Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.7 - Chương 4
T
ất cả mọi người đều cho rằng Lâu Dự sẽ nổi điên, cũng có rất nhiều người đang chờ mong chàng nổi điên.
Nhưng Lâu Dự lại không điên.
Thậm chí ngay cả xông vào lớn tiếng chất vấn thái tử một câu cũng không có, chàng chỉ tỉnh táo và yên lặng một cách khác thường.
Vì một mình Lâu Dự, bầu không khí trong đại quân mấy trăm ngàn người lại trở nên kì lạ, người nào cũng cảm thấy trên đỉnh đầu dường như có một lưỡi đao có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Tất cả các tướng lĩnh đều câm như hến, sắc mặt nặng nề. Hai chữ Sa Loan trở thành cấm kị, tuyệt đối không có ai dám nhắc tới.
Ngay cả thái tử cũng đã chuẩn bị tâm lí bị Lâu Dự tóm cổ đánh một trận tơi bời, không ngờ Lâu Dự lại không hề có động tĩnh. Sự phản kháng rõ ràng duy nhất chính là từ đó chàng không còn tham gia hội nghị quân sự tại lều trung quân nữa.
Thân là phó thống soái, vậy mà lại không đến dự hội nghị tướng lĩnh cao cấp tại lều trung quân, dù ở đâu cũng có thể buộc tội chàng ngang ngược vô lễ, nhưng lại không có ai dám nói nửa câu, ngay cả thái tử cũng nhân nhượng cầu an, coi như không thấy, để mặc ý chàng.
Lúc này Lâu Dự giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, ai cũng không muốn làm ngòi nổ kích nổ ngọn núi lửa đó.
Thành Phượng Đài bị đánh hạ không hề khó khăn, quốc thư cầu hoà của đế quân nước Sóc cũng kịp thời đưa hai bản giống nhau tới lều trung quân của đại quân cùng với cung Bắc Thần trong thành Thượng Kinh.
"Tốt! Đánh tốt lắm!" Vũ Định đế ném mạnh cây bút chu sa, vỗ tay cười to: "Các chàng trai của Trẫm quả nhiên dũng mãnh, thắng rất rực rỡ!"
Nước Lương bị nước Sóc ức hiếp nhiều năm, trên dưới nước Lương bị ức hiếp đã quen, đều có một chút bản tính nô tài, vẫn luôn khom lưng khuỵu gối nhịn nhục cầu hoà. Vũ Định đế vốn cũng chỉ là bị ép vào đường cùng, bất đắc dĩ dùng quốc lực và ngôi vua đánh một canh bạc tất tay, chưa từng nghĩ có thể thắng, chỉ muốn đại quân xuất chinh dù chỉ đánh hạ một tòa thành cũng là một thắng lợi, sau này có thể thêm chút vốn liếng và thể diện khi đàm phán về vấn đề hòa thân và thuế phú biên cương.
Không nghĩ tới vậy mà lại thắng, hơn nữa còn thắng vang dội đặc sắc như vậy!
Thuế bảo vệ biên cương phải giao nộp nhiều năm trở thành gánh nặng không chịu nổi của nước Lương đã miễn trừ, sông Tháp Mẫu đã cướp về, nắm giữ quyền chủ động tại vùng sản xuất muối sắt. Công chúa Trường Lạc không cần gả đi xa cầu thân, trận chiến này có thể nói là đã hoàn thành mục tiêu vượt quá dự liệu.
Lại nhìn quốc thư cầu hoà của nước Sóc, từng chữ chân thành, từng câu tha thiết, ý cúi đầu cầu hoà lộ rõ trên giấy trắng mực đen.
Bao nhiêu năm rồi, quốc thư của nước Sóc luôn luôn kiêu ngạo át người, từ ngữ lúc nào cũng là giọng điệu ra lệnh. Bức quốc thư hôm nay quả thật khiến Vũ Định đế hả hê trong lòng, nở mày nở mặt.
"Truyền chỉ xuống, lệnh thái tử kê rõ quân công của tất cả các tướng sĩ tham chiến, Trẫm phải luận công ban thưởng".
