải là vương gia mời hạ quan vào, hạ quan ngượng ngùng từ chối ngài còn mạnh mẽ kéo ta vào bằng được sao.
- Khụ khụ khụ...
Chu Lệ mãnh liệt sặc, mặt đỏ ửng lên, tay phải run rẩy chỉ vào Tiêu Phàm, sau nửa ngày nói không nên lời.
Gia hỏa chết tiệt này hôm nay cố tình đến chọc tức bổn vương?
Tiêu Phàm vẫn vẻ mặt vô tội nhìn Chu Lệ, rất khờ dại như tiểu tử không rành thế sự nhìn Chu Lệ đang ho tê tâm phế liệt.
- Bổn vương... Bổn vương thất lễ.
Chu Lệ cố gắng hít sâu nửa ngày, rốt cục bình phục cảm xúc:
- Bổn vương quá mức kích động, ha ha, tật xấu nhiều năm vẫn không đổi được. Tiêu đại nhân gặp chuyện, bổn vương cũng tức giận vô cùng, mấy kẻ này dám hành hung dưới chân thiên tử, thật sự là mắt vô vương pháp, Tiêu đại nhân nhất định phải nghiêm tra, nghiêm trị! Giữ gìn pháp luật và kỷ luật!
Tiêu Phàm vội vàng chắp tay tạ nói:
- Vương gia thật hiểu đại nghĩa.
Chu Lệ khôi phục phong độ, phất tay cười ha ha:
- Bổn vương vốn ghét ác như cừu, đúng rồi, Tiêu đại nhân gặp chuyện đã có manh mối gì chưa?
Tiêu Phàm vui tươi hớn hở gật đầu một cái:
- Ông trời phù hộ, cuối cùng tra được chút manh mối.
Chu Lệ một bộ ý mừng vui dạt dào, vội vàng nói:
- Thật tốt quá! Nhất định phải đem hung thủ đem ra công lý! Tiêu đại nhân tra được ai có hiềm nghi?
Tiêu Phàm ha ha cười, chỉ Chu Lệ:
- Vương gia có hiềm nghi.
Chu Lệ lập tức thất thần, thật lâu sau, hắn mạnh mẽ vỗ bàn, nổi trận lôi đình nói:
- Ta? Lại là ta? Ngươi có bệnh a? Sau cứ hắt nước bẩn lên người ta? Đây là nói xấu, mưu hại cán bộ!
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Vương gia bớt giận, hạ quan chính là nói ngươi có hiềm nghi, lại không định tội ngươi, ngươi tức giận thế làm gì? Nói lại, cũng không phải là vô duyên vô. Tối hôm qua không phải bắt sống một thích khách sao? Là tên kia tự thú nhận.
Chu Lệ nghe vậy mí mắt mạnh nhảy vài cái, không có khả năng! Ta phái đi đều là tử sĩ Yến Vương phủ luyện nhiều năm, cho dù là còn sống, cũng không có khả năng bán đứng ta!
Vì thế Chu Lệ cười lạnh nói:
- Lời một thích khách cũng có thể tin sao? Cho dù hắn thật sự mở miệng nhận tội, chẳng lẽ hắn nói cái gì các ngươi sẽ tin sao? Nếu hắn nói là đương triều thái tôn điện hạ sai sử, có phải là ngươi cũng muốn bắt thái tôn điện hạ?
Tiêu Phàm chắp tay cười nói:
- Vương gia nói quá lời, thích khách nói như vậy đương nhiên không thể tin hết, cho nên hạ quan nói vương gia có hiềm nghi, nhưng không có định án. Đây chính là hạ quan lý trí, vương gia thử nghĩ, thích khách khai ra vương gia, hạ quan lại nháo chuyện ở đây. Vương gia lại là người đầu tiên nhảy ra, trùng hợp như vạy hạ quan cũng không để trong lòng, thế là đủ thấy hạ quan hết sức chân thành.
Chu Lệ lỗ mũi hé ra hợp lại, thở hổn hển, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí huyết nghịch lưu, muốn dâng lên, Tiêu Phàm hỗn trướng chết tiệt này. Lời nói ra không nóng không lạnh, nhìn như nho nhã lễ độ, trên thực tế hắn nói mỗi một câu đều có thể khiến người ta tức chết, trên đời này sao lại có yêu nghiệt như thế?
- Tiêu đại nhân nói vậy là chuẩn bị coi bổn vương là chủ mưu?
Chu Lệ trừng mắt Tiêu Phàm, ngữ khí âm trầm đạo.
- Vương gia lại hiểu lầm, hạ quan sao dám hoài nghi Vương gia? Thiên hạ ai chẳng biết Vương gia uy danh hiển hách? Vương gia cho dù muốn giết người, đó là đường đường chính chính, minh đao minh thương giết. Vương gia là anh hùng hảo hán, không có khả năng làm hành vi tiểu nhân này. Thích khách chết tiệt dám khai lung tung dính líu đến vương gia, thật sự là tội ác tày trời. Hạ quan hôm nay đến đây là dự định đem tên thích khách kia giao cho Vương gia, mặc cho Vương gia xử trí.
Chu Lệ lạnh lùng hừ:
- Thích khách kia và bổn vương có quan hệ gì đâu? Giao cho bổn vương có ích gì? Bổn vương muốn hắn làm cái gì!
Tiêu Phàm vẫn mỉm cười nói:
- Một khi đã Vương gia không muốn. Quên đi, ha ha, một thích khách miệng nói hươu nói vượn, Vương gia đương nhiên là không có hứng thú. Hạ quan ngu dốt, phá không được án này, thật sự hổ thẹn, hay là giao cho hoàng thượng tự mình thẩm tra xử lí đi, hạ quan không quấy rầy Vương gia, cáo từ...
Tiêu Phàm đứng lên, chắp tay chào Chu Lệ, mới vừa xoay người, liền nghe được Chu Lệ đột nhiên nói:
- Đợi một chút.
- Vương gia còn có gì phân phó?
Chu Lệ sắc mặt nửa xanh nửa trắng, âm tình bất định, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm sau nửa ngày mới đè thấp thanh âm nói:
- Tên thích khách kiaTiêu đại nhân hay là giao cho bổn vương đi, bổn vương có thể giúp ngươi thẩm vấn hắn.
Mặc kệ Tiêu Phàm nói thật hay là giả, tối hôm qua có một gã thích khách bị Cẩm Y vệ bắt sống là sự thật, việc hắn có bán đứng mình hay không Chu Lệ vẫn do dự không biết. Nếu Tiêu Phàm giao thích khách cho Chu Nguyên Chương, vạn nhất thật sự thẩm ra cái kết quả, vậy rất không xong, hậu quả không chịu nổi.
Tiêu Phàm kinh hỉ nói:
- Vương gia thực trượng nghĩa! Hạ quan đa tạ. Bất quá Vương gia, thích khách cũng không thể giao không a.
Chu Lệ theo dõi hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Tiêu Phàm vẫn ung dung khoan thai nói:
- Hạ quan chẳng phải vừa nói ngoài cửa sao? Trong vòng nửa canh giờ giao tiền chuộc, tiền trao cháo múc. Không mặc cả!
Hỗn đản này đến cùng là quan viên triều đình hay là thổ phỉ Bổng lão Nhị?
(Lại là huynh đệ Bổng tử đáng thương)
Chu Lệ cắn răng nói:
- Nếu ta không giao tiền chuộc thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giết con tin?
Tiêu Phàm hắc hắc cười xấu xa nói:
-Như vậy chẳng phải hợp ý ngươi sao? Nếu ngươi không giao ta còn giết con tin làm gì?
Chu Lệ:
- Vậy chứ ngươi muốn gì?
Hai người rất có ăn ý, trong lòng đều biết, ai cũng không thể đâm rách màn mỏng kia, chỉ có thể một giả đò không biết, một tỏ ra trong sạch, bầu không khí rất là vi diệu.
Hết thảy được tiến hành được thuận thuận lợi lợi.
Tiêu Phàm cảm thấy mỹ mãn ra đi, hắn phía sau cẩm y giáo úy hự hự nâng vài cái hòm nặng trịch ngân.
Chu Lệ nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Phàm, ánh mắt âm trầm dường như muốn giết người lăng trì, phi thường đáng sợ.
Đạo Diễn hòa thượng lặng yên từ sau bình phong bên sườn nội điện đi đến bên Chu Lệ, nhìn vào bóng dáng Tiêu Phàm, lắc đầu thở dài:
- Vương gia, dùng bạc đuổi hắn đi rất tốt, chuyện này xem như qua đi, coi như dùng tiền xử lí rủi ro đi.
Chu Lệ lạnh lùng một hừ, nói:
- Sớm hay muộn cũng có ngày, bổn vương bầm thây hắn thành vạn đoạn! Rất đáng hận, trước giờ không có ai dám vơ vét tài sản của bổn vương, thù này không báo...
Lời tàn nhẫn nói còn chưa xong, chỉ nghe được phía sau Đạo Diễn hòa thượng thoáng có chút lo lắng cắt ngang hắn:
- Điện hạ có từng thấy này trên bàn trà có một pho tượng phật Di Lặc bằng phỉ thúy? Đây chính là pháp khí cầu phúc Phổ Đà tự Phúc Kiến Tuệ Quang lão thiền sư đưa cho bần tăng, giá trị thiên kim a!
- A? Mới vừa còn trên bàn trà mà, sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?
- Điện hạ, đây là tượng phật bần tăng yêu quý nha! Đánh mất cũng phải tìm cho ra ai trộm mất!
Đạo Diễn vốn trầm tĩnh thận trọng giờ giọng nói đã như muốn khóc.
- Vừa rồi ở đây chỉ có bổn vương và...
- Tiêu Phàm!
Hai người trăm miệng một lời.
Trầm mặc trong chốc lát, nội đường truyền ra tiếng Đạo Diễn thê lương mà bi phẫn chửi bậy:
- A di con mịa ngươi cái đà phật! Cẩu mẫu thân nuôi con trộm cắp, phật gia trêu chọc gì ngươi? Dám trộm cắp thứ phật gia yêu ngươi tất không chết tử tế được! Nghiệp chướng, nghiệp chướng a!
- Tiên sinh bớt giận, tài vật tiêu rủi ro, của đi thay người a.
Đạo Diễn khóc ròng nói:
- Tài đã phá, tai lại chưa tiêu, điện hạ, nước kinh sư rất sâu a.
Chu Lệ cảm thán:
- Đúng vậy, yêu nghiệt hoành hành, chướng khí mù mịt, nào so với bầu không khí trong lành ở Bắc Bình.
- Điện hạ, nhanh quay về Bắc Bình đi, bần tăng lo lắng không được bao lâu, điện hạ sẽ bị Tiêu Phàm kia tính kế khuynh gia bại sản a.
Chu Lệ thanh âm kiên định mà run rẩy:
- Bổn vương nhất định phải nhanh chóng rời chốn này! Nhất định!
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn