Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thê Chủ Tà Mị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 128: Chương 124-3
H
ành động lần này của Dạ Tinh rất thành công nên nhổ không giữ lại ai, mà nước Phượng Thiên lại không đến nỗi có rung chuyển quá lớn. Binh quyền trên căn bản đều nắm ở trong tay bộ tộc Dạ thị, còn lại những đại thần kia cũng hoàn toàn có thể chống đỡ lấy Phượng Thiên, chỉ cần một quân vương dẫn dắt thì nước Phượng Thiên vẫn là nước Phượng Thiên.
Trong khi bộ tộc Dạ thị chờ quật khởi mạnh mẽ, vì thế hưng phấn không thôi. Gia chủ bọn họ trở lại ở đây, chỉ có dặn dò với những đại thần kia trong triều một câu: “Hoặc là khai chiến với nước Hoàng Vũ, hoặc là về gia tộc ở.”
Kết quả đám đại thần kia rõ ràng tất cả đều chạy về gia tộc, ai cũng không có ý muốn khai chiến với nước Hoàng Vũ.
Bộ tộc Dạ thị kìm nén quá lâu, muốn lại thấy ánh mặt trời để cho người đời biết sự tồn tại của bọn họ. Nhưng đồng thời các nàng lại thích có cuộc sống sinh hoạt như thế này.
Bây giờ gia chủ đều ở đây các nàng còn tranh cái gì chứ? Vẫn là trở về chơi đi!
Bọn họ sẽ không thèm để ý tới giang sơn như vậy thật sự cũng bởi vì các nàng bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại.
Tóm lại, thiên hạ này cứ như vậy đã biến thành thiên hạ của nước Hoàng Vũ. Màn kịch này biến hóa phát triển mãi cho đến rất lâu sau đó còn làm cho người nói chuyện say sưa, chỉ cảm thấy nước Hoàng Vũ như có thần trợ giúp.
Từ đó về sau một nhà Nhàn vương điện hạ lại lần nữa mất đi tung tích, đợi đến lúc xuất hiện lần nữa ở hoàng cung thì đã là ba năm sau.
* * *
Trong Ngự hoa viên có một cây đại thụ, dưới tàng cây chính là một cái hồ sen nho nhỏ, cành cây to kéo dài rất xa che gần nửa hồ sen.
Lúc này trên nhánh cây có một tiểu nam hài khoảng chừng bốn tuổi ngồi ở trên đó, một thân áo đỏ nhìn qua vô cùng vui mừng, trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, gương mặt bánh bao phình ra mập mạp đáng yêu, mắt phượng long lanh gặp lần đầu đã bị quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu dường như đang giận dỗi ai đó, chân nhỏ rung lắc liên tục, chuông bạc trên cổ chân vang vọng lên leng keng.
Chỉ nghe một mình nó nói: “Ta mặc kệ, ta muốn học độc thuật với phụ thân.”
Vẫn chưa nghe thấy có người trả lời nó lại tiếp tục nói: “Lần trước đó là không cẩn thận, không phải là tay sưng lên thôi sao, phụ thân cũng nói không quá đáng lo.”
“Bạc băng và tiểu hồ ly không phải là càng độc hơn sao? Ta ngày ngày ở bên chúng cũng không có chuyện gì.”
“Có cái gì không giống nhau? Bạc băng và tiểu hồ ly mới là độc vương.”
Dường như là nói không thông, nó dùng sức đạp chân nhỏ hai lần, nổi cáu nói: “Ta lại muốn học, cứ muốn học!”
Đối phương giống như rốt cục thỏa hiệp, chỉ thấy nó trong nháy mắt nở nụ cười gật đầu nói: “Được, về sau ta nhất định không tự mình lén lút chạm vào những độc kia, ta bảo đảm!” Nói xong duỗi ra bàn tay mập mạp nhỏ vỗ vỗ ngực.
Lúc này một tiểu nữ hài chạy tới, nhìn dáng vẻ gần như sáu tuổi đứng dưới tán cây ngửa đầu nhìn nó: “Sơ Tuyết, đệ làm sao bò cao như vậy? Té xuống thì làm sao bây giờ?”
Bánh bao nhỏ cúi đầu nhìn nữ hài hừ lạnh nói: “Ai vô dụng như ngươi vậy, leo tường cũng có thể té xuống sưng mặt sưng mũi!”
Nữ hài thẹn thùng sờ sờ đầu, nói lầm bầm: “Khinh công của ta không giỏi như đệ mà! Đệ nhanh xuống đây đi!”
“Không muốn!”
“Leo xuống! Đệ không leo xuống thì ta leo lên đó!”
