Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Vận
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 128: Gió Nổi
Q
uan Doãn chỉ lặng lẽ nhìn bong dáng của Vương Xa Quân dần dần biến mất ở cửa tòa nhà huyện ủy. Hắn xoay người bước đi, không nhìn nữa, cười nhạt, đi vào phòng thư kí cùng Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
- Thật là đã quá!
Lưu Bảo Gia vẫn còn dư âm, hăm hở.
- Nếu không phải là Lý Dật Phong ở đây thì vừa nãy tôi đã cho Vương Xa Quân một trận rồi, cái thứ đó, dám gọi thẳng tên anh Quan bừa bãi, làm phản hả -- một lũ chó điên.
- Chó điên loạn cắn người, bị cắn một miếng, không chừng cũng bị dại đấy.
Quan Doãn nhớ đến lời của ông cụ Dung, hỏi:
- Hai người, một người xăm con rồng bên tay trái, người kia xăm con hổ bên tay phải, ai biết là ai.
- Vạn Long và Vạn Hổ.
Lý Lý lập tức nghĩ ra
- Tổng cộng là bốn người, là anh em họ, còn có Vạn Ưng Vạn Báo, xưng là Vạn gia tứ hùng.
- Tôi biết nhà họ Vạn có bốn người, là bà con xa của Vương Xa Quân, khả năng đánh nhau thì bình thường, chỉ có cái, ra tay tàn nhẫn, ở phố cũ có chút tiếng tăm. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng phải tứ anh hùng gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là bốn cái đồ vô tích sự, haha.
Lưu Bảo Gia nói một cách châm chọc
- Anh Quan, sao thế, bốn con gấu muốn gây sự sao?
Lúc mấy người nói chuyện, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai đang vùi đầu vào việc đối chiếu tài khoản ở một bên, không để ý đến mấy người kia. Nhưng mà càng nghe càng thấy không lọt tai, Kim Nhất Giai không nhịn được nữa:
- Đừng có suốt ngày cứ đánh đánh giết giết được không thế, chẳng nhẽ ngoài bạo lực ra không còn cách giải quyết khác à?
Mấy người họ nhất loạt nhìn về phía Kim Nhất Giai với vẻ mặt kinh ngạc như cô ấy là người ngoài hành tinh vậy.
Ôn Lâm kéo lấy Kim Nhất Giai:
- Nhất Giai, em lớn lên ở thành phố, không biết ở ngoại tỉnh loạn như thế nào đâu. Những năm 80 khi đàn áp, huyện Khổng bắn chết không biết bao nhiêu người. Bây giờ ở thị trấn, lớn nhỏ đều thi không đậu, lại không có công việc cho những đứa choai choai. Không phải đánh nhau kiếm chuyện thì là đi dạo lung tung. Em nói lý với họ còn không bằng hát cho lợn nghe ý.
- “Đàn gảy tai trâu” chị lại nói là “hát cho lợn nghe”, Ôn Lâm, chị thật tài tình.
Kim Nhất Giai cười ngặt nghẽo, nói với Quan Doãn:
- Kệ anh đấy, tùy anh gây sức ép thế nào, em tin anh biết chừng mực.
- Em đừng đánh giá anh ấy cao quá rồi đấy, có lúc anh ấy chả khác gì con nít đâu.
Ôn Lâm liếc Quan Doãn, không biết nhớ ra cái gì, mặt bỗng dưng lại đỏ bừng.
Kim Nhất Giai hỏi:
- Quan Doãn giống con nít hồi nào chứ?
Ôn Lâm cúi đầu, vờ như không nghe thấy lời của Kim Nhất Giai. Đêm mất điện, trong ký túc của Quan Doãn, lúc hắn đè lên người cô, không phải là con nít dục cầu bất túc sao? Đương nhiên, chuyện như thế này không nên nói ra. Cô ấy ho khan một tiếng, chỉ tay vào một số liệu:
- Nhất Giai, cô xem chỗ này, có phải là có vấn đề không?
- Tài khoản này rối tinh rối mù lên, rất nhiều vấn đề đấy, trực tiếp đưa tài khoản này cho Ủy ban kỷ luật đi. Tuyệt đối tra là ra hết.
Kim Nhất Giai giơ tài khoản trong tay lên,
- Haiz, Quan Doãn, có cần em giúp gửi tài khoản này đến Ủy ban Kỷ luật thành phố không?
Quan Doãn bỗng sáng mắt lên:
- Em có đường sao?
- Chuyện nhỏ.
Nhất Giai đắc ý.
- Nhưng mà em phải nói trước, nếu gửi đến mà làm lộn xộn sự bố trí của số 1 số 2 là em không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Cũng đúng, Quan Doãn lại bình tĩnh lại, Kim Nhất Giai quả thực không đơn giản, cô nắm chắc toàn cục. Cô ấy cơ bản cũng ngang hàng với hắn. Còn nếu so sánh cô ấy với những người kia thì họ lại kém xa.
Quả thật, trong vấn đề đi hướng cuối cùng của vận mệnh Lý Vỉnh Xương, Lãnh Phong và Lý Dật Phong đều khẳng định là có suy tính của bản thân. Cuối cùng muốn cho Lý Vĩnh Xương đi đến đâu, hai người hẳn là đã có một ý kiến chung. Lãnh Phong tới tỉnh còn Lý Dật Phong đi vào thành phố để thúc đẩy kết quả của vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương, mục đích giống nhau, nếu như hắn ta chặn ngang thì không chừng sẽ dẫn đến sự việc khó lường.
- Để sau rồi nói.
Quan Doãn để tài khoản đấy sang một bên, đi ra ngoài cùng với Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, bốn người tụ cùng một chỗ nói hết nửa ngày
Quan Doãn nói, Lưu Gia Bảo ba người họ vừa nghe vừa gật đầu liên tục, nhất là Lưu Bảo Gia, với bộ mặt nóng lòng muốn thử. Cuối cùng thì Lý Lý nói
- Anh Quan yên tâm, đảm hoàn thành nhiệm vụ mà.
Sau đó, Lưu Bảo Gia ba người đó liền nhanh chóng rời khỏi Huyện ủy.
Quan Doãn quay trở lại phòng thư ký, nói với Ôn Lâm và Kim Nhất Giai – hai người vẫn đang vùi đầu vào kiểm toán:
- Để kiểm tra rõ rồi, tìm ra tất cả các lỗ hổng xong rồi đưa cho anh.
- Anh không muốn gửi lên Ủy ban kỷ luật Thành phố à?
Kim Nhất Giai cười tủm, hỏi tiếp
- Nghĩ thông rồi à?
Quan Doãn gật đầu một cách thành thật:
- Nghĩ thông rồi, anh chỉ phụ trách đem kết quả cuối cùng giao cho Chủ tịch huyện Lãnh, cuối cùng xử lý thế nào là việc của ban lãnh đạo.
- Thông minh đấy.
Kim Nhất Giai cười
Quan Doãn cũng cười theo, nói:
- Đúng rồi, Nhất Giai, tối anh còn có việc, không thể đi cùng em, để Ôn Lâm đi cùng em nhé được không?
- Sao lại thế?
Kim Nhất Giai sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt Quan Doãn, lát sau cô như nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt giảo hoạt lại đảo một vòng.
- Được thôi, không sao, không có anh ở bên làm vướng víu, em có thể nói chuyện thân mật với Ôn Lâm.
Quan Doãn cười, không nói gì nữa, xoay người bước ra cửa. Sau khi đi ra, cố ý vòng qua văn phòng của Lý Dật Phong, thấy cửa phòng đóng, chắc là cuộc nói chuyện của Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương vẫn chưa kết thúc, hắn lại đến văn phòng của Lãnh Phong, lấy điện thoại gọi cho Lãnh Phong.
- Chủ tịch huyện, gần đây huyện Khổng xảy ra một số chuyện, nếu ông rảnh thì tôi xin được báo cáo một chút.
- Cậu cứ nói đi.
