Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 128: Rụng Đầu
V
ân Diệp đã được rời cung, mặc dù nghe Lý Thừa Càn nói các trọng thần đều ở Thái Cực cung nghiên cứu cách khống chế nạn châu chấu, y vẫn tim đập chân run, luôn cảm thấy có một đám người nấp ngay bên cửa cung đợi bắt mình.
May quá, không có người ngoài, chỉ có Lão Trang và Lão Lưu, cơ hội tốt.
Ba người ba con ngựa chạy khỏi Trường An như một làn khói, lúc này Vân Diệp mới thở phào, nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi Quỷ môn quan.
- Trong nhà thế nào? Ta bị nhốt trong hoàng cung không biết chuyện gì hết, cũng không biết nãi nãi có ứng phó được với tai họa này không?
Lão Trang ghìm cương, thả ngựa đi chậm lại nói:
- Trong nhà vẫn ổn, không có hầu gia, lão nãi nãi đem quản gia phó dịch, cùng với nông hộ toàn trang chia thành nhiều nhóm ngày đêm bắt châu chấu, gà vịt ngỗng trong nhà được thả ra hết, con nào con nấy ăn tới no căng bụng, giữ được sáu phần lương thực trong nhà, bốn phần nuôi châu chấu. Nếu chẳng phải nhà ta nhiều gia cầm thì đã có kết cục giống Hồ trang, Lương trang, nghe nói có mấy trang ngay cả gốc rạ cũng bị châu chấu ăn sạch.
Nói tới chuyện này Lão Trang bất giác ưỡn ngực lên, rất là tự hào, trang viên xung quanh Trường An chỉ có nhà mình còn lương thực, nhà khác thảm vô cùng, khóc lóc dậy đất.
- Nói ra toàn do hầu gia anh minh, trước kia người bảo nông hộ nuôi gà nuôi vịt bọn họ còn không chịu, tiểu nhân biết bọn họ là đám ngu xuẩn mà, hầu gia đã bao giờ làm việc vô lý đâu. Còn nói bại gia tử? Vì chuyện này tiểu nhân đánh không ít kẻ ngu xuẩn nói năng lung tung, giờ không ai dám nói người là bại gia nữa, kẻ bị đánh còn chuyên môn tới phủ dập đầu với lão nãi nãi nhận sai.
- Các trang hộ vẫn bình tĩnh chứ? Có ai chạy nạn không?
Vân Diệp nhớ tới mấy lần bùng phát nạn châu chấu trên lịch sử, vô số nạn dân đem con đem cái đi tha hương cầu thực:
- Không có nhà nào chạy nạn cả, thôn trang nhà ta còn có sáu thành lương thực, hầu gia khai ân miễn tô, trong nhà còn có gia súc gia cầm, sống tốt hơn cả mọi năm, chạy nạn gì chứ, vả lại khắp Quan Trung đều như vậy, biết chạy đi đâu?
Vân Diệp lúc này mới yên tâm, không có ai chạy nạn chứng tỏ mình làm trang chủ hợp cách, tốn có hai trăm quan mua súc sinh, trứng gà phát cho nông hộ với mình mà nói chẳng là cái gì. Vân gia đâu có dựa vào chút lương thực ngoài ruộng mà sống, sản lượng toàn trang có đổi thành tiền cũng chưa chắc được 200 quan, vả lại chẳng phải mình kiếm lại một vạn quan sao, giữ được nhân khẩu trong trang, tốn một nghìn quan cũng chẳng bận tâm.
- Mấy ngày trước ta đánh cược với người ta thắng được một vạn quan, tiền đã đưa tới chưa?
Tính ngày thì Lý Nhị hẳn đã xử lý mấy đại hộ kia rồi? Xét nhà chắc phải rất triệt để? Lô Giang đã cược với ta một vạn quan. Ha ha ha, lần sau gặp cái lão già bại gia đó phải chọc lão ta, ai bảo lão ta cầm đầu ức hiếp giáo viên của thư viện? Có điều nếu lão ta không ức hiếp, mình đã chẳng kiếm được một đống nhân tài, Lão Lô ơi Lão Lô, ông đúng là phúc tinh của ta.
Cứ nhớ lại là cao hứng, dù sao Lô gia cũng hưởng phúc mấy trăm năm rồi, so với chết trong tay Võ Mị, chẳng bằng chết dưới chân Lý Nhị, dầu sao người ta cũng là thiên cổ nhất đế.
- Bẩm hầu gia, tiền chưa đưa tới, có điều quan phủ nói tất cả nam đinh Lô gia bị chém rồi, còn có rất nhiều nữ quyến nô phó đang đem bán, hỏi chúng ta có cần không, lúc đó sẽ bớt giá.
Trang Tam Đinh thuận miệng nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL -.TruyệnFULL
Vân Diệp tức thì như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh giá, đất trời đảo lộn, yếu ớt rời lưng ngựa.
Lão Trang, Lưu Tiến Bảo hốt hoảng xuống ngựa đỡ Vân Diệp lên, thoáng cái toàn thân đã bị mồ hôi làm ướt sũng, mặt vàng ệch, như bị bệnh nặng.
- Lô gia bị giết bao nhiêu người?
- Nghe nói là một trăm sáu mươi tư người.