“Cẩn thận ngã vào trong hồ sen, đến lúc đó cũng đừng có đi tìm Hoàng di cáo trạng.”
“Ta mới sẽ không tìm Mẫu hoàng cáo trạng, coi như ta tìm Mẫu hoàng cáo trạng thì Mẫu hoàng khẳng định cũng là phạt ta.”
Nữ hài vừa nói vừa leo cây, bánh bao nhỏ nhìn nữ hài mặt mũi tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách mắng: “Khinh công của ngươi đều học uổng phí, còn là Đại Hoàng nữ đấy, dáng vẻ này của ngươi giống như gấu chó!”
Đại Hoàng nữ vừa thở hổn hển leo lên vừa ủy khuất nói: “Chuyện này có thể trách ta sao? Sư phụ của ta dạy dỗ sao có thể so với Nhàn vương điện hạ chứ?”
“Sư phụ dẫn vào cửa là người tu hành, mẫu thân nói ta đây là thiên phú tốt.”
Không thể trách bánh bao nhỏ hả hê, khinh công của nó một đường xác thật biểu hiện ra thiên phú khác người.
Đại Hoàng nữ rốt cục trăm cay nghìn đắng bò lên, bánh bao nhỏ thấy nữ hài mệt đến thở dốc không khỏi già đời lắc đầu thở dài nói: “Tiểu hài tử, ngươi phải nỗ lực thôi! Như ngươi vậy sao được chứ? Ta cho ngươi biết, những hài tử trong thôn nhỏ kia leo cây còn giỏi hơn ngươi, người ta cũng không có chính thức học. Ngươi nói thế nào cũng là Đại Hoàng nữ làm sao có thể cam tâm thua kém người ta như vậy chứ?”
Bánh bao nhỏ kiên quyết cho rằng Đại Hoàng nữ là tiểu hài tử, ngay cả xưng hô đều muốn cho tiêu chí của nữ hài rơi nhỏ xuống.
Đại Hoàng nữ oan ức mà nhìn nó, bánh bao nhỏ lại thở dài nói: “Xem ra ta phải tự mình rèn luyện ngươi thôi.” Nói xong thì bò lên đứng trên nhánh cây.
Đại Hoàng nữ vội vàng nói: “Đệ cẩn thận một chút, ngã xuống sẽ nguy hiểm, bây giờ nước ở trong ao lạnh lắm đó!”
Bánh bao nhỏ không để ý đến nữ hài buồn lo vô cớ, hất cằm chỉ tay vào hồ sen: “Dám nhảy xuống không?”
“Hả?”
“Chúng ta cùng nhau nhảy, ai không nhảy người đó là chó con!”
“Hở... Chuyện này...”
Bánh bao nhỏ không để ý tới nữ hài do dự mà bắt đầu đếm: “Một... hai... ba... nhảy!”
Đại hoàng nữ cảm giác được người ở bên cạnh nhảy xuống, vội vã cũng theo nhảy xuống.
“Ùm ùm...” Một tiếng Đại Hoàng nữ rơi vào trong hồ sen, bọt nước văng tung toé.
“Ha ha...” Tiếng bánh bao nhỏ cười vui vẻ sung sướng, Đại Hoàng nữ từ trong ao ló đầu ra thì nhìn thấy bánh bao nhỏ được Dạ Tinh ôm đứng bên cạnh ao, nữ hài ủy khuất nói: “Sơ Tuyết, đệ lại bắt nạt ta!”
Bánh bao nhỏ vô tội nói: “Ta bắt nạt ngươi khi nào? Ta nói nhảy xuống, lại không có nói không thể để cho người đỡ.”
Đại Hoàng nữ vẫn oan ức nhìn nó, bánh bao nhỏ thở dài nói: “Ta không phải là muốn rèn luyện dũng khí của ngươi ư, là muốn rèn luyện trí tuệ của ngươi, ai biết ngươi ngốc như thế? Ngươi là Đại Hoàng nữ ư, dù sao cũng phải có một nửa xảo trá của Hoàng di chứ!”
“Khụ khụ...” Nữ hoàng bệ hạ bị người nói là xảo trá ho nhẹ hai tiếng ra hiệu mình đã đến, không cần phải nói xấu ngay mặt như vậy.
Phong Lăng Hề cau mày nói: “Sơ Tuyết, tại sao con lại bắt nạt người khác?”
Đại Hoàng nữ đã tự mình từ trong ao bò lên, bánh bao nhỏ nhìn nữ hài một cái le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Trong ao không có kết băng, sẽ không ngã bệnh.”
