Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếu Phu Bất Lương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 131: Đương Gia Liên Dung (3)
K
hông chỉ mấy người Phương đại thiếu cảm thấy phức tạp, Vị Thiếu Quân cũng nghi hoặc không thôi. Thật ra mà nói mấy kẻ này cũng không phải chuyên gia ẩm thực, bình thường sơn hào hải vị không biết ăn được bao nhiêu nhưng dựa vào món cơm rang trứng này cũng quá coi thường bọn họ đi. Có điều thịnh tình khoản đãi của Hách Liên Dung khiến bọn họ không thể chối từ, ai biết mới ăn một miếng phải phun ra ngay, Phương đại thiếu lè lưỡi nói: “Tẩu tử, mặn quá!”
Hách Liên Dung nhà nhã ngồi xuống: “Nhàn? Các ngươi thường ngày không có việc gì làm, cũng có thể coi là những kẻ nhàn rỗi!” (Trong tiếng trung mặn và nhàn phát âm giốnh nhau.)
-Không phải vậy, ta nói là cơm mặn quá!
Phương đại thiếu còn muốn phân bua nữa nhưng Mã thiếu gia bên cạnh vôi chọc hắn một cái, mấy tên còn lại cũng thức thời mà im lặng, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng xấu hổ.
Trương đại thiếu đứng dậy nói: “Tẩu tử, chúng ta đích thực là những kẻ nhàn, còn Thiếu Quân xem ra là bề bộn công việc, chúng ta cũng không dám làm phiền nữa!”
Mấy tên còn lại cũng biết ý liền đứng lên, lúc này Phương đại thiếu mới hiểu được thâm ý của Hách Liên Dung, cảm thấy vô cùng bất mãn: “Tẩu tử, chị sai rồi, muốn đuổi chúng ta đi cứ nói thẳng một tiếng, cần gì phải phí công giở thủ đoạn như vậy! Vô duyên vô cớ lại… lãng phí thức ăn!”
Hách Liên Dung không nhịn được bật cười đáp lại: “Phương Thiếu Gia không hổ danh là phú hộ lương thực, cũng hiểu rõ làm ra hạt gạo không dễ dàng gì, có điều Phương thiếu gia hiểu lầm ta rồi, chỗ cơm này tuy có hơi mặn nhưng lại là thứ ta đặc biệt chuẩn bị cho các vị. Món cơm rang trứng này không ra cơm cũng không ra trứng, cơm trứng hỗn loạn, khó có được trên những bàn ăn cao quý thanh nhã, cùng với mấy người suốt ngày lượn lờ phố xá kiếm chuyện sinh sự tiêu khiển quả có sự tương đồng, giống nhau chỗ có thể có, có thể không, không lên nổi bàn ăn, hợp nhau quá đi chứ còn gì!”
Bị Hách Liên Dung móc máy một phen khiến mặt Phương đại thiếu rốt cục cũng phải biến sắc: “Tẩu tử, chị nói vậy không phải quá xúc phạm người ta hay sao, chúng ta tốt xấu gì cũng là những nhân vật có uy tín danh dự trong thành Vân Trữ, người người thấy chúng ta đều phải kêu một điều “thiếu gia” hai điều “thiếu gia”, sao có thể nói là có thể có có thể không, không lên nổi bàn ăn?”
Hách Liên Dung hừ một tiếng, mặt trầm xuống nói: “Các ngươi là những kẻ có uy tín danh dự? Các ngươi đã làm những gì khiến người khác phải kính trọng? Nếu không phải nhờ nhà các ngươi giàu có, ai mà thèm gọi các ngươi một tiếng thiếu gia! Tục ngữ nói không sai, ba mươi năm đầu nhìn cha kính con, ba mươi năm sau nhìn con kính cha, nhưng các ngươi nhìn lại bản thân mình xem, tương lai thê lương u ám của cha chú các ngươi không cần nghĩ cũng có thể mường tượng ra được! Địa vị, danh dự, tài sản bọn họ phấn đầu cả đời mới đạt được cuối cùng cũng lụi bại hết trong tay các ngươi mà thôi, đến lúc đó vẫn còn kẻ gọi bọn họ một tiếng lão gia hay sao?”
-Ngươi dám coi thường chúng ta!