- Về Trường An, về Trường An, chúng ta về Trường An ngay.
Vân Diệp cựa mình đứng dậy, muốn leo lên ngựa.
Trang Tam Đình, Lưu Tiến Bảo không dám khuyên, đành đỡ Vân Diệp lên ngựa, bọn họ đi dưới đất cẩn thận chiếu cố hầu gia, sợ y ngã từ trên ngựa xuống.
- Không ngờ chết rồi, không ngờ lại chặt đầu, cả nhà bị chặt đầu?
Vân Diệp cứ lẩm bẩm mãi, tựa như hỏi người khác, lại như hỏi bản thân.
Trời ngột ngạt, hai bên đường là hoa màu tàn bại vì bị châu chấu ắn, còn có nông hộ đang bắt châu chấu, đem phơi khô để đem tới Vân gia trang đổi tiền, không ai để ý tới ba người trên đường, bọn họ đang bận việc của mình, đang vất vả để làm no bụng.
Ta bôn ba vì cái gì? Ta leo lên mái nhà mạo hiểm bị sét đánh vì cái gì?
Đầu óc Vân Diệp cực kỳ hỗn loạn.
Ta trừ thích lừa Lý Nhị, lừa đám đại thần không giáo hóa nổi của ông ta thì không có tội gì, vả lại nói ra thì đây không phải tội, nói không chừng còn là chuyện tốt, ta chỉ nhiễm chút thói xấu thích cứu người của Ngưu Tiến Bảo thôi, ta chỉ muốn bớt đi vài người chết đói, không muốn giết cả nhà ai cả, trước kia chỉ nói cho sướng mồm thôi, rõ ràng là chuyện tốt, vì sao lại chảy nhiều máu như thế?
Mâu thuẫn thực sự không thể hóa giải sao?
Tập đoàn Quan Lũng do Lý Đường đại biểu và thế gia lâu đời cuối cùng đã triển khai vòng đọ sức đầu tiên ở Trường An, cuối cùng một trăm sáu mươi tư cái đầu rụng xuống đất, cùng với các hào môn khác tự động dâng biểu tự hạ cấp được phê duyệt. Tập đoàn Lũng Hữu nắm cán thương trong tay đã giành được thắng lợi toàn diện.
Bọn họ hiện giờ chắc vẫn đang ăn mừng thắng lợi?
Nhìn cửa cung từ xa, Vân Diệp chỉ biết thở dài, quay ngựa về phía Giáo phường ti, người nhà của Lão Lô ở Trường an đều bị sung làm nô, nữ tử vào giáo phường, nam tử vào tương tác giám lao dịch, đời này không còn trở mình được nữa, thảm hơn cả Vân gia trước kia.
Lão Hà của Giáo phường ti là người quen cũ, đệ đệ của hắn ta làm việc tại Khác vật viện của Vân Diệp, nghe nói rất được thái tử điện hạ tán thưởng, khi ở Trường An không ít lần mới Vân Diệp tới Giáo phường ti thưởng thức ca vũ cổ đại, thi thoảng còn đích thân lên sân khấu, võ nghệ rất tốt, chỉ là không biết tính toán, ở lại Khác vật viện quá mai một nhân tài.
Tới vài lần thế là quen với Lão Hà, giờ người quen gặp nhau tất nhiên vô cùng nhiệt tình, cánh tay béo mập ôm lấy bả vai Vân Diệp, nhất định muốn giữ y lại thưởng thức ca vũ mới biên tập, thuận tiện tham khảo khác biệt về phát dục ở cơ thể của nữ tử Quan Trung và nữ tử Sơn Đông, nghe hắn ta nói, nhất định phải tự mình bình phẩm mới nhận ra chỗ khác biệt nhỏ trong đó.
Cười lớn với nhau, tâm tư bỉ ổi giữa nam nhân sớm biết cả, ở chuyện này người triều Đường và người hiện đại không có khoảng cách nào.
Từ thời Quản Trọng lập nữ lư, quan doanh kỹ viện dù đổi bao nhiêu cái tên cũng không rời được nội dung thực tế giao dịch tình dục.
Cho nên Vân Diệp phải dùng thời gian nhanh nhất cứu thê nữ của Lão Lô ra, với môn quy nhà ông ta, cùng với cả những quy củ khó hiểu, nữ nhân nếu bị lăng nhục thì cái chết là trừng phạt nhẹ nhất, dù gia tộc có suy vong.
Môn phiệt Sơn Đông khác hiện sợ là không dám trắng trợn cứu người, sẽ khiến Lý Nhị báo thù, chỉ đành do Vân Diệp làm.
Yêu cầu của Vân hầu gia với nữ sắc không cao, một là biết đọc sách viết chữ, hai là muốn tất cả. Làm lệ quỷ trong sắc giới là Lão Hà cũng phải bội phục sát đất, chưa bao giờ thấy vị hầu gia nào khẩu vị nặng như thế, ngay cả lão nương 80 tuổi của Lô Giang cũng muốn, đúng là nam nhân trong nam nhân. Có điều chuyện này không dễ, Lão Hà nói, mặc dù khẩu vị huynh đệ đặc thù, làm ca ca cũng nên tận tình giúp đỡ, nhưng quan trên nói rồi, một số người không bán được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2