Đại Hoàng nữ vội vàng nói: “Nhàn vương điện hạ, chuyện này không nên trách Sơ Tuyết, là chính ta nhảy xuống.”
Phong Lăng Hề liếc nhìn nữ hài ngốc kia, thật sự là bị bánh bao nhỏ bán còn giúp nó đếm tiền, không nói cũng biết, coi như là Đại Hoàng nữ tự mình nhảy xuống vậy cũng tuyệt đối là kiệt tác của bánh bao nhỏ, con trai của cô chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?
Vân Tư Vũ đưa tay lôi kéo Phong Lăng Hề, ra hiệu nàng không nên tính toán với bánh bao nhỏ.
Phong Lăng Hề là lo lắng bánh bao nhỏ được sủng đến quá mức trở nên kiêu căng tùy hứng cho nên mới phải trông nom dạy dỗ nó, đáng tiếc có Dạ Tinh ở đây luôn là không quá thành công.
Bất quá bánh bao nhỏ mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng có nguyên tắc, sẽ không không nói đạo lý như loại chuyện mùa đông lớn làm cho hài tử nhảy vào hồ sen này, quả thật có chút không đúng mực. Bất quá đó là bởi vì bánh bao nhỏ không hiểu rõ năng lực chịu đựng của người bình thường, giống như nó nói, nó cảm thấy sẽ không ngã bệnh. Cho nên dưới cái nhìn của nó chính là chuyện cười không ảnh hưởng toàn cục.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy Phong Lăng Hề rõ ràng biểu hiện không đồng ý lại yếu ớt nói: “Con rèn luyện ở trong ao hàn băng cũng không có chuyện gì!” Ngụ ý, nó đã hạ thấp tiêu chuẩn rất lớn, Đại Hoàng nữ chắc chắn sẽ không có chuyện.
Cho nên đây mới là then chốt, bởi vì bánh bao nhỏ thiên phú bẩm sinh lại được Nhàn vương điện hạ rèn luyện các loại, lại tắm thuốc rồi lại ngâm trong ao hàn băng, năng lực chịu đựng của thân thể đã sớm biến thái. Cho nên nó thỉnh thoảng sẽ phỏng đoán sai lầm với những người khác.
Bánh bao nhỏ vừa nói ra lời này Phong Lăng Hề trong nháy mắt cảm giác được một luồng sát khí bay vèo vèo. Bánh bao nhỏ cũng tự biết nói bậy nên vội vàng che miệng lại, sau đó lại cảm giác mình làm đến nơi đến chốn, vừa giương mắt nhìn thì không ngoài dự liệu lại nhìn thấy Tinh Tinh và mẫu thân của mình đánh nhau.
“Phụ thân...”
Mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy vô tội, nó thật sự không phải cố ý lỡ miệng nói ra hết.
Chuyện rèn luyện trong ao hàn băng như vậy Dạ Tinh tự nhiên là không biết.
Sau khi Dạ Tinh bại lộ lại muốn trốn đi thật sự quá khó, hơn nữa chỉ cần tìm được bánh bao nhỏ thì có thể tìm tới nàng. Cho nên nàng thỉnh thoảng phải đi xử lý một chút công việc của bộ tộc Dạ thị, vì vậy làm cho Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ có cơ hội cấu kết với nhau làm việc xấu.
Vân Tư Vũ không nói gì lắc đầu lôi kéo bánh bao nhỏ nói: “Không cần quản các nàng, chúng ta đi ăn đồ ngon đi!”
“Được!” Hai mắt của bánh bao nhỏ lấp lánh mặc kệ phụ thân kéo mình đi.
Vân Tư Vũ và bánh bao nhỏ không cảm thấy kinh ngạc nhưng Nữ hoàng bệ hạ lại cảm thấy mới mẻ không khỏi ở lại thưởng thức Phong Lăng Hề và Dạ Tinh giao chiến. Bất quá hai người này công lực thâm hậu, đánh nhau một lúc qua lại đến mức làm người hoa mắt, một lúc vừa giống như là bất động nhưng tất cả hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh đều gặp tai họa.
Phong Lăng Hề hừ lạnh nói: “Mẫu thân chiều quá thì nhi tử hư, ta đây là muốn tốt cho Sơ Tuyết.” Thật sự không khoa trương như Dạ Tinh vậy, khinh công sợ té, luyện kiếm sợ bị thương, điều này cũng sợ điều kia cũng sợ, còn học cái gì chứ?
“Hừ!”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà hừ? Nếu không phải là ngươi nuông chiều quá đáng như vậy Sơ Tuyết cũng sẽ không coi trời bằng vung như thế!”
“Hừ!”
“Đó là ý nguyện của Sơ Tuyết, ngươi nhất định phải tôn trọng nó!”
Dạ Tinh lần này ngược lại mở miệng: “Ta không có không cho nó học.” Mặc dù nàng xác thực không muốn nhìn thấy bánh bao nhỏ bị thương nhưng mỗi lần bánh bao nhỏ đều ầm ĩ muốn học, cuối cùng còn không phải theo ý nó?
Phong Lăng Hề suy nghĩ một chút ngược lại cũng đúng, Dạ Tinh giống như đều là phản đối nhưng lại không có một lần không chịu thua kém phản đối đến cùng.
Đang suy nghĩ Dạ Tinh lại phun ra một câu: “Ta đánh chính là ngươi.”
Nhàn vương điện hạ cẩn thận suy nghĩ một chút lời này có ý gì, ‘ta đánh chính là ngươi’ ngụ ý ‘ta đánh không phải nó’. Trong lòng Dạ Tinh không muốn nhưng tôn trọng ý nguyện của bánh bao nhỏ, sau đó cũng không đánh nó nhưng đến đánh mẫu thân nó!
Cho nên đây là tìm người trút giận?
Phong Lăng Hề trong nháy mắt đen mặt: “Dạ Tinh, ngươi có còn muốn làm tức phụ của ta hay không?”
“Ta chỉ cần Sơ Tuyết!”
Vì vậy, một lời không hợp hai người lại đấu võ.
Chờ hai người đánh đủ rồi, Nữ hoàng bệ hạ cũng thưởng thức đủ rồi đi đến cung Tân Nghi thì thấy Thái hậu bị bánh bao nhỏ làm cho cười không ngừng. Vân Tư Vũ ngồi ở một bên cúi đầu bắt đầu ăn, thỉnh thoảng cười vì lời nói của bánh bao nhỏ; mà Ninh vương điện hạ lại cười đến nịnh nọt vây quanh bánh bao nhỏ.
Đại Hoàng nữ sau khi thu xếp xong cũng được đưa tới, bánh bao nhỏ thấy nữ hài vẫn nhảy mũi không khỏi có chút áy náy nho nhỏ, rót một ly trà nóng cho nữ hài nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi yếu như thế.”
Lời này đổi lại là ai nghe xong cũng phải tức nhưng Đại Hoàng nữ lại được yêu thương mà lo sợ nâng ly trà lên cười khúc khích nói: “Ta không sao, là chính ta không tốt, chuyện này không liên quan tới đệ.”
Hoàng Vũ Hiên cũng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại không có tiền đồ như thế chứ!
Bất quá ngẫm lại lúc Nữ hoàng bệ hạ đối mặt với Nhàn vương điện hạ thì có vẻ như cũng không tốt hơn chỗ nào, cho nên đây là di truyền?
Một đám người cùng nhau đón giao thừa, có bánh bao nhỏ ở đây quả thật vui vẻ, tất nhiên là tiếng cười không ngừng. Thái hậu thở dài nói: “Đã lâu không có náo nhiệt như thế, Hề nha đầu, con cũng đừng tiếp tục chạy nữa, muốn chạy cũng đừng mang theo tôn tử bảo bối của dưỡng phụ chạy nữa!”
Phong Lăng Hề vừa giúp Vân Tư Vũ xoa cái bụng ăn no, vừa cười nói: “Dưỡng phụ yên tâm, con tạm thời không có ý định đi.”
Bánh bao nhỏ chớp mắt mấy cái lôi kéo tay Thái hậu ngoan ngoãn nói: “Gia gia, cháu cũng không đi, cháu ở bên cạnh gia gia.”
Thái hậu vỗ vỗ trán của nó tức giận nói: “Cháu nói thật dễ nghe, nếu như Tinh Tinh nhà cháu đi rồi thì cháu còn có thể ở lại bên cạnh gia gia sao?”
Bánh bao nhỏ hất lên cằm nhỏ nói: “Cháu ở lại bên cạnh gia gia, Tinh Tinh cũng ở lại theo cháu.”
Thái hậu không khỏi cười mắng: “Tên nhóc tinh quái này!”
Dựa theo tiếng pháo trúc chúc mừng năm mới từng trận tiếng cười vui vẻ truyền ra, hoàng cung này giống như cũng không lạnh lẽo mà cũng vui sướng như vậy.
Chương trước
Mục lục
Thê Chủ Tà Mị
Nhược Thủy Lưu Ly
Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly
https://isach.info/story.php?story=the_chu_ta_mi__nhuoc_thuy_luu_ly