Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 127: Chương 105
G
ió xuân phơi phới, tiết trời ấm áp, quan lại quý nhân trong kinh thành hào hứng cùng gia quyến đến ngoại ô đạp thanh, chung quanh cổng thành ngựa xe nối dài không dứt.
Đoàn người Triệu Trầm cũng đã khởi hành từ sớm.
Vốn Quách gia chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho mẫu tử Quách phu nhân, một chiếc để nha hoàn vận chuyển hành lý, về sau bởi vì Triệu gia muốn đón Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu nên chuẩn bị nhiều hơn một chiếc. Đến lúc gặp nhau ở ngoại thành thì Quách Bảo Châu khăng khăng muốn ngồi cùng một xe với A Kết và Xán Xán nên Quách phu nhân đành bảo Ninh thị ngồi cùng một xe với bà, Quách Bảo Châu và Lâm Trúc chui vào trong xe ngựa A Kết, chỉ còn Lâm Trọng Cửu ngồi một mình. Triệu Trầm nhìn thấy tiểu cữu tử tội nghiệp, mỉm cười ôm hắn đến trước người mình, mang theo hắn cưỡi ngựa.
Quách Tử Kính cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe mẫu thân, Triệu Trầm canh chừng thê nữ và hai muội muội. So sánh với sự im lặng của xe ngựa phía trước thì xe phía sau thỉnh thoảng lại truyền ra một trận nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Gần đến thôn trang thì người qua lại trên đường cũng thưa thớt dần, thấy vậy A Kết liền vén bức mành lên, ôm nữ nhi cho bé nhìn ra bên ngoài. Nhìn như vậy mà đã ghê gớm, Xán Xán bắt đầu nhận thức được phụ thân ôm người khác, cũng mặc kệ người được phụ thân ôm chính là cậu của mình, há miệng khóc lên, dọa cho Triệu Trầm sợ hãi, vội vàng thúc ngựa đến bên cạnh xe, “Sao lại khóc vậy?”
Nghe được giọng nói của phụ thân, Xán Xán ngừng khóc, mở to mắt, uốn éo người muốn ra bên ngoài để được phụ thân ôm, mắt to còn trừng Lâm Trọng Cửu, chân nhỏ dẫm dẫm trên đùi mẫu thân, nghiến răng nghiến lợi, chọc Quách Bảo Châu và Lâm Trúc cười không ngừng.
A Kết cảm thấy thật đúng là không có biện pháp nào với tính tình này của nữ nhi, vừa hạ mành xuống vừa nói với Triệu Trầm: “Không có việc gì đâu, nhìn thấy chàng cưỡi ngựa cùng với tiểu Cửu nên nha đầu này không vui, thiếp thả mành xuống thì sẽ không sao nữa."
Nhìn cháu gái hai mắt đẫm lệ, Lâm Trọng Cửu cảm thấy ngượng ngùng, "Tỷ phu, nếu không ta ngồi xe ngựa cũng được?"
"Không cần." Mắt thấy màn xe vừa buông xuống thì nữ nhi cũng ngừng khóc, Triệu Trầm vừa đau đầu vừa buồn cười. Nữ nhi lớn nhanh, hiện giờ cũng đã được năm tháng, dáng dấp cực kỳ giống thê tử, về phần tính tình thì phụ thân và mẫu thân đều nói giống hắn, Triệu Trầm không biết mình khi còn nhỏ là tính tình gì, nhưng thê tử chắc chắn không bá đạo như vậy, không giống hắn thì giống ai đây?
Trong xe Xán Xán cũng không ngồi yên, tay nhỏ nắm lấy mành xe muốn học theo mẫu thân kéo lên nhưng không nhấc nổi, chỉ có thể kéo lung tung. Quách Bảo Châu ngồi bên cửa sổ còn lại, thấy vậy liền vươn tay ra với cháu gái: “Xán Xán qua chỗ dì nào, bên dì cũng có cửa sổ này, qua đây dì cho xem ruộng lúa mì.” Vừa nói vừa hơi hé mành lên. Website đăng truyện chính thức: diendan.com (Nếu xét ra theo quan hệ là em của bố thì phải là cô cơ, nhưng ta giữ nguyên theo tác giả nhé.)
Xán Xán nghe hiểu, nhếch miệng với về phía dì.
Lâm Trúc và Quách Bảo Châu đều đã quen với việc ôm trẻ nhỏ, A Kết cũng yên tâm giao nữ nhi cho nàng nhưng vẫn ngồi quay sang phía đó, để ngừa lỡ khi.