Thấy Vũ Định đế long nhan rạng rỡ, các triều thần cũng vui vẻ ra mặt, tới tấp chúc mừng, triều đình trên dưới vui sướng hân hoan.
Ngay cả hậu cung cũng tràn ngập không khí vui mừng, tiếng cười không dứt. Sự lo lắng trong lòng Tào hoàng hậu cuối cùng cũng bị xóa bỏ. Thái tử lần đầu tiên cầm quân đã có công trạng như vậy, lần này đại thắng về triều tất nhiên sẽ được ban thưởng rất nhiều, mấu chốt là giành được sự tín nhiệm của hoàng thượng.
Mấy ngày nay các vị phu nhân ra vào cung Phượng Nghi của hoàng hậu liên miên không dứt, tất cả đều mang lễ trọng đến chúc mừng. Người trong triều đình ai cũng sáng mắt như nhau, nhà cao cửa rộng hay giàu ngang một nước cũng chỉ là phù du, chỉ có quân công trên người mới là vốn liếng lớn nhất. Giờ đây thái tử mang quân công to lớn như thế trở về, ngôi vị thái tử đã vững như bàn thạch, lúc này không đến nịnh bợ lấy lòng thì để lúc nào?
***
"Lâu Dự làm ta thất vọng quá". Ân Minh nheo mắt nhìn bầu trời nhờ nhờ ngoài điện, thở dài nói: "Hoài Ân, vì sao muốn một người chết lại khó như vậy?"
Trong cung điện trống trải ở đế đô nước Sóc, các thái giám và cung nữ đều bị đuổi ra, theo thường lệ chỉ còn lại hai chủ tớ, âm thanh của Ân Minh lượn lờ trong đại điện trống trải càng tỏ ra mất mát.
Vốn định chọc giận Lâu Dự, tốt nhất là làm hắn giận dữ giết phăng thái tử, không tốt thì đánh thái tử một trận lên bờ xuống ruộng cũng là một tội danh đại nghịch phạm thượng. Đại nghịch phạm thượng chính là tội chết, cho dù hắn là thế tử Lăng Nam vương, quân công đầy mình cũng khó thoát bị xử tử theo luật.
Lại không nghĩ rằng Lâu Dự không hề có động tĩnh, điều này thật sự làm cho Ân Minh hết sức thất vọng.
"Lâu Dự... không phải kẻ tầm thường". Lưu Hoài Ân cúi người, âm thanh mang một chút bội phục hiếm thấy, nói chậm rãi: "Thần đã tính chuẩn tất cả, chỉ độc không tính chuẩn được hắn".
Biểu hiện của Lâu Dự nắm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, tất cả mọi người ở đây đương nhiên cũng bao gồm cả Lưu Hoài Ân.
Không ngờ Lâu Dự lại nhẫn nhịn được, không ngờ hắn lại giỏi nhẫn nhịn như vậy. Đây đâu giống một thanh niên máu nóng vừa đầy hai mươi tuổi? Đây rõ ràng chính là loài yêu nghiệt âm trầm khôn ngoan bụng sâu như biển, có sự trưởng thành, cơ mưu, trí tuệ và khả năng nhẫn nhịn vượt xa tuổi tác.
Người như vậy quá đáng sợ.
Bàn tay Lưu Hoài Ân rụt trong tay áo dần dần siết chặt, mặt mày lại dần lộ vẻ hưng phấn khi bị khiêu khích. Kì phùng địch thủ, một người như vậy mới xứng đáng làm kẻ thù của Ưng Đình Đại Sóc ta.
"Lâu Dự không chết, sông Tháp Mẫu cho bọn chúng, còn miễn thuế nặng biên cương. Hoài Ân, trận này hình như chúng ta thiệt lớn rồi". Ân Minh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Lưu Hoài Ân, giọng nói bình thản, không nghe ra có chút gì ảo não vì thua thiệt.
Lưu Hoài Ân nhìn người trẻ tuổi trên bảo tọa cửu long, thấp thoáng phía sau mười hai chuỗi hạt châu trên vương miện là một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, tâm tính của người trên bảo tọa kia không hề liên quan đến dung mạo phong hoa tuyết nguyệt của người đó. Cái này gọi là mặt mày như ngọc, lòng cứng như sắt.