Hách Liên Dung lại bật cười: “Chẳng lẽ các ngươi có điểm nào khiến ta phải xem trọng hay sao?”
Phương đại thiếu mặt trắng bệch, có thể thấy bị bị tức giận không ít chút nào vẫn còn muốn đôi co nhưng bị kẻ bên cạnh kéo lại, nhìn sắc mặt bọn Trương thiếu gia, Mã thiếu gia cũng không hay ho gì, kéo Phương đại thiếu đi đồng thời cáo từ với Vị Thiếu Quân vài câu, trong giọng nói đều tỏ vẻ cảm thương. Từng kẻ một lên tiếng chào ra về, cũng không chào hỏi gì Hách Liên Dung, rồi cùng phất tay áo mà đi, chỉ còn lưu lại một mình Vị Thiếu Quân ngồi trong phòng. Vị Thiếu Quân một tay đỡ trán, dáng vẻ kiểu như vô cùng đau đầu, cẩn thận mở miệng nói: “Nàng nói với bọn hắn những lời đó cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi.”
-Ta cũng chẳng muốn có thu hoạch gì.
Mặt Hách Liên Dung không chút biểu hiện liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ mong sau này bọn hắn đừng mang cái gì mà khói hồng khói tím khiến trong nhà chướng khí mù mịt!” ( khói hồng, khói tím = hồng yên, tử yên)
Vị Thiếu Quân khẽ nuốt nước bọt, thức thời không dám lên tiếng nữa, Hách Liên Dung cũng chẳng thèm để ý đến hắn, quay sang nói với Bích Liễu: “Đưa chỗ cơm này cho Bình Tẩu để bà ta nếm thử, nói ngày hôm nay chủ khách tan tiệc không vui vẻ gì, hỏi bà ta xem định giải quyết như thế nào?”
Bích Liễu vâng một tiếng rồi đi, Hách Liên Dung lại quên mất nhắc nàng hỏi xem chuyện của nha hoàn kia nhưng cũng lười gọi Bích Liễu lại, chỉ đành ghi nhớ trong lòng mai rồi tính, sau đó thì cũng đứng lên, không buồn liếc Vị Thiếu Quân một cái liền ra khỏi đình trở về Thính Vũ hiên. Vị Thiếu Quân vội vã đuổi theo nàng, một đường không dám nói câu nào chỉ ngắm ngắm liếc liếc Hách Liên Dung, thẳng đến gần trước cửa mới dám gọi một tiếng: “Liên Dung…”
Hách Liên Dung dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn hắn cười cười: “Có việc gì không?”
-Không… – Vị Thiếu Quân khẳng định nếu hắn dám nói ra suy nghĩ trong đầu là muốn làm nốt chuyện lúc nãy chưa xong thì cứ phải gọi là xác định sẵn.
-Không có việc gì thì về phòng mình ngủ đi. – Hách Liên Dung cũng không hắn cơ hội tiến thêm một bước, đóng sầm cửa phòng lại ngay trước mũi hắn.
Vị Thiếu Quân biết Hách Liên Dung tức giận, hơn nữa còn cực kì thức giận. Là tức giận vì sự xuất hiện của Tử Yên hay là do quá khứ hư hỏng của hắn? Đại khái cái nào cũng có phần hết đi. Hắn phiền muộn về phòng ngồi than thở nửa ngày, do dự có nên đẩy cửa vào phòng vì tương lại tranh thủ một chút, lại nghe có tiếng gõ cửa phòng bên cạnh, chắc là Bích Liễu đã quay lại. Hắn vội nhảy dựng lên, ý đồ là thừa cơ Bích Liễu vào phòng thì mình cũng trà trộn vào theo, có ai ngờ Hách Liên Dung lại đứng sau cửa khép hờ, không có ý định nhúc nhích giương mắt theo dõi hắn.
-Ta… ta muốn lấy cái gối.
Hách Liên Dung không đợi hắn ấp úng xong, hai tay vẫn chắp sau lưng đưa ra cái gối trước mặt hắn, chốt luôn một câu: “Còn việc gì nữa không?”
-Không… không…
Vị Thiếu Quân ôm gối cực kì xấu hổ, cứ đứng nghệt mặt trước cửa, không cam lòng tay trắng rời đi, thẳng đến khi Hách Liên Dung lần nữa đóng sập cửa trước mũi hắn, Vị Thiếu Quân mới ôm đầu thất bại thở dài, cũng không về phòng mà ngồi trước hiên phòng, đặt gối sau đầu nhìn chằm chằm cửa phòng Hách Liên Dung như muốn tách nó ra.