Ven đường cây dương tươi xanh, lúa mạch non mơn mởn, Quách Bảo Châu nhỏ giọng chỉ điểm cho cháu gái, đôi mắt to của Xán Xán chuyển động theo tay nàng, lúc xem bên ngoài lúc lại nhìn môi của dì, giống như đôi mắt không đủ dùng, nhìn một lát đột nhiên thở một hơi, giống như người lớn thở dài, ba người trong xe nghe được đều sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên.
Xán Xán một chút cũng không hiểu những người lớn này đang cười cái gì, thấy mẫu thân cũng cười thì bé đạp lên chân dì muốn đứng lên, tay nhỏ vung vẩy liền chụp được khuyên tai của Quách Bảo Châu. Quách Bảo Châu đau đến kêu thành tiếng, A Kết vội vàng gỡ tay nữ nhi ra rồi ôm bé vào trong lòng mình, giả vờ tức giận đánh vào lòng bàn tay nữ nhi một cái, “Không được kéo khuyên tai của dì nữa, biết chưa?”
Xán Xán không biết, nhưng bé hiểu được mẫu thân tức giận, thân thể nhỏ bé dựa vào trong lòng mẫu thân, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Quách Bảo Châu cười khuyên nhủ: "Thật ra cũng không đau, tẩu tử đừng mắng nữa, Xán Xán cũng không cố ý."
A Kết nhìn lỗ tai Quách Bảo Châu, sau khi xác định không có việc gì mới bất đắc dĩ nói: “Nha đầu này rất thích chụp đồ vật, muội nhìn xem ta cũng không dám mang khuyên tai, ban ngày lúc bé con tỉnh thì ta cũng không dám thả tóc xuống, sợ bị bé con kéo tóc. Lúc đầu biểu huynh của muội (tác giả để tỷ phu, nhưng nói với Quách Bảo Châu nên tớ đổi lại) còn cười ta, chính bản thân mình đưa tóc ra cho Xán Xán nghịch, đến lúc bị kéo đau cũng phải nhanh chóng buộc lại.” Nghĩ tới dáng vẻ chật vật kia của trượng phu thì nàng lại thấy buồn cười.
Quách Bảo Châu và Lâm Trúc đưa mắt nhìn đối phương, cùng nhau cười trộm.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa vững vàng dừng ở trước cửa Quách gia trang. Triệu Trầm vốn định đến thôn trang nhà mình nhưng sau khi Quách phu nhân biết được bọn họ muốn du lịch thì đưa ra ý kiến đến Quách gia trang, cách kinh thành gần hơn một chút, tránh thời gian tới lui phiền phức, như vậy còn có thể chơi thêm một lát. Đều là thân thích, đi đến đâu cũng đều giống nhau, Triệu Trầm cũng không kiên trì với ý kiến cũ.
Cách thời gian ăn trưa còn dài, Quách Bảo Châu đề nghị ra bên ngoài chơi diều, buổi chiều sẽ đi dạo xung quanh.
Ninh thị bế cháu gái vào trong ngực, nói với mấy người: “Các con ra bên ngoài chơi đi, chúng ta ở trong sân cũng có thể nhìn thấy các con thả diều.” Các bà là trưởng bối nên nếu đi cùng sẽ khiến mấy tiểu bối chơi không tự nhiên.
Quách Bảo Châu lôi kéo tỷ đệ Lâm Trúc ra xe lấy diều.
Triệu Trầm nháy mắt với thê tử.
A Kết có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng bảo Thúy Ngọc lấy diều của bọn họ đến.
Thúy Ngọc cười đi đến xe ngựa, thật cẩn thận lấy ra một con diều hình phượng hoàng, màu sắc rực rỡ được làm bằng lụa, phía sau còn có hai cái đuôi màu đỏ, vừa lấy ra đã hấp dẫn ánh mắt của Xán Xán, xoay tới xoay lui trong ngực tổ mẫu muốn có con diều. Triệu Trầm thấy vậy thì ôm lấy nữ nhi, cười nói: “Xán Xán vẫn là nên đi theo chúng con thôi, nương và dì đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều sẽ nhờ nương trông Xán Xán giúp chúng con.” Đây là con diều hắn đích thân làm cho nữ nhi, hắn muốn cho bé nhìn thấy diều bay lên.
"Được, vậy các con đưa thêm nha hoàn đi, cẩn thận một chút.” Biết là nhi tử yêu chiều nữ nhi của hắn nên Ninh thị cũng không ngăn cản, sau khi dặn dò vài câu rồi cùng với Quách phu nhân đi vào trong phòng khách.
Quách Bảo Châu cầm diều hình con bướm của mình đi tới, tò mò nhìn chằm chằm vào diều phượng hoàng trong tay A Kết: “Tẩu tử, diều này là tẩu mua sao?” Thật là nổi bật quá đi nhưng tẩu tử cũng không phải là người thích khoe khoang như vậy.
A Kết ngại, cũng không giải thích, chỉ nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan