Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 7: Trí Nhớ Của Tiểu Chiêu
“A
!!!”
Tiếng kêu bén nhọn xé rách màn đêm trầm tĩnh.
Nhưng tiếng hét này không phải phát ra từ uyên ương dâm đạo, bởi vì chúng sớm đã bị dọa ngây người.
Lãnh Loan Loan, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, nhìn Tiểu Chiêu đột nhiên thét lên đến tê tâm liệt phế kia, đều nhíu nhíu mi.
Nàng tựa như lâm vào ý thức vô cùng sợ hãi, hai tay ôm đầu, khàn cả giọng. Đôi mắt to linh động đã không còn tiêu cự, chỉ gào thét trong vô thức. Mái tóc hỗn độn, chỉ cảm thấy trong đầu vút qua rất nhiều hình ảnh, có cảnh người mẹ ôm đứa con, có cảnh một nam nhân đang phát cuồng, có vô số máu tươi xinh đẹp nhảy múa…
Đau đầu, đầu đau quá, ôm chặt lấy đầu, lại vẫn có cảm giác đầu sắp nổ tung như cũ. Đáy mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, cuối cùng một ánh sáng trắng toát hiện lên, hình ảnh dừng ở cảnh một nam tử bị chặt hai chân, chật vật bò trên mặt đất ôm siết lấy Hắc y nhân. Bờ môi của ông động đậy, dường như đang cố gắng nói cái gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy…
“A!!!!”
Cuối cùng một tiếng thét lớn, thân ảnh xinh đẹp mềm oặt rồi ngã xuống.
Dạ Hồn nhanh chóng chuyển thân, đỡ lấy Tiểu Chiêu.
Dạ Thần, Dạ Mị đều có chút lo lắng, tuy nói mới mấy ngày ở chung, nhưng Tiểu Chiêu xinh xắn khiến bọn họ cảm giác có một muội muội, làm người ta không thể không yêu mến.
Lãnh Loan Loan nhấp môi, xem ra chuyện đêm nay đã kích thích Tiểu Chiêu. Không chừng trí nhớ của nàng cũng sắp khôi phục rồi. Chỉ tay vào hai dâm đạo, nói với Dạ Mị: “Mang chúng đi đi, nhớ kỹ chặt hai chân, rạch gân tay.” Xem bọn họ còn có thể đi làm chuyện ác hay không?.
“Dạ.” Dạ Mị cúi đầu đáp, điểm huyệt hai người, mang đi.
“Đưa Tiểu Chiêu phóng tới giường ta.”
Lãnh Loan Loan đi đến bên cạnh bàn, uống một chén trà lạnh, nói với Dạ Hồn.
“Dạ.” Dạ Hồn ôm Tiểu Chiêu đến giường của Lãnh Loan Loan, lui sang một bên.
“Các ngươi đi xuống trước.”
Lãnh Loan Loan hạ chén trà, ngồi vào bên mép giường, khoát tay với Dạ Thần, Dạ Hồn. Mái tóc đen rơi xuống bên áo nàng. Y phục màu lửa đỏ như mang theo năng lực có thể thiêu đốt tất cả, giống như nàng, bễ nghễ, cao cao tại thượng.
“Có việc gì thì gọi ta, ta ở bên ngoài cửa.”
Dạ Thần mở miệng, dù biết căn bản không có ai có thể làm Lãnh Loan Loan Loa bị thương, nhưng y vẫn không an tâm như cũ. Đôi mắt sâu nhu tình nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng từ một bé gái phấn điêu ngọc mài từ từ trổ mã thành mỹ mạo kinh người như hôm nay. Mỗi một lần lột xác, y lại yêu sâu một phần. Qua bảy năm ròng, ánh mắt vẫn mãi dõi theo nàng. Biết rằng, nàng sẽ vĩnh viễn bên kẻ quân vương cao cao tại thượng kia. Biết rằng, hai người họ thân thiết tình ý làm y đau đến chết lặng. Nhưng y chưa từng buông tay. Nếu nói nhân sinh đều có một kiếp, như vậy kiếp sống của y nhất định là nàng.
“Được.” Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng đáp, đối với sự kiên quyết của Dạ Thần, nàng đã sớm lĩnh ngộ. Y đã dùng hai ngàn năm trăm năm mươi lăm ngày* để chứng minh sự kiên định và tình yêu của y. Nếu như y nói, chỉ cần ở bên mình, đối với y đó là hạnh phúc, như vậy nàng sẽ cho y hạnh phúc này. Chỉ hy vọng trong tương lai, sẽ có một người đáng giá cho tình cảm của hắn xuất hiện, vượt qua nhiều ngày hạnh phúc hơn thế.
(*2555 ngày = 7 năm)
Dạ Thần, Dạ Hồn đi ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Một, hai canh giờ sau, màn đêm lại khôi phục yên lặng. Ngoài hành lang, côn trùng kêu vang. Gió đêm vẫn thổi nhè nhẹ như cũ, hoa cỏ loạng choạng nhảy múa.
Căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng từ một ngọn đèn, nổi lên một vẻ ấm áp mờ nhạt.
Lãnh Loan Loan nhìn Tiểu Chiêu nằm trên giường, lông mi thon dài kiều diễn in xuống bờ má bạch ngọc một bóng ma xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo còn vương nước mắt, tức thời đi vào giấc ngủ, môi anh đào cũng không động đậy. Cô gái này hẳn đã trải qua chuyện rất thống khổ mới có thể khiến nàng mất trí nhớ như thế, chỉ là không ngờ chuyện hôm nay đã kích thích nàng, nếu khôi phục trí nhớ, không biết đối với nàng là tốt hay xấu?
Vươn ngón tay ngọc đặt lên cổ tay của nàng, mạch đập có chút hỗn loạn. Nhíu mi, Lãnh Loan Loan đỡ Tiểu Chiêu trên giường ngồi dậy, nàng cũng ngồi xếp bằng sau lưng Tiểu Chiêu. Hai tay vận khí, đưa chân khí vào người nàng.
Nửa nén hương sau, Lãnh Loan Loan lau mồ hôi trên trán, đặt Tiểu Chiêu nằm xuống một lần nữa, sau đó nàng cũng tựa vào giường mơ mơ màng màng vào mộng đẹp.
———~*~———
Ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ, vàng rực rỡ, mang theo cả mùi thơm của hoa cỏ.
Lãnh Loan Loan thân vai, mái tóc lắc lư theo, mang theo vài phần gợi cảm, áo choàng lửa đỏ đã có nếp gấp, vạt áo trượt xuống, lộ ra da thịt nõn nà, xương quai xanh gợi cảm. Giờ phút này, nàng hoàn toàn là một yêu tinh có thể câu hồn người.
“Cô tỉnh rồi.” Miễn cưỡng quay đầu đầu, trông thấy Tiểu Chiêu ngơ ngác nhìn mình, không khỏi nhếch môi tà tứ cười.
“Tiểu thư.” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Chiêu giống như đọng hơi nước, có chút sương mù. Giờ phút này, nhìn Lãnh Loan Loan trước mắt, nàng có một tâm tư không hiểu. Sau một đêm, dường như tất cả mọi chuyện đã thay đổi. Nàng phát hiện ra Tiểu thư lãnh lệ, tàn khốc, nhưng nàng không sợ hãi. Quan trọng hơn là nàng đã khôi phục trí nhớ mất đi, hóa ra nàng đã không còn ai là thân nhân, họ đều đã bị chúng sát hại một cách tàn nhẫn. Nơi đáy mắt lóe ra hận thù sâu thẳm, nàng nhớ tới đệ đệ, nhớ tới mẹ, nhớ tới phụ thân dù bị chém đứt hai chân vẫn liều mạng ôm địch nhân cho nàng trốn, nước mắt bắt đầu lóe ra. Nàng nhớ rõ lời cuối cũng của cha, nếu còn sống, nhất định phải báo thù. Mà bằng sức bản thân sao có thể báo thù? Bất lực cúi đầu, trước mặt lại xuất hiện một thân ảnh lửa đỏ.
“Tiểu thư.” Ngẩng đầu, dung nhan thiên tiên của Lãnh Loan Loan ánh vào mắt. Tuy rằng vẻ mặt nàng rất thờ ơ, nhưng Tiểu Chiêu lại giống như đã tìm được chỗ dựa vào, tìm được dũng khí. Nàng bỗng nhiên ôm lấy Lãnh Loan Loan, bắt đầu khóc thất thanh.
“Ô ô ô…”
Tiếng khóc thất thanh làm người ta nghe thấy mà thương tâm vang lên ở trong căn phòng im lặng, vầng thái dương kia dường như cũng thương tâm cho cảnh này mà trốn vào những tầng mây.
Lãnh Loan Loan để Tiểu Chiêu ôm mình, không đẩy nàng ra. Hai tay buông ở một bên, lẳng lặng nghe nàng phát tiết ra nỗi thương tâm.
Sau một lúc lâu, Tiểu Chiêu rốt cục khóc đến mệt. Ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời giống như vừa được tẩy rửa bởi mưa xuân. Hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, mang theo nụ cười ngượng ngùng với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan thờ ơ lắc đầu, ngồi ở bên nàng. Mái tóc rơi trên tấm chăn màu trắng, một màu đen sáng ngời.
“Cô đã khôi phục trí nhớ rồi.” Là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.
“Dạ.” Tiểu Chiêu gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt lại sớm ngân ngấn. “Khuê danh của ta là Vạn Oánh Chiêu, nguyên là đại Tiểu thư của Vạn Gia Trang. Ta có một đệ đệ sáu tuổi, cha mẹ rất tương thân tương ái. Vạn Gia Trang lấy áp tiêu làm nghề nghiệp, gia đình sống rất vui vẻ hài lòng. Không ngờ, vào một đêm nửa tháng trước, đột nhiên có một toán Hắc y nhân xâm nhập vào trang. Chúng giết người, đệ đệ ta bị chết, mẹ vì bảo vệ ta mà bị thương, thậm chí cha ta cũng…” Nhớ tới cái chết thảm của phụ thân, Vạn Oánh Chiêu khóc không thành tiếng.
“Cô muốn báo thù sao?” Lãnh Loan Loan dừng mắt ở bên nàng.
“Muốn.” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, “Ta sống, là vì báo thù.” Nếu không phải vì báo thù, nàng nhất định sẽ đi theo người thân.
“Được.” Lãnh Loan Loan đứng lên, nhìn nàng. “Ta giúp cô.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Luyến Nguyệt Nhi
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Luyến Nguyệt Nhi
https://isach.info/story.php?story=chin_tuoi_tieu_yeu_hau__luyen_nguyet_nhi