Nếu phải tìm một người có thể đối địch với Lâu Dự trong toàn bộ Đại Sóc, thì người đó không phải Lưu Hoài Ân già nua gần đất xa trời mà là vị quân vương trẻ tuổi ngồi hiên ngang trên bảo tọa này.
Lâu Dự là mãnh hổ ẩn nấp, Ân Minh chính là giao long lặn dưới biển sâu. Cùng trẻ tuổi thông minh như nhau, cùng thâm trầm sâu sắc như nhau, cùng lạnh lùng cứng rắn như nhau.
Cảnh tượng biến cố cung đình ba năm trước hiện ra trước mắt Lưu Hoài Ân. Ân Minh khi đó còn rất trẻ đã an bài tất cả. Trước mặt trọng thần đại tướng đầy triều, mặt không đổi sắc nhìn phụ hoàng mình uống chén rượu độc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không động chút nào.
Phò tá một người xuất sắc như vậy để đánh bại một người cũng xuất sắc như thế là một việc đáng tự hào biết bao.
Khóe miệng Lưu Hoài Ân mang một nét cười thỏa mãn. Chính mình mặc dù chỉ là một hoạn quan nhưng lại có thể coi thiên hạ như bàn cờ, tất cả những người xuất sắc nhất trên đời đều là quân cờ trong tay ta, cuộc đời này không uổng.
"Chuyện khó khăn nhất trên đời không phải đánh thắng một trận lớn mà là cài thêm một cái gai trong lòng người". Lưu Hoài Ân buông mắt nói: "Sau trận chiến này, mặc dù Lâu Dự không hề nổi điên tự hủy hoại mình như trong tưởng tượng của chúng ta, nhưng giữa hắn và thái tử đã có một mâu thuẫn không thể hóa giải. Với tính tình của Lâu Dự, giờ đây hắn càng ẩn nhẫn thì càng nguy hiểm vạn phần".
Lưu Hoài Ân tự tay pha trà mới cho Ân Minh, nói bình thản: "Cho nên, bệ hạ, trận chiến này mặc dù chúng ta mất sông Tháp Mẫu, miễn thu thuế biên cương, nhưng lại giành được thời gian. Bệ hạ có thể lợi dụng thời gian này để chỉnh đốn triều chính, thu gom binh quyền. Quan trọng hơn là chúng ta đã thành công trong việc cắm một chiếc gai vĩnh viễn không nhổ ra được trong lòng hai người có quyền thế nhất Đại Lương".
Chuyện đến nước này, Lâu Dự đã trở thành biến số lớn nhất trong cả cục diện. Ai cũng không biết chàng sẽ nghĩ thế nào, chàng sẽ làm thế nào, chàng sẽ đi đến đâu.
Ân Minh nghiền ngẫm lời của Lưu Hoài Ân, hai mắt lộ vẻ xảo trá tàn nhẫn, lại vỗ tay cười to: "Thú vị, thú vị, đúng là thú vị! Hoài Ân, như vậy có vẻ càng vui hơn".
Lưu Hoài Ân nhìn Ân Minh trên ngai, thầm nghĩ đây đâu phải việc nhà của Lâu Mẫn và Lâu Dự, đây rõ ràng là cuộc chiến giữa ngươi và Lâu Dự. Một là đế quân nước Sóc, một là chiến thần bóng đêm, giữa hai người cho dù chỉ va chạm bắn ra một đốm lửa cũng có thể ảnh hưởng đến đại cục thời thế của cả thiên hạ.
Chiến đấu biết trước kết quả thì có nghĩa lí gì, chỉ có trận chiến sống chết khó lường với kì phùng địch thủ như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của con người, làm người ta có hưng phấn khát máu.
Ngoài mặt vẫn kính cẩn như cũ, che giấu nét sảng khoái nơi đáy mắt, Lưu Hoài Ân khom mình hành lễ, khúm na khúm núm nói: "Bệ hạ hùng tài vĩ lược, Lưu Hoài Ân thề chết đi theo".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
Nha Nha A Đại
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây - Nha Nha A Đại
https://isach.info/story.php?story=trang_sang_chieu_lau_tay__nha_nha_a_dai