Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nạp Thiếp Ký 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 126: Chiêu Binh Mãi Mã
Q
uế vương Chu Trường Doanh gật đầu lia lịa, vô cùng khen ngợi nhìn kỹ Dương Thu Trì một lúc, nói: "Hắc hắc hắc, xem ra hai vợ chồng Dương đại nhân giết chết địch không ít nha! Trận này tình huống thương vong địch ta thế nào?"
Điều này là thứ mà ba vị vương gia và tổng binh Khổng Hy Quý quan tâm nhất, nhân vì điều này liên quan đến còn bao nhiêu quân đội để bảo vệ an toàn cho họ.
Long Bỉnh đáp: "Sơ bộ thống kế, địch quân tổng cộng ba vạn, từ phía Tây đào tẩu khoảng 1 vạn 5 nghìn người, đánh vào thành rồi bị vũ khí quái thú của Dương đại nhân chặn đứng buộc phải đầu hàng đại khái có ba bốn nghìn quân. Còn lại đều bị quân ta tiêu diệt hết. Ở ngoài tây thành, số địch quân bị vũ khí quái thú của Dương đại nhân giết chết đến năm sáu nghìn người hơn!"
Dương Thu Trì cả kinh, lòng nghĩ có nhiều như vậy thật không. Tính kỹ lại, hắn cảm thấy có thể lắm, bỡi vì hắn sắp bắn hết sáu nghìn viên đạn, do địch quân tập trung dày đặc, khi bắn quét rất hiếm khi đạn bắt hụt, có viên bắn xuyên ba bốn địch quân, đương nhiên cũng có địch quân trúng một lúc ba bốn viên. Như vậy tính ra, gần như là một viên đạn giết một tên địch.
Ba vị vương gia tâm tình mừng rỡ, đều nhẻn miệng cười tóet. Quế vương lại hỏi: "Quân ta thương vong thế nào?"
Nói đến vấn đề này, giọng nói của Long Bỉnh trở nên trầm trọng: "Trong trận chiến trước bình minh, quân đại Minh của ta chết gần hết, một nghìn năm trăm người chỉ còn lại hơn ba trăm, trong đó phần lớn đã thụ thương nặng nhẹ khác nhau..."
Sắc mặt của tổng binh Khổng Hi Quý chẳng dễ coi chút nào. Điều này cho thấy, lão lập tức trở thành quan tư lệnh trơ cành trụi lá không còn một mống quân nào. Ba vị vương gia sắc mặt biến hẳn, kinh khủng nhìn nhau. Quế vương Chu Thường Doanh hỏi: "Còn Đồng quân?"
"Đồng quân thương vong cũng rất lớn, theo ti chức tính toán, xem ra đã tổn thất hơn nửa, còn lại chỉ hơn hai nghìn người là không tệ rồi. Ngoài ra, bá tánh tham chiến trong thành cũng tử thương mấy nghìn người."
Đến lúc này thì mặt của ba vị vương gia cắt không còn chút máu.
Huệ vương Chu Thường Nhuận tuy ăn chạy niệm phật, như là kẻ nhát gan sợ chết nhất, nói chuyện đã run lập cập, hỏi: "Cái này... cái này làm sao cho phải đây? Có thể điều đại quân từ các phủ huyện gần đây tăng viện không?"
Long Bỉnh lắc đầu: "Các thành trì ở miệt Tương Tây vốn đã không còn trọng binh cố thủ. Khi Trường Sa gặp nguy cơ, những quân đội có thể điều phái đều được rút đến Trường Sa và An Khánh để phòng thủ. Chính vì không có binh để dùng, bấy giờ mới chinh triệu quân đội thổ ti để phòng ngự Thần Long quan a."
Mặt Huệ vương co giật, chuyển sang nói với Quế vương, "Hoàng đệ, hay là chúng ta tiếp tục chạy về phía Tây thôi!"
Quế vương ho khan mấy tiếng, thở dài: "Ai, chạy về phía Tây? Chạy nữa thì rời khỏi Hồ Quảng luôn rồi! Đừng quên là phong địa của chúng ta ở Hồ Quảng, chạy tới Quý châu còn mặt mũi nào nữa? Nếu muốn chạy thì mọi người chạy đi, dù sao... đệ không chạy nữa, xương cốt thân già này chịu không nỗi nữa rồi, cũng không sống mấy ngày nữa."
Phúc vương nói: "Đúng vậy, hoàng huynh nói rất đúng! Chúng ta đã chạy tới biên giới của Hồ Quảng rồi, không thể chạy nữa...."
Khổng Hi Quý biến hẳn sắc mặt, nhưng trong lòng chẳng có chút chủ ý gì.
