Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 125: Nhớ Nhung
B
ách Nhĩ bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn trong lò sưởi tỏa ra ngọn lửa ấm áp, *** thần y hoảng hốt một hồi. Y vừa lại mơ thấy bộ dáng trước khi rời đi của Đồ, biểu tình thất vọng kia như con dao cứa vào trái tim y, khiến y hận không thể bắt người trở về, nói với hắn muốn làm cái gì y cũng chịu.
Từ kiếp trước cho tới bây giờ y chưa bao giờ hối hận vì chuyện gì, chỉ duy nhất việc này đã tạo thành một nút thắt trong lòng y, từ ngày Đồ mất tích, nó không chỉ không phai nhạt đi, mà ngược lại càng thắt chặt hơn. Ngày qua ngày nhớ nhung như vậy, khiến ba phần tình cảm nồng đậm thành bảy phần, trong lòng tuy không dày vò mãnh liệt như ban đầu, nhưng lại trở nên càng dai dẳng.
Trước ngực y có cái gì chui vào, gọi nỗi lòng ở nơi xa xăm của y trở về, cúi đầu nhìn thì thấy con thú con ở trên giường không biết từ lúc nào leo xuống, rúc vào lòng y. Giữa bộ lông tuyết trắng có thể nhìn thấy một nhúm lông đỏ ở giữa cái đầu nhỏ của nó, là nhị tử Húc. Y theo bản năng nhìn qua cái giường nhỏ, vừa lúc nhìn thấy một tiểu thú lông tuyết trắng khác trèo qua rào chắn của giường, rơi bịch cái mông xuống đất, tuy lúc trước Lão Thác làm cái giường này cũng không cao, nhưng cũng đủ để thằng bé rơi xuống tới choáng váng đầu óc. Có điều nó không đứng dậy, mà cứ như vậy ngẩng đầu lên, Bách Nhĩ nhìn thấy con thú con mờ mịt ngồi tại chỗ, sau đó lắc đầu, hấp tấp chạy tới bên cạnh mình. Sau khi phát hiện ra ánh mắt của y, thay vì buồn bực không lên tiếng như ban đầu, nó liền lập tức phát ra tiếng grào grào, thắng bốn chi lại, lộ ra khuôn mặt đầy tội nghiệp, đôi mắt đen láy dâng lên một lớp nước. Hiển nhiên là sợ bị trách cứ, còn đơn giản tố cáo cái giường nhỏ làm hại nó té đau. Dẫn tới Húc đang ngủ ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lại đây.” Bách Nhĩ vẫy nó lại, sắc mặt không gợn sóng, khiến người ta không biết y có nổi giận hay không.
Con thú con đó là tam tử Chiêu, trên người cũng có nhúm lông đỏ, nhưng không mọc ở đỉnh đầu, mà mọc tại bốn chi, giống như đạp lửa vậy. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ vốn thấy hơi lạ, dù sao trên người a phụ chúng chỉ có lông trắng và một vòng lông đen, nhúm lông màu đỏ này xuất hiện khiến y rất ngạc nhiên. Mãi tới khi vài lão nhân nói, y mới biết được a gia của nguyên chủ là một con báo có lông màu đỏ toàn thân.
Chiêu sợ nhất là a mạt nhà mình lộ ra biểu tình như vậy, chần chừ một lát, nó mới chạy tới, cọ lên mặt Bách Nhĩ làm nũng, muốn y mềm lòng.
Bách Nhĩ vốn không có ý trách cứ, y đưa tay vuốt ve nó mấy cái, sau đó kéo nó vào lòng, để nó nằm cùng với Húc, rồi mới nói “Ngủ đi.” Chẳng qua là hài tử mấy tháng, y không có khả năng nghiêm khắc quá với chúng. Nói xong, ánh mắt y quét qua Cổ nằm đối diện lò sưởi, cùng với đại nhi tử Tiêu Đồ dang rộng hai chân hai tay, nằm sấp lên mặt Cổ. Y không khỏi lắc đầu, nhưng cũng không đi quản. Tới lúc Cổ thở không nổi, tự nhiên sẽ tỉnh thôi.
Hiện tại đã là cuối mùa tuyết rơi, so với đám người Đồ ở trời tuyết lớn cũng phải kéo cơ thể với vết thương chưa lành vào rừng núi săn thú, người bộ lạc Bách Nhĩ lại trải qua một mùa tuyết rơi đầu tiên không có rét lạnh, đói khát mà chết, là một mùa tuyết rơi ấm no đầy đủ. Nếu không phải bởi vì mới sinh ba đứa con, e rằng ở thời điểm tuyết rơi, Bách Nhĩ cũng sẽ ra ngoài tìm người, mỗi khi nghĩ tới thú nhân vẫn còn chút trẻ con kia không biết tránh ở trong sơn động nào bị đói rét bức bách, y lại khó có thể bình tĩnh được.
Mùa tuyết rơi đồng nghĩa với bảy lần trăng tròn, Húc đã có thể biến hóa, có điều sau khi biến thành hình người thì không đứng dậy được, bò cũng rất chậm, nên nó vẫn thích để hình thú chạy khắp nơi hơn. Ngược lại là Chiêu, nhìn rất thông minh, nhưng không biết là do cơ thể quá yếu, với lại là đứa con nhỏ nhất hay sao, mà tới giờ nó vẫn chỉ có thể ở bộ dáng thú con. Mới đầu, Bách Nhĩ còn lo lắng, vì nghĩ tới tập tục kia của mấy bộ lạc, nhưng sau này y liền thả lỏng ra. Dù sao mặc kệ thế nào cũng là con của y, y ngược lại muốn nhìn xem ai dám đuổi con trai y ra khỏi bộ lạc.
Mà ngoài dự đoán của y là, không có ai nhắc tới việc này, ngay cả Cát vu bảo thủ không vừa mắt với y cũng chưa bao giờ biểu hiện ra loại ý đồ này. Ngược lại sau này Tát giải thích nghi hoặc cho y.
“Những người trong bộ lạc, có hơn phân nửa đều bị vứt bỏ, sao có thể có ý nghĩ vứt bỏ người khác được.” Khi nói lời này, Tát đang ôm Chiêu, vừa vuốt ve, vừa lộ ra ánh mắt hoài niệm, hiển nhiên là nhớ tới người bạn tốt của mình “Huống chi kể cả thật sự có người có suy nghĩ này, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Thời điểm đó, Bách Nhĩ mới biết được, hóa ra Cát vu cũng bị người bộ lạc cũ vứt bỏ. Lúc trước thú triều tràn vào sơn động, thừa dịp hỗn loạn, dưới ám chỉ của tộc trưởng, bọn họ đã bỏ lại tộc vu đối với họ đã trở nên già nua và vô dụng. Còn truyền thừa của bộ lạc, dưới tình huống mạng sống còn không được đảm bảo, còn ai để ý tới nữa. Khó trách Cát vu có thái độ rất tệ đối với những người đến cùng Kinh. Nhưng hiển nhiên ông cũng biết rõ tình cảnh hiện nay của mình, nên cũng chẳng làm ra chuyện gì cả.
Trong suốt mùa tuyết rơi, bộ lạc không như trước kia nữa, toàn bộ đều ở trong phòng ốc trải qua mùa đông. Theo yêu cầu của Tát, cứ vài ngày sẽ phái một nhóm thú nhân vào rừng cả ngày. Không phải để săn thú, mà chỉ vì rèn luyện thôi. Còn những người ở lại trong bộ lạc, bởi vì Lão Thác dẫn theo vài người làm ra không ít cung tên, nên cơ bản đều đang tập luyện bắn tên, cùng với cách phối hợp với nhau. Á thú vẫn dậy sớm mỗi ngày để rèn luyện, cũng học cung tên, quyền cước, đao thương, nhưng không có vào rừng nữa. Đối với lần tẩu hỏa nhập ma trước, Bách Nhĩ vẫn còn sợ hãi, nên không dám dạy nội công cho á thú, sợ họ cũng rơi vào tình huống kia, tới lúc đó chưa chắc đã may mắn như mình. Còn thời gian rảnh rỗi, á thú cùng A Chức sẽ dùng bông se sợi, dệt vải, thú nhân cùng Lão Thác chế tạo các loại binh khí, mấy thứ này dù thế nào cũng không ngại có nhiều.
Còn Bách Nhĩ từng nghĩ tới việc dạy binh pháp mưu lược, kỳ môn độn giáp cho họ, ban đầu mười ba á thú và một vài thú nhân còn cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng không qua bao lâu, mỗi ngày trong nhà y, vừa chơi cùng ba đứa nhỏ vừa học cũng chỉ còn lại mấy người Hồng Dật, Tang Lộc, Tát, Duẫn, Nặc. Đương nhiên, còn có Đào Đào phần lớn thời gian đều phải đi theo sau Tát. Kinh ngược lại cảm thấy hứng thú với binh pháp, còn kỳ môn độn giáp, y lại chẳng có chút nhẫn nại nào. Nhưng mà bởi vì Duẫn mặc kệ Bách Nhĩ nói cái gì, đều sẽ im lặng lắng nghe, cho nên Kinh cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cùng Duẫn. Nói tới đây, liền không thể không nhắc tới một chút, cũng không biết Kinh dây dưa làm sao, trước khi mùa tuyết rơi tới, y đã chuyển vào trong nhà đá của Duẫn, so với Nặc có quan hệ tốt với Duẫn, ngược lại y còn như hình với bóng. Duẫn là mẫu người ngươi đối tốt với hắn, hắn sẽ báo đáp ngươi gấp trăm lần, bởi vậy đối với Kinh vẫn luôn chăm sóc hắn và Tiểu Mục, Duẫn cũng cực kỳ dung túng y.
Tuy người ở lại cuối cùng không còn bao nhiêu, nhưng có ba hài tử ầm ĩ không thôi, cũng đủ nhét đầy thời gian của Bách Nhĩ, khiến y không quá rảnh rỗi để lo lắng tới tình cảnh của Đồ. Cho nên, chỉ tới đêm khuya nằm mơ một hồi, y mới có thể im lặng nhớ về người kia, dù cho dày vò, cũng chỉ là trong chốc lát. Có điều, chuyện này cũng không làm dao động quyết định khi mùa mưa tới, y sẽ dẫn theo các nhi tử tiếp tục xuất phát tìm kiếm Đồ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Nhạn Quá Thanh Thiên
Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng - Nhạn Quá Thanh Thiên
https://isach.info/story.php?story=xuyen_viet_thu_nhan_chi_tuong__nhan_qua_thanh_thien