Chương 126: Chương 104
úc Triệu Duẫn Đình đi vào, Đường Văn đế cũng không vòng vo, cười khen: "Ái khanh thật biết cách dạy con, Thừa Viễn tuấn tú lịch sự võ nghệ cao siêu, nay Thừa An trưởng thành, cũng là một người văn hoa ổn trọng. Mấy ngày trước trẫm ở trong Ngự Hoa viên gặp qua một số vãn bối thế gia, trong đó, Thừa An là xuất sắc nhất. Hiện nay trẫm muốn cho nó vào cung làm thư đồng cho ngũ hoàng tử, ái khanh có đồng ý không?"
Triệu Duẫn Đình hơi kinh ngạc, lập tức trên mặt hiện ra mấy phần ngượng nghịu.
Đường Văn đế chú ý thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt của hắn, buông tấu chương trong tay, tò mò hỏi: "Sao, khanh không muốn?" Nếu không muốn, vì sao đưa nhi tử vào cung?
Triệu Duẫn Đình thở dài một tiếng, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng ưu ái coi trọng khuyển tử, là may mắn của thần, chỉ là, tình hình trong nhà thần hoàng thượng cũng biết, Thừa Viễn vẫn không chịu nhận tam đệ của nó, hiện tại Thừa An còn nhỏ, Thừa Viễn khinh thường việc tranh đấu với một đứa nhỏ, chờ đến khi Thừa An lớn, hai huynh đệ chắc chắn sẽ đấu với nhau một trận. Đều là con của thần, thần không thể ngồi yên không để ý đến, năm đó đã để cho mẫu tử Thừa Viễn thiệt thòi rất nhiều, bởi vậy tính toán để cho Thừa An học chữ là được rồi, tương lai ra bên ngoài làm việc, rời xa huynh trưởng của nó, cũng không hy vọng nó trở nên nổi bật. Lần này Hoàng Thượng tuyển thư đồng cho ngũ hoàng tử, thần vốn định cáo bệnh thay Thừa An, ai ngờ lão mẫu (mẹ già) trong nhà không đồng ý, muốn cho Thừa An tới thử một lần..."
Đường Văn đế hào hứng, "Lão thái quân không thích Thừa Viễn sao?" Hai đứa cháu trai, bên nào tốt, bên nào kém, lão thái thái không đến mức hồ đồ như vậy chứ?
Triệu Duẫn Đình ngẩng đầu nhìn Đường Văn đế, dáng vẻ khó chịu vì việc xấu trong nhà: "Thực không dám giấu diếm, sau khi Thừa Viễn hồi kinh được hoàng thượng coi trọng thì thần mẫu vốn rất thích nó nhưng xuất thân của Lâm thị – thê tử của Thừa Viễn – không cao nên thần mẫu bất mãn, sau này Lâm thị sinh con gái thì thần mẫu lại càng không thích. Nhưng Thừa Viễn lại thật sự rất yêu thương thê tử và nữ nhi, đã cùng thần mẫu tranh cãi một trận, hiện tại hai bà cháu không còn lui tới, trong lòng mẫu thân của thần tức giận, đành phải ngóng trông Thừa An làm bà nở mày nở mặt. Hoàng thượng, thần bị kẹp ở bên trong cũng rất khó xử, kính xin Hoàng thượng tuyển hiền tài khác làm bạn với ngũ hoàng tử, giúp thần một lần đi!"
Đường Văn đế nhìn chằm chằm Triệu Duẫn Đình, Triệu Duẫn Đình hổ thẹn cúi đầu.
Nghĩ tới một đống chuyện phiền lòng kia của Triệu gia thì Đường Văn đế cũng cảm thấy đồng tình với Triệu Duẫn Đình, một đại nam nhân vì mẫu thân và thê tử mà mệt mỏi, lại có chút sung sướng khi người gặp họa, cười nói: “Lâu nay hay nghe người ta nói là người làm quan thì khó giải quyết chuyện gia đình, hôm nay rốt cuộc trẫm cũng hiểu thâm ý trong đó, tốt, trẫm giúp khanh một lần, tránh cho khanh suốt ngày lo nghĩ chuyện trong nhà mà lơ là chuyện triều đình.”
"Thần không dám." Triệu Duẫn Đình vội vàng tỏ vẻ trung tâm.
Đường Văn đế lại hỏi đến Tần thị: “Trẫm nhớ năm ngoái Tần thị phạm lỗi bị khanh đưa đến thôn trang, lúc đó là vì chuyện gì thế?”
