Chương 117: Hãy Nhớ Lấy Đêm Nay
âu nói này, cô cũng không biết nên nói với Mộ Dạ Bạch thế nào. Cho đến giờ, cô vẫn nhớ như in đôi mắt lấp lánh niềm vui của anh tối hôm đó, khi cô thông báo với anh tin này.
Mộ Dạ Bạch nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này không biết là đã tin hay vẫn còn nghi ngờ cô. Tim cô đập thình thịch, cô lí nhí nói: “Anh ngồi một lát nhé, em dọn dẹp đống đồ này đã.”
“Ừ.” Mộ Dạ Bạch đồng ý, Cố Thiên Tầm liền ôm đống tài liệu về phòng.
Một lúc sau, cô bước ra, cô thấy Mộ Dạ Bạch đang ngồi trên sofa xem TV. Xem ra anh đang rất mệt mỏi, tay đỡ trán, lông mày hơi chau lại, có vẻ đang đau đầu.
Trông thật xót xa.
Cô bước lại gần, ngồi xuống bên anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh lại đau đầu à?”
Thấy cô đi ra, anh nghiêm mặt lại, có vẻ muốn che giấu, anh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không sao, cũng không đau lắm.”
Cố Thiên Tầm thấy anh vẫn chưa mở lòng với mình, cô nắm lấy tay anh. Ánh mắt cô như động viên, khích lệ anh “Trước mặt em, anh không cần phải giấu diếm gì cả. Em đã từng thấy anh trong bộ dạng còn yếu đuối hơn nhiều, em sẽ không cười anh đâu.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, anh cảm nhận được sự quan tâm của cô trong từng từ từng chữ, anh thấy rất cảm động. Chỉ là, nếu cô biết, bệnh của anh không chỉ đơn thuần là đau đầu, mà thực tế nó còn tệ hại gấp trăm nghìn lần, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng, cô sẽ nghĩ sao?
Cố Thiên Tầm vẫn chưa biết thứ gì đang dày vò anh, cô vỗ nhẹ mấy cái vào đùi mình. Mộ Dạ Bạch nhìn cô, dường như vẫn chưa hiểu, cô lại vỗ vào đùi, “Nằm xuống đây đi, em mát xa cho. Trước đây em cũng thường mát xa cho mẹ, nhưng cũng đã lâu lắm rồi, không biết tay nghề có bị mai một không nữa”
“Phải thử mới biết được.” Mộ Dạ Bạch hưởng ứng, nằm xuống, đầu gối lên đùi cô.
Những ngón tay mềm mại của cô, day day nhẹ thái dương anh. Lực tay vừa phải, bàn tay uyển chuyển, khiến anh cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có hai người, mọi thứ như trở nên tĩnh lặng hơn. Cơn đau đầu, trong chốc lát đã tan biến mất...
Anh nằm đó, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô. Cô đang cúi đầu, vài sợi tóc tuột ra, xòa trên mặt anh. Anh lấy tay nhẹ nhàng nắm lấy, từ từ đưa lên hít hà.
“Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi.” Cô vẫn miệt mài xoa bóp đầu cho anh, không để ý đến những hành động của anh.
“Anh có nghe em nhắc đến mẹ mấy lần. Sao mẹ con em không ở cùng nhau?” Mộ Dạ Bạch vừa nghịch đuôi tóc cô, vừa hỏi.
Nhắc đến mẹ, ánh mắt cô trầm ngâm, cô yên lặng một lúc rồi nói: “Sức khỏe mẹ em không được tốt, bà phải ra nước ngoài chữa bệnh liên tục, cũng tiện thể chăm sóc em trai em đang du học. Chi phí chữa bệnh suốt bấy lâu đều do bố chồng em chu cấp. Bà cũng sắp về nước rồi.”
Nói đến việc mẹ sắp về nước, cô bỗng mỉm cười, vẻ như đã mong chờ điều này từ lâu rồi. Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau mới nói: “Xem ra mối quan hệ của mẹ con em rất tốt.”
“Dĩ nhiên rồi ạ, máu mủ ruột thịt thì sao có thể không tốt được ạ? Nhưng mà....” Cố Thiên Tầm hơi ngừng lại, quay sang nