Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trân Bảo Vợ Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 129: Không Thể Tin Được
C
hu Hân Như không phản bác được: “…”
“Bởi vì cô muốn khi dễ một cô gái tay không tấc sắt, cùng với động vật nhỏ đáng yêu này.” Mộc Thường Khoan nói xong sờ lên đầu Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng chột dạ cúi đầu, nếu như nó được xem là động vật nhỏ, vậy con gì mới được xem là dã thú?
Chu Hân Như sắc mặt rất khó coi: “Anh đương nhiên giúp đỡ cô ta!”
“Tôi không giúp ai hết, cô là một người tâm địa ác độc như vậy, Mộc gia về sau không chào đón cô đến.” Hắn từ trước đến nay đối nhân xử thế yêu cầu rất nghiêm khắc, nhất định phải làm đến cương trực công chính, nếu không sao có thể trị quân.
“Không đến thì không đến!” Chu Hân Như chật vật đứng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Tề, một bộ dạng đáng thương: “Dượng!”
“Chuyện của mình, tự mình giải quyết. Nhưng có một điểm, về sau đừng đến gần Bảo Châu.” Ông sẽ không xen vào chuyện Chu Hân Như, hôm nay nếu không phải Mộc Thường Khoan, chỉ sợ hắn sẽ bị Chu Hân Như giấu giếm làm tổn thương Bảo Châu.
“Cả dượng cũng giúp cô ta!” Chu Hân Như tức giận kéo áo khoác trên người Bảo Châu xuống thảm, sau đó ra sức xé lễ phục trên người Bảo Châu, Nhị phu nhân đã từng nói qua, lễ phục này bà đã tìm người “Gia công” qua, xé sẽ nát.
Khí lực Chu Hân Như không nhỏ, kéo mạnh tay áo Bảo Châu. Rất nhanh tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên, trong tay của Chu Hân Như nhiều hơn một miếng vải rách, Chu Hân Như thầm nghĩ cô còn không mất mặt đi? Nhất định là áo rách quần manh rồi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên ngây ngẩn cả người.
Bên trong lễ phục rách rưới của Bảo Châu, còn mặc một bộ lễ phục khác, Chu Hân Như kinh hãi nói không nên lời: “Cô như thế nào lại…”
“Mẹ nuôi bảo tôi mặc, thế nhưng dì hai lại bảo tôi mặc cái kia.” Bảo Châu thấy cô nhìn chính mình, giơ tay đem quần áo rách trên người xé xuống hai ba lần hướng trên mặt đất quăng ra, một bộ lễ phục hào phóng đoan trang màu quả hạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cô không thể cự tuyệt mẹ nuôi, lại cảm thấy cự tuyệt dì hai cũng không tốt, cho nên đều mặc vào.
Đại phu nhân nhìn thấy thật cao hứng: “Bảo Châu nhà chúng ta quả nhiên là tiểu thư khuê các, rất phong cách.”
Cái gì gọi là tiểu thư khuê các?
Chính là đây!
Dù cho bị người oan uổng, nhưng một câu cãi lại cũng không có, bình tĩnh tự nhiên giải thích.
Quần áo bị người xé nát cũng không sợ, bên trong còn có đồ dự bị.
Vô luận ở trong tình huống nào, đều có thể thản nhiên tại chỗ, đoan trang hào phóng, đây mới gọi là danh viện*!
(danh viện theo mình nghĩ là cô gái xinh đẹp nổi tiếng, bạn nào biết nghĩa chính xác thì giúp mình nha @@.)
Chu Hân Như còn sững sờ ở đàng kia, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới Bảo Châu sẽ có chuẩn bị, Thẩm Chi Tề có phần không nhìn nổi bộ dạng người đàn bà chanh chua của Chu Hân Như, thật sự là mất hết mặt mũi, nếu không có Bảo Châu, hôm nay Thẩm gia sợ cũng phải bị kéo xuống nước, mặt lạnh đối với Chu Hân Như nói: “Còn không quay về?”
Chu Hân Như cũng cảm giác mình quá mất mặt, xám xịt xoay người chạy ra khỏi yến hội.
Thẩm Chi Tề nói vài câu đường hoàng: “Hôm nay để mọi người chê cười, xin lỗi các vị.”
Mộc lão tướng quân thấy chuyện được dẹp yên, đối với mọi người nói: “Tất cả mọi người giải tán đi! Bữa tiệc sẽ tiếp tục.”
Nói xong, Mộc lão tướng quân đối với phu nhân mình nói: “Bà sai người mang một bộ quần áo cho Bảo Châu thay đổi, đừng để cảm lạnh.”
“Bảo Châu, đi theo cô.” Mộc phu nhân đồng ý, đối với Bảo Châu mỉm cười vẫy tay, tự mình mang cô đi lên thay quần áo.
“Dạ.” Bảo Châu đi theo Mộc phu nhân lên lầu, Mộc phu nhân lấy ra một bộ đồ của con gái mình cho cô mặc: “Trong tủ quần áo này đều là chuẩn bị cho con gái cô, nó xuất ngoạt, còn chưa trở lại, những quần áo này đều còn mới, cô thấy bộ hồng nhạt này, phù hợp với con, mặc thử đi.”