Long Bỉnh khom người ôm quyền thưa: "Ba vị vương gia xin cứ an tâm, từ những ngày đánh giết vừa rồi mà xét, Dương đại nhân chế tạo khai hoa đạn bằng đá và cái... cái vũ khí quái thú có thể phun tiểu xà đó, còn có Dương phu nhân võ công cái thế, giết địch vô số nữa.... vì thế, chúng ta mới bằng năm nghìn người ít ỏi mà chống cự lại ba vạn địch quân cường công. Cho nên, theo ý của ti chức, chỉ cần Kiềm Dương thành có hai vợ chồng Dương thủ bị Dương đại nhân, địch quân không thể làm gì chúng ta được!"
"Vũ khí quái thú?" Ba vị vương gia đều chưa nghe truyền thuyết thần thoại về chuyện này của lão bá tánh trong thành.
Long Bỉnh vội miêu tả tình cảnh Dương Thu Trì dùng súng máy giết sạch địch quân, nói: "Ba vị vương gia nếu không tin, có thể lên thành lâu xem. Xác địch quân bên ngoài thành tây đều chất thành từng núi nhỏ, đó là do vũ khí quái thú của Dương đại nhân tạo thành! Đại soái của địch quân cũng chết vào miệng quái thú này, ngay cờ soái cũng bị Dương đại nhân đoạt lấy. Địch quân kinh khủng vô cùng, bấy giờ mới hoảng loạn bỏ chạy, tạm thời chẳng tạo thành thương hại gì với chúng ta đâu."
Huệ vương Chu Thường Nhuận tay lần chuỗi Phật, khẽ nói: "A di đà phật, thiện tai! Thiện tai! Xem thì không cần đâu, Long tướng quân nói tự nhiên là không giả rồi."
Quế vương và Phúc vương nghe lời này đều yên tâm hẳn đi, Quế vương hỏi: "Dương đại nhân, lời vừa rồi của Long tướng quân nói có thật hay không?"
Dương Thu Trì cười mỉm gật đầu, lòng nghĩ như vậy cũng tốt, dùng thần thoại để tăng thêm uy lực của súng máy maxim, có thể tăng cường lòng tin của họ, đó là điều mà hắn cần nhất hiện giờ. Mà thực sự thì súng máy maxim có uy lực tuyệt đối không kém mãnh thú thần thoại bao nhiêu.
Ba vị vương gia thấy hắn xác nhận càng mừng hơn, Huệ vương lần chuỗi phật nói: "Vậy tính mệnh của ba chúng ta và dân chúng toàn thành đều giao cho Dương đại nhân rồi đó! Hắc hắc hắc."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Ba vị vương gia, chỉ bằng vũ khí quái thú của ti chức và võ công của chuyết kinh vẫn không đủ bảo hộ chu toàn cho sự an bình an của ba vị vương gia được."
Ba người vừa rồi mới vừa yên tâm lại khẩn trương hẳn lên: "Vì sao như vậy?"
"Cứ lấy chiến huống sáng sớm nay mà nói, tôi và chuyết kinh chỉ có thể đánh giết địch quân chánh diện, không thể quan tâm đến ba mặt khác. Do đó mới khiến địch quân nhân cơ hội phá ba mặt khác của thành mà vào. Nếu không phải tướng sĩ quân ta dũng mãnh, cộng thêm ba tánh toàn thành phấn khởi đề kháng, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng a!"
Quế vương và ba người còn lại đều biết lời Dương Thu Trì chẳng phải khoa trương. Trước khi trời sáng, địch quân từ ba mặt phá thành đánh vào trong là chuyện họ đã biết, lúc đó họ suýt sợ chết vì khiếp. Lần này nghe nhắc lại, lòng bất an khôn tả.
Quế vương vội hỏi: "Nên làm sao bây giờ?"
"Lập tức chiêu binh mãi mã, tổ kiến lại quân đội!" Dương Thu Trì chẳng thèm khách khí gì nữa, lớn giọng nói, "Chí ít phải có một quân đội trên vạn người, cộng thêm hai vợ chồng ôi mới có thể cơ bản đảm bảo ba vị vương gia bình an ở Kiềm Dương huyện. Chỉ có điều, chiêu binh mãi mã cần một lượng lớn lương hướng, túi hai vợ chồng tôi nhỏ nhoi, không thể đảm bảo khoản chi cực lớn này. Hương thân có tiền của Kiềm Dương huyện đã hiến tiền tài hết khả năng rồi, nhưng vẫn còn lâu mới đủ. Do đó, e rằng ba vị vương gia xuất tiền tổ kiến tân quân mới được."
Đối với ba vị vương gia này, tự họ biết rõ không có quân đội thì không có bình an. Ba người này nếu xét về sự keo kiệt thì kém hơn Sở vương, và họ cũng biết tiền bỏ ra là lập quân đội bảo hộ cho mình, cho nên coi đó là điều phải làm. Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều từ từ gật đầu. Quế vương nói: "Dương đại nhân nói phải lắm, như vầy đi, ba chúng ta mỗi người bỏ ra 5 vạn lượng bạc trước để làm quân hướng tổ kiến quân đội, thế nào?"
Mỗi người 5 vạn, cộng lại mười lăm vạn lạng bạc trắng! Đối với cá nhân, đó là một gia tài kếch sù, nhưng đối với xây dựng quân đội, đó không thể coi là nhiều, nhưng cũng tạm đủ rồi, bỡi vì Dương Thu Trì định xây dựng một quân đội cận hiện đại, binh quy tinh chứ không quý đa.
Phúc vương và Huệ vương đều gật đầu biểu kỳ đồng ý. Ba vị vương gia gia tài bạc ức, lần này chỵ trốn đều mang theo gia tài và vật tùy thân vận chuyển đến Kiềm Dương huyện, cho nên đối với họ con số 5 vạn đối với ba người không đáng là bao.
Khổng Hi Quý vừa thấy ba vị vương gia đáp ứng lấy tiền tổ kiến quân đội, tức thời lên tinh thần ngay, gật đầu lia lịa: "Trọng kiến quân đội! Hay lắm, chuyện này cứ giao cho tôi làm là được rồi!" Lão đã là tư lệnh mình trần, đương nhiên rất muốn xây dựng lại quân đội cho mình.
Dương Thu Trì nhìn lão một cái, cười lạnh trong lòng. Lão tử không giúp ngươi may áo vá quần đâu! Hắn giả vờ trầm tư, cúi đầu một lúc, trầm giọng nói: "Nếu như tổng binh đại nhân có ý tổ kiến quân đội, thì cứ giao cho tổng binh đại nhân làm là hay quá rồi..."
Khổng Hi Quý ngoác miệng cười đắc ý.
Không ngờ Dương Thu Trì lại nói: "Lần này Đồng quân vô tư tăng viện, tử thương thảm trọng, ti chức đau lòng xót dạ, tuy nhiên không có tiền lo liệu hậu sự cho tướng sĩ Đồng quân hi sinh, an ủi gia đình, nhưng cũng muốn biểu lộ chút tâm ý, cho nên chuẩn bị mang chuyết kinh ngày mai vận tống các tướng sĩ Đồng quân chiến tử trở về Đồng trại, chôn cất cho họ, thuận tiện nói vài lời an ủi gia đình..."
Ba vị vương gia cả kinh, vội hỏi: "Dương đại nhân chuẩn bị đi bao lâu?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ: "Cái này..., ti chức muốn biểu lộ sự thăm hỏi với từng nhà tướng sĩ Đồng quân chiến tử, ngoài ra, thổ ti đại nhân mang binh đến Thần châu tham dự phòng thủ Thần long quan, đề ngự Thường Đức Trương tặc quân. Đồng trại không người chủ trì. Con gái A Hạnh Ny của thổ ti là hiệp thủ ở đây đã nhiều lần đề nghị ti chức đến Đồng trại giúp chủ trì sự vụ ở đó. Cộng thêm nhiều ngày chinh chiến, vô cùng mệt mỏi, do đó, ti chức muốn hướng đến ba vị vương gia và tổng binh đại nhân xin nghỉ, đến Đồng trại an dưỡng một thời gian."
Phúc vương trừng to mắt nói: "Cái... cái này sao có thể được! Hai vợ chồng Dương đại nhân không ở trong thành, lỡ khi đại quân của địch đi rồi quay lại thì làm sao đây?"
Dương Thu Trì mỉm cười: 'Trong thành có tân quân do tổng binh đại nhân mới kiến tạo, cộng thêm mấy nghìn địch quân mới đầu hàng, binh lực đại tăng, huống chi tổng binh đại nhân chỉ huy có phương pháp, dưới trướng nhiều tướng sĩ anh dũng thiện chiến, xem ra không hề ngại gì."
Phúc vương lòng thẳng miệng nhanh, trừng mắt nói ngay: "Cái gì mà chỉ huy có pháp? Mười vạn đại quân chẳng phải đều bị hắn chỉ huy lớp chết lớp bỏ chạy lớp hàng, hiện giờ chỉ còn mấy trăm người sao! Còn để hắn chỉ huy gì nữa? Còn hiềm chưa chết gấp hay sao?"
Sắc mặt của tổng binh Khổng Hi Quý tức thời hết hồng lại trắng, nhưng người giáo huấn lão là vương gia, lão chỉ còn biết há hốc mồm không dám cãi gì.
Huệ vương hiển nhiên đối với chuyện này cũng căm phẫn bất bình. Nhưng mà, ông ta là người tin vào phật, nên chữ sân này không thể vọng động, chỉ xụ mặt cúi đầu niệm a di đà.
NẠP THIẾP KÝ II
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nạp Thiếp Ký 2
Mộc Dật
Nạp Thiếp Ký 2 - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=nap_thiep_ky_2__moc_dat