Bích Liễu từ bên trong phòng qua rèm cửa nhìn thấy nhất cử nhất động của Vị Thiếu Quân thì nói với Hách Liên Dung: “Thiếu phu nhân, thật ra… Nhị thiếu gia ngay cả Bạch Ấu Huyên cũng không buồn giữ lại sao có thể đặt Tử Yên kia trong lòng? Nhìn dáng vẻ kia của nhị thiếu gia, thật sự là đã vì thiếu phu nhân mà hao tổn không ít tinh thần đâu.”
Hách Liên Dung nhún nhún vai: “Ta cũng không để bụng gì Tử Yên kia, loại thanh niên bất lương như hắn nếu không có vết đen trong quá khứ mới là lạ, ta sống với hắn trong tương lai chứ cũng không sống với hắn trước đây.”
-Vậy thiếu phu nhân vì sao còn…
-Dù sao cũng phải cảnh cáo hắn một chút, ta không để ý chuyện trước đây của hắn nhưng cũng không có nghĩa là hắn không kiêng nể gì, tiếp tục như trước đây.
Nếu hắn đã có chuẩn bị nói ra câu kia, nếu hắn hi vọng tình cảm của bản thân mình sẽ có hồi báo, nếu hắn trêu chọc nàng như vậy về phương diện nam nữ bên cạnh nhau phải để tự bản thân hắn có chút giác ngộ mới được.
Đây là lần đầu tiên Bích Liễu thấy Hách Liên Dung vì bản thân mình mà tích cực phấn đấu giành lấy, trải qua một thời gian dài như vậy, sự tiến bộ của Vị Thiếu Quân mọi người đều có thể nhìn thấu rõ nhưng cũng không ai thấy được Hách Liên Dung cũng đang âm thầm phấn đấu cho hạnh phúc của nàng. Có lẽ sau này hai người họ sẽ sống rất hạnh phúc đi! Bích Liễu rất thích bầu không khí như này, bởi một người đã từng cổ vũ nàng, khuyên giải, an ủi nàng xứng đáng có được sự quý trọng của một nữ nhân đặc biệt như vậy.
-Được rồi, lúc ngươi đến phòng bếp có thấy nha hoàn kia không? Chính là cô nhóc lúc chúng ta ra khỏi phòng bếp đang đứng cạnh Nhị Tâm đó.
Bích Liễu hoàn hồn mới giật mình phát hiện mình quên phéng mất trả lời Hách Liên Dung, vội đáp: “Nô tì cũng không nhìn thấy nha hoàn đó, có điều Bình tẩu sau khi ăn xong chỗ cơm kia thì luôn mồm kêu oan, nhất định đòi gặp mặt thiếu phu nhân để giải thích.”
Hách Liên Dung hừ một tiếng: “Ta còn nói với mấy tên cậu ấm kia là cơm do tự tay ta làm đó, vừa cho bà ta thăng chức liền khiến ta mất mặt trước bao nhiêu người.”
Bích Liễu hơi giật mình một chút mới hiểu Hách Liên Dng mặc dù không mạnh mẽ vang dội nhưng cũng có phương pháp giải quyết của riêng mình, liền cười hùa theo nàng: “Vâng, ngày mai sẽ truyền lại lời này của thiếu phu nhân, không biết chừng khiến bà ta sợ hết hồn một trận.”
Hách Liên Dung gật đầu, ngẩn ra một lúc mới khẽ than thở: “Ta thật sự không thể làm được cái chức đương gia này, chỉ riêng cái phòng bếp nho nhỏ này thôi, Bình tẩu là người của đại nương, Lý Minh lại được bà nội coi trọng, trong tương lai chuyện phiền toái e là ngày càng nhiều.”
-Không phải thiếu phu nhân đều làm rất tốt hay sao?