Giọng của Lãnh Phong nghe vẻ rất bình tĩnh,
- Đúng lúc tôi có thời gian.
Người đang ở tỉnh thúc đẩy vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương, vẫn còn thời gian rảnh nghe hắn báo cáo tình hình của huyện Khổng, giống như đi dạo sân vắng, Quan Doãn càng bình tĩnh hơn, hành trình tỉnh thành của Lãnh Phong đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Quan Doãn đem chuyện lớn chuyện nhỏ của huyện Khổng báo cáo cho Lãnh Phong một cách ngắn gọn nhất, nhất là việc đầu tư khảo sát nông nghiệp hiệu suất cao của Kim Nhất Giai kể rất chi tiết, lại nói một cách kín đáo về thái độ của Lý Dật Phong đối với nông nghiệp hiệu suất cao.
- Tôi biết rồi.
Lãnh Phong không để lộ thái độ, mà chỉ nói ý:
- Huyện Khổng sau này đi đường nào, thật khó nói... chờ tôi trở lại thì nói sau nhé. Ừm... Lãnh Nhạc có phải là đã nhờ Liễu Tinh Nhã nói với cậu rồi không?
Quan Doãn giật mình, Lãnh Phong biết Lãnh Nhạc đã nói với hắn chả có gì là lạ, Lãnh Phong gọi thẳng tên Lãnh Nhạc chứ không phải gọi là Trưởng ban t Lãnh. Chẳng lẽ Lãnh Phong nhất thời lỡ mồm, nhưng chả cần biết là nguyên nhân gì cũng chứng minh một điểm là, quan hệ giữa Lãnh Phong và Lãnh Nhạc ắt có ẩn tình.
- Trưởng ban thư ký khuyên tôi ở lại bên cạnh anh.
- Lãnh Nhạc thật lắm lời, làm Trưởng ban thư ký bao nhiêu năm vẫn chưa biết chữ “tiếc” là rất đáng quí.
Lãnh Phong nói một câu chả khen chả chê, lại tiếp:
- Muộn nhất là tối ngày kia tôi về, việc sắp đặt gần hết rồi. Thực ra là vốn dĩ ngày mai có thể đi nhưng Hạ Đức Trường đã hẹn gặp tôi, vẫn phải hoãn lại một ngày.
Lãnh Phong hứớng đi ở tỉnh thành, tự nhiên không cần nói với Quan Doãn, làm gì có lý nào là lãnh đạo báo cáo với cấp dưới hành trình thế nào chứ? Nhưng Lãnh Phong cố tình nói, còn nói ra cái tên Hạ Đức Trường, tất nhiên là có liên quan đến quan hệ giữa Hạ Đức Trường và Quan Doãn, cũng một lần nữa làm lộ ra chỗ vững chắc, không thể lường trước được của Lãnh Phong.
Làm gì có chuyện đường đường một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy lại ngồi nói chuyện cùng với một Chủ tịch huyện nhỏ bé cơ chứ? Hiển nhiên là Hạ Đức Trường phải gặp mặt Lãnh Phong, hơn nữa ngh khẩu khí của Lãnh Phong còn là cuộc gặp mặt trịnh trọng, chắc chắn không phải chỉ vì chuyện của huyện Khổng.
Buông điện thoại, Quan Doãn nghĩ một lúc, thầm hiểu và cười. Hắn đi ra từ văn phòng của Lãnh Phong, ra tòa nhà huyện ủy, sau khi đi bộ mười phút về hướng đông, hắn đến một thuộc viện, lên tầng ba và gõ cửa một căn phòng.
Ôn Lâm và Kim Nhất Giai cùng nhau ăn cơm tối, Ôn Lâm về nhà, Kim Nhất Giai đòi đưa cô về, Ôn Lâm không chịu, Nhất Giai nói:
- Em muốn đến nhà chị xem cho biết nhà có được không?
- Được thôi.
Ôn Lâm ngại từ chối sự nhiệt tình của Nhất Giai, liền dẫn đường, đi trước.
- Thị trấn không lớn, từ phía Đông đi đến phía Tây nhiều nhất cũng chỉ 20 phút. Huyện Khổng có tổng cộng hơn 2 trăm nghìn người, số người thường trú của huyện chỉ có 20 nghìn người, phát triển về công nghiệp thì cái nền móng quả thật quá yếu.
Ôn Lâm vừa đi vừa câu được câu mất giới thiệu về huyện Khổng. Cô ấy bây giờ đã đổi vai rồi, muốn từ Nhất Giai học thêm một số quan điểm toàn cục, muốn từ góc độ kinh tế phân tích triển vọng phát triển của huyện Khổng.
- Ôn Lâm, nói thật, khai thác và phát triển du lịch núi Bình Khâu tôi cho rằng mọi thứ sẽ ổn cả. Việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao có thể sẽ gặp trở ngại...
Bóng đêm lạnh như nước, gió đêm thổi qua, Nhất Giai chỉ thấy chút lạnh trên da thịt, không khỏi hối hận vì đã mặc váy. Chiếc váy tím tuy rằng có thể tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ấy — lời của Quan Doãn, có trời mới biết cô ấy lại để ý câu nói của Quan Doãn như thế này cơ chứ - nhưng lại có chút mỏng manh. Gió lạnh cứ lùa vào hai chân, làm cho cô ấy rùng mình. Bỗng nhớ tới chuyến dã ngoại, một hồi vật lộn với ý loạn tình mê, thất thần, mặt đỏ ửng.
Sao lại vậy?
Kim Nhất Giai hơi sợ...
- Nói thế nào nhỉ?
Ôn Lâm ngây ra, vừa nghĩ đã nghĩ ra,
- Ý của cô là nói, Lý Vĩnh Xương một khi ngã xuống là quan hệ giữa Lý Dật Phong với Lãnh Phong sẽ không còn chỗ mà hòa hoãn nữa, mà phải đấu tranh trực diện? Lý Dật Phong chủ trương công nghiệp cường huyện, ý nghĩa việc Lãnh Phong nắm quyền là một huyện thịnh vượng về nông nghiệp. Đến lúc đó rốt cục sẽ đi theo hướng công nghiệp hóa hay là nông nghiệp hóa vẫn phải xem thắng bại của Lý Dật Phong và Lãnh Phong.
- Được đó Ôn Lâm, không nhìn ra cô có đầu óc chính trị phết, tôi luôn cảm giác cô....
Kim Nhất Giai không tiện nói ra.
- Luôn cảm thấy tôi túy tiện, vô tâm đúng không?
Ôn Lâm hào phóng nói một cách thản nhiên, lắc đầu thở dài:
- Một người con gái như tôi trên quan trường nếu quá thông minh chắc chắn sẽ bị người ta đề phòng, vì thế chi bằng giả khờ, cũng coi như là thêm một lớp màu bảo vệ bản thân.
Đang nói chuyện, đúng lúc đi đến chỗ ngoặt, từ đường cái ngoặt vào đường nhỏ, có một đoạn đường dài trăm mét, đèn đường bị hỏng, khắp nơi là một mảng tối đen, không một bóng người, không khỏi dọa người.
- Chỗ này kinh quá đi.
Giọng Kim Nhất Giai run nhè nhẹ.
- Đáng sợ là đúng rồi, không đáng sợ chúng ta đã không đến.
Đúng lúc một cơn gió thu thổi qua, thổi bay đám lá trên đất, tiếng lá lạo xạo cứ vang lên. Một tiếng nói khàn khàn khó nghe vang lên, trong bóng tối mờ mịt chợt xuất hiện năm bóng đen.
- Chết tiệt, cứ tưởng chỉ có một cô bé, ai ngờ lại là hai, mà đều rất tuyệt nữa, mấy anh em đêm nay có trò vui rồi.
Bốn năm người vây quanh Ôn Lâm và Kim Nhất Giai ở giữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Vận
Hà Thường Tại
Quan Vận - Hà Thường Tại
https://isach.info/story.php?story=quan_van__ha_thuong_tai