Bảo Châu thử xong đi ra, rất vừa người, tựa như được làm riêng cho cô, Mộc phu nhân tán thưởng: “Đẹp mắt, bộ đồ này tặng cho con, chuyện dù sao cũng xảy ra ở Mộc gia, bộ đồ này coi như là lễ vật bù đắp cho sự kinh hãi của con.”
Kinh hãi?
Chỗ nào có kinh hãi?
Vì sao cô không phát hiện?
Bất quá Côn Sơn đã từng nói qua, cầm lễ vật của người khác, nhất định phải nói cám ơn, Bảo Châu gật đầu nói: “Cảm ơn cô.”
Cô bé này rất có quy củ, bà cảm thấy rất ưa thích: “Sau này cô có mời mẹ nuôi con đến quý phủ chơi mạt chược, con nhớ phải đi cùng nha!”
“Dạ được!” Rất lâu không có chơi mạt chược, Bảo Châu cảm thấy có chút ngứa tay rồi.
“Đi thôi!” Mộc phu nhân đẩy cửa ra cùng Bảo Châu ra bên ngoài, thấy Mộc Thường Khoan đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, Mộc phu nhân hỏi con trai: “Con lên đây làm gì? Sao không ở dưới lầu tiếp khách?”
Mộc Thường Khoan cúi đầu giải thích một tiếng: “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi cô ấy, nên lên đây.”
Nói xong Mộc Thường Khoan đột nhiên đi đến trước mặt Bảo Châu, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Bọn họ gọi cô là Bảo Châu?”
Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy a!”
“Cô có phải họ Vạn không, trong nhà còn có một ông nội, trước kia ở nông thuộc thuộc Vận Thành?” Hắn một chữ dừng lại một chút, ngữ khí rất chậm. Sợ dọa cô, trong lòng cũng đã phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), thậm chí có chút không dám tin tưởng, đã nhiều năm như vậy, thật sự có thể gặp lại cô sao?
“Làm sao anh biết? Anh là thầy tướng số?” Bảo Châu nhìn về phía hắn.
“Đồ ngốc, anh là Mộc Đầu, là Mộc Đầu ca ca của em, em đã quên?” Mộc Thường Khoan mỉm cười, sau đó đột nhiên ôm cô vào trong ngực, đã nhiều năm như vậy, cách thiên sơn vạn thủy, có thể cùng cô gặp lại, thật tốt!
Lúc nhỏ bởi vì cừu gia hãm hại, cha đã từng một lần mất quyền, bị đuổi giết, để bảo vệ mạng hắn, cha đã cho quản gia ôm hắn đi ra ngoài tị nạn, quản gia mang theo hắn từ Hắc Long Giang về tới quê hương của mình ở nông thôn thuộc Vận Thành.
Bởi vì chạy nạn, tiền trên người của hắn và quản gia đều đã tiêu hết, ngay tại thời điểm bọn họ sắp chết đói, ở trong năm tháng thiên tai lớn, có một tiểu nha đầu mặc áo bông cũ nát, cho hắn một củ khoai lang nóng hổi.
Hắn và quản gia chia đều của khoai lang này, chính là dựa vào củ khoai lang kia đã giúp bọn họ cố gượng mấy ngày, rốt cục nghênh đón mưa xuống, khô hạn đã giảm bớt, rất nhanh một số cây đã ra quả, dựa vào ăn quả dại, bọn họ có thể sống sót, nếu như không phải Bảo Châu cho củ khoai lang kia, khả năng bọn họ đã chết đói.
Về sau hắn mới biết được, củ khoai lang kia là lương thực trong một ngày của Bảo Châu.
Năm đó hắn tám tuổi, cô ba tuổi.
Cô đói bụng, đem đồ ăn cho hắn, một bữa cơm ân huệ như vậy, cả đời hắn khó quên, trong lòng sớm đã âm thầm thề, về sau nhất định phải báo đáp.
Về sau, hắn và quản gia ở trong thôn nhỏ chừng bảy năm, cùng Bảo Châu sớm chiều làm bạn, sau đó, cha viết thơ nói đã giết chết cừu gia, kêu bọn họ nhanh chóng về nhà. Thời gian bảy năm, đã làm cho đứa nhỏ ngây thơ trở thành thiếu niên hiểu chuyện, lúc ở đầu thôn cùng Bảo Châu cáo biệt, đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến một ngày, hắn trở thành bá chủ một phương, quyền thế vững như Thái Sơn, nhất định sẽ đi đón cô.
Lại không nghĩ tới, về sau hắn phát đạt, trở về tìm Bảo Châu, lại nghe nói cô đã đi theo ông nội rời khỏi thôn nhỏ, từ đó về sau không còn tin tức.
Nhưng không ngờ tới hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được, giờ khắc này hắn rất kích động.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trân Bảo Vợ Yêu
Tha Hài Hoàng Hậu
Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu
https://isach.info/story.php?story=tran_bao_vo_yeu__tha_hai_hoang_hau