Hách Liên Dung lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm. Bích Liễu một lòng một dạ muốn nàng ngồi trên vị trí này nên không hiểu được nỗi khổ của nàng. Có người bẩm sinh đã có tố chất lãnh đạo, có người trời sinh chỉ có tố chất là người qua đường. Không có khí thế oai phong oanh liệt, làm việc gì cũng tính sẵn một đường lui ình, thậm chí lười đi tìm hiều những việc không liên quan, ảnh hưởng đến mình – Hách Liên Dung chính là một người như vậy, một thành phiên tiêu chuẩn của đảng phái dửng dưng, một số việc xem cũng được, nghe cũng hay miễn đừng kéo nàng dính dáng đến thị phi. Nàng vẫn cho rằng hao tổn tinh thần vì những chuyện không liên quan đến mình là việc nhàm chán nhất trần đời.
Nàng hiện tại đang phải làm việc nhàm chán nhất.
Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ có một khoảng thời gian tận hưởng cái gì đó mới mẻ, nhất định nó có gì đó thu hút, thú vị, nhưng đến khi nàng không tốn chút sức lực nào đạt được, ngay trong ngày đầu tiên liền chán ghét nó.
Nàng chậm rãi bước đến trước cửa, xuyên qua rèm cửa nhưng không thấy thân ảnh của người vốn đang ngồi ngoài cửa, cố tiến sát thêm chút nữa, ngó trái ngó phải đều không thấy một bóng người. Bích Liễu đến bên cạnh Hách Liên Dung, nương theo tầm nhìn nhìn của nàng mà khẽ cười: “Thiếu phu nhân đang tìm nhị thiếu gia ư? Có lẽ người đã về phòng ngủ rồi, hay để nô tì gọi người qua đây?”
-Haiz.
Hách Liên Dung thở dài một tiếng định cự tuyệt nhưng nàng vẫn chần chừ chưa ngăn lại nước chân Bích Liễu, Hách Liên Dung nghĩ chính bản thân mình đang cố ý, cố ý nói chậm lại một chút để Bích Liễu kịp gọi hắn sang. Đối với sự lười nhác của nàng, Vị Thiếu Quân chắc có thể giải thích được, tâm sự cùng hắn không biết chừng có thể giải tỏa tâm trạng. Hoặc cũng có thể nói với hắn một chút về quan điểm của nàng, tên kia thoạt nhìn có vẻ thông mình nhưng thực chất ngốc một cách lợi hại, đại khái không hiểu nổi ý đồ của nàng với hắn ngày hôm nay. Nàng muốn nói cho hắn biết, Vị Thiếu Quân, đời này ngươi đã trêu chọc đến ta cũng đừng mong với đến tiểu nhị, tiểu tam nào khác nữa!
Bởi vậy nàng cũng không ngăn Bích Liễu lại, để nàng bước ra khỏi phòng mình.
Thế nhưng Bích Liễu lại không tìm được Vị Thiếu Quân, trong phòng hắn không một bóng người, lại đi một vòng quanh viện cũng không thấy, đến hỏi nha hoàn trông cửa viện nàng ta nói có một nha hoàn tam đẳng đến gọi Vị Thiếu Quân đi.
-Nha hoàn đó không biết là người của viện nào, hành xử kiêu ngạo, tựa như một tiểu thư danh giá vậy!
-Tiểu thư danh giá? – Bích Liễu nghe nha hoàn này nói xong trong đầu bất giác phác họa lại hình ảnh nha hoàn tam đẳng đã gặp trong nhà bếp kia, quay đầu lại nhìn về phía của phòng Hách Liên Dung, Bích Liễu nhíu chặt mày bước ra khỏi sân viện.
Hiện tại cũng không còn sớm nhưng vẫn còn là mùa hạ nên sắc trời cũng chưa tối lắm. Bích Liễu vừa mới bước ra khỏi cửa viện đã loáng thoáng nhìn thấy hai dáng người, chính là chàng chàng thiếp thiếp đuổi bắt nhau, lại nghe giọng nói Vị Thiếu Quân quát ‘đứng lại’, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều lại hoạt bát kia ngoảnh đầu lại, giọng nói giòn giã như tiếng chuông kêu: “Chạy nhanh thêm một chút là bắt được rồi!”
Nhìn thế nào cũng là một bầu không khí tình chàng ý thiếp, ngọt ngào ấm áp liếc mắt đưa tình với nhau!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếu Phu Bất Lương
Viên Bất Phá
Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá
https://isach.info/story.php?story=thieu_phu_bat_luong__vien_bat_pha