Nhắc đến chuyện xưa, Triệu Duẫn Đình không nén được tức giận: “Khi đó Lâm thị vừa mới có thai không lâu nhưng Tần thị đã muốn hãm hại cháu gái của thần, đích thực là thần không thể tha thứ cho nàng ta được, kính mong hoàng thượng thứ lỗi. Trước năm mới thần đã đón người về phủ rồi nhưng chỉ sợ tà tâm của nàng ta chưa dứt, sẽ tiếp tục làm bậy nên đành cấm túc ở trong viện, nói với người ngoài là nàng ta muốn hướng Phật, tu thân dưỡng tính để tránh không tiếp khách. Hoàng Thượng, thần làm như vậy liệu có gì không ổn không? Phía bên Tây Bắc..."
Đường Văn đế khoát tay, "Ái khanh đừng lo, đúng là trẫm lo lắng Trấn Bắc tướng quân làm loạn thật nhưng không đến mức vì hắn mà khiến khanh phải nén giận, Tần thị không có phụ đức (đức tính cần thiết của người phụ nữ), ngươi quản thúc thế nào đều là quyền của ngươi. Phải rồi, cháu gái của khanh được mấy tháng rồi? Trẫm nhớ hình như là sinh vào tháng mười, cũng có quan hệ khá sâu sắc với hoàng trưởng tôn thì phải?”
Ánh mắt Triệu Duẫn Đình dịu dàng hơn: “Sinh tầm cuối tháng mười năm ngoái. Cảnh vương phi có tặng một cái đèn lồng, tiểu nha đầu rất thích cái đèn này. Bây giờ đèn được treo lên xà nhà, mỗi ngày đều ngắm nhìn.”
Đường Văn đế lớn hơn Triệu Duẫn Đình mấy tuổi, lại đều là lần đầu tiên làm tổ phụ, nhắc tới cháu nội không tránh khỏi vui vẻ, cùng Triệu Doãn Đình nói đến hoàng trưởng tôn. Người này lúc thì khen hoàng trưởng tôn có thể tự mình đứng lên, người kia lại khen cháu gái có thể nắm đồ, bất tri bất giác đã nói chuyện hơn hai khắc, vẫn là Ngụy Nguyên nhắc nhở Hoàng thượng còn việc phải làm nên cuộc nói chuyện mới dừng lại.
Tâm tình Đường Văn đế không tệ, thưởng cho Xán Xán mấy thứ đồ bảo Triệu Duẫn Đình mang về.
Triệu Duẫn Đình thay cháu gái quỳ tạ ơn, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Đường Văn đế nhìn chăm chú vào bóng dáng Triệu Duẫn Đình, cẩn thận nhớ lại những điều đã nói, nhìn đến lúc Triệu Duẫn Đình đã hoàn toàn rời đi.
Thụy vương muốn thông qua Triệu Hàm mượn sức Trấn Bắc tướng quân, kết bè kết cánh, Triệu Hàm xem ra cũng vui vẻ đứng về bên của Thụy vương, về phần Trấn Bắc tướng quân, mặc kệ là hắn có đứng về hàng ngũ của Thụy vương hay không nhưng chỉ mỗi việc hắn dám thu nhận tàn dư đảng của thái tử lúc trước thì không thể dùng được nữa. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Nếu như phụ tử Triệu Duẫn Đình thực sự muốn báo thù thì hắn sẽ vui như mở cờ.
Buổi tối Đường Văn đế lại đến Chiêu Dương cung.
Sau khi nằm xuống, hắn ôm sủng phi vào trong ngực, nói ra lý do ngũ hoàng tử muốn chọn Triệu Hàm, tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết chơi, lần trước thư đồng kia cũng bị nó trêu đùa rơi xuống nước nên mới bị phong hàn, Triệu Hàm nhìn qua cũng không quá cường tráng, nếu như chọn nó thì sẽ làm hại nó mất, vẫn là nên chọn con trai thứ ba của Lưu gia đi, thân thể rắn chắc."
Hiền phi tựa đầu vào hõm vai của nam nhân, chớp chớp mắt, nhỏ giọng tự trách: “Những điều hoàng thượng nói đều là do thần thiếp không bảo ban Vĩ nhi tốt, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Đường Văn đế cười, trấn an hai câu, chỉ là, trong đôi mắt đang nhìn màn giường
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân