Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Linh Chu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 128: Đệ Bát Trưởng Lão 2
C
hẳng nghi ngờ chút nào, hắn nếu như muốn đánh chết Phong Phi Vân, chỉ cần một chiêu là được, tuyệt đối không thể nào dùng đến chiêu thứ hai.
Đây chính là chênh lệch của thực lực, tu vi chênh lệch căn bản không phải là việc mà ngoại lực có thể bù đắp.
Đệ bát trưởng lão vẫn ngồi ở trên ghế, một tay nắm sách cổ, một tay vuốt chòm râu trên càm, thản nhiên cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi vẫn nên từ bỏ can đảm giãy dụa đi, ở trước mặt Phong gia, ngươi vẫn có vẻ quá nhỏ bé, người của Phong gia mạnh hơn ta cũng không dưới mười người, cho dù ngươi qua cửa ải này của ta thì con đường trước mặt ngươi cũng tuyệt đối không qua được.
Hai mắt Phong Phi Vân kiên định, không thể nào chùn chân, có khí tượng Long Mã hà đồ từ trong thân thể lao ra, khí thế quyết chí tiến lên, lại là lướt đi về phía trước.
Đệ bát trưởng lão khẽ thở dài, lắc đầu:
- Ngươi đã không chịu bó tay chịu trói, ta chỉ có thể ra tay mà thôi.
Lần này hắn thực sự xuất thủ, nhưng tốc độ không để lại bóng dáng, cũng không có ai thấy tay của hắn.
Hắn rời khỏi chỗ bay lên, thân thể không ngừng hóa thành tàn ảnh, một ngón tay hướng về đan điền của Phong Phi Vân.
Hành động của hắn như gió, không có chút dấu vết nào, Phong Phi Vân ở trước mặt hắn chẳng khác nào tờ giấy cả, rõ ràng thấy hắn hướng lại gần mình, nhưng lại không cách nào xuất thủ phản công, thậm chí ngay cả di chuyển cũng không nhúc nhích được.
- Tu vi của hắn vậy mà cao như vậy, mạng của ta xong rồi.
Phong Phi Vân biết không phải là bản thân né tránh không được, mà là đối phương quá mạnh mẽ, cái này căn bản cũng không phải là một lực lượng cấp tỷ thí.
Cho dù muốn chiến, cũng là lực bất tòng tâm.
Ầm!
Đệ bát trưởng lão kêu lên một tiếng, trên ngón tay nổ bắn ra huyết quang, cả người bị một cổ lực lượng mênh mông làm cho phản chấn trở lại.
Bành!
Đệ bát trưởng lão bị đánh văng vào trên tường thành của phúc thành, đem tường thành bị đụng phải tạo ra một cái rãnh sâu vài thước, phát ra tiếng chấn động kịch liệt.
- Ngươi... trong đan điền của ngươi là vật gì?
Đệ bát trưởng lão vốn muốn điểm một cái phế bỏ đan điền của Phong Phi Vân, nhưng mà ngón tay của hắn lại bị một cổ thanh quang chấn vỡ, nếu không phải hắn đã sớm phát hiện có gì không ổn, lập tức thu tay lại thì chỉ sợ là cả cánh tay của hắn đều phải bị chấn vỡ.
Phong Phi Vân chỉ cảm thấy huyết dịch trong thân thể sôi trào, ngũ tạng chấn động, một khẩu trọc khí dâng trào trong lồng ngực, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm tiên huyết.
Đan điền? Trong đan điền... không phải là một con linh chu cổ lão sao?
Phong Phi Vân chỉ cảm thấy trong đan điền tràn đầy thần quang màu xanh, chẳng khác nào một mảnh hải dương mù mịt, mà con linh chu cổ lão kia lúc này lại du đãng bên trong, toát ra thần quang lấp lánh, quả thực là so với ánh sáng tiên căn của Phong Phi Vân cũng phải là lóa mắt hơn.
Chính là bây giờ.
Phong Phi Vân không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp đệ bát trưởng lão bị linh chu bắn cho lui ra, trực tiếp lắc mình một cái vọt vào trong Phúc thành.
Phúc thành hiển nhiên không được xem là trung tâm của Tử Tiêu phủ thành, nhưng mà mức độ phồn hoa sầm uất lại vượt xa Ngoại thành và Nội thành, người có điều kiện ở trong Phúc thành thì là phi phú tức quý (không phú thì là quý), trong đó cường giả có tu vi tuyệt vời thì nhiều như cá diếc ở ngoài sông Trường Giang.
Tàng long ngọa hổ, cao thủ như vân, chính là chỉ nơi này.
(Nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây)
Đêm nay thật sự là có chút oi bức, trên bầu trời có từng áng mây đen quyển động, càng đè càng thấp, khí tức ngột ngạt khiến cho người ta có chút bực bội.
Đây là điềm báo cơn dông sắp tới.
Đêm nay trời mưa chắc tuyệt đối không nhỏ, mây đen che vầng trăng, ve côn trùng không phát ra tiếng kêu, mang theo mấy phần xơ xác tiêu điều.
Lộc cộc, lộc cộc...
Phong Phi Vân mặc phật y dị vực, xách theo thiền trượng kim sắc, đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ lộng lẫy, ngẩng đầu lên nhìn hai vị thiết sư muốn cao hơn người ở trước mặt hắn, hùng tráng mà quyền thế, giống như hai vị tôn thần sư, e là ít nhất cũng nặng cỡ mấy vạn cân.
Lại nhìn một chút vào trong tòa phủ đệ kia, mơ hồ có thể thấy được nóc của chín tòa phật tháp, phật khí thầm ngưng tụ bao vây.
Gật đầu một cái, sau đó bước lên bậc thềm bạch thạch, dùng vòng cửa cổ đồng to lớn gõ vào trên cửa chính của tòa phủ đệ.
Đây là phủ đệ, nơi ở chín tòa phật tháp kia, phật tháp nằm ở hậu viên, nhưng mà phía trước cũng là một gia đình, xem khí khái nơi này cũng biết là tuyệt đối không phải là người bình thường.
Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào, hắn còn có chút chuyện cần phải biết rõ ràng.
Bành, bành bành!
Ba tiếng gõ cửa.
Rất nhanh, cửa chính sơn đỏ được một tiểu nữ đồng mở ra, dáng dấp của nàng nhìn qua cũng khoảng 7, 8 tuổi, gương mặt trắng nõn non nớt, trên đầu có buộc hai cái búi tóc, dáng vẻ khá là dễ thương.
- Hòa thượng đại ca ca, ngươi muốn tìm ai?
Thanh âm của tiểu cô nương non nớt, hết sức véo von.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta đích xác là muốn tìm người, nhưng ta cũng không phải là hòa thượng.
- Vậy ngươi tìm ai đây?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, tò mò hỏi.
- Chủ nhân nhà các ngươi.
Phong Phi Vân nói.
- Chủ nhân nhà chúng tôi, Vô Hạ công tử! Chỉ sợ cậu ấy sẽ không gặp ngươi.
Tiểu cô nương lắc đầu nói.
Phong Phi Vân bây giờ là toàn thân trọng thương, hơn nữa lại đang bị rất nhiều cao thủ của Phong gia truy sát, không muốn ở nơi này trễ nãi quá nhiều thời gian, nhưng mà hắn bây giờ không có cách nào để nổi giận với một cô bé đáng yêu như vậy, lại cười nói:
- Ngươi cũng chưa đi thông báo thì làm sao biết hắn nhất định sẽ không gặp ta?
Tiểu cô nương nói:
- Bởi vì hắn chỉ gặp nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp thì hắn mới gặp mặt, nam nhân giống như vậy, hắn tuyệt đối không thể nào muốn gặp.
Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, lỗ tai hướng về khắp nơi phát ra, chỉ nghe thấy trong phủ đệ tràn đầy tiếng khảy đàn thổi sáo, còn có giọng ca tuyệt diệu, còn có tiếng bước chân nhảy múa, tiếng cười, đều là tiếng của nữ tử, hơn nữa nhưng thanh âm này đều rất hay, có thể tưởng tượng được trong này nhất định có vô số mỹ nữ, so với kỹ viện lớn nhất của Tử Tiêu phủ thành thì càng nhiều mỹ nhân hơn.
Phong Phi Vân nhíu mày nhăn mặt càng lúc càng sâu, nếu như ở nơi này thực sự chính là phật viên của Thương Sinh tự mà trước đó trụ trì đã từng ở qua thì chủ nhân của nơi này tại sao lại là một hạng người phóng đãng háo sắc như vậy.
Nhưng mà, dù sao cũng đã trôi qua hơn một nghìn tám trăm năm rồi, cho dù lúc đó trụ trì của Thương sinh tự đã từng điều động người bảo vệ nơi này thì trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, e là chủ nhân của phủ đệ đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Vị Vô Hạ công tử này, rốt cuộc là hạng người gì đây?
Tòa phủ đệ này Phong Phi Vân hiển nhiên là không thể không đi vào, nói:
- Tiểu muội muội, vẫn làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng, cứ nói ta có đại lễ vật muốn tặng, chỉ muốn gặp được vị Vô Hạ công tử một lần.
- Bao nhiêu lễ vật cũng không gặp, đã từng có một vị lão bá bá đưa tới một buội cây xương bồ nghìn năm, thuộc về cấp bậc linh thảo, muốn cầu kiến công tử nhà chúng tôi một lần nhưng ngay cả thấy nửa cái bóng cũng không gặp được.
Tiểu cô nương nháy mắt, nói:
- Cho nên trừ khi có mỹ nhân tới đây thì không thể nào có người có thể gặp hắn.
Một buội cây xương bồ giá trị tuyệt đối xa xỉ, dược lực càng hơn cả một giọt linh tuyền.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Linh Chu
Cửu Đương Gia
Linh Chu - Cửu Đương Gia
https://isach.info/story.php?story=linh_chu__cuu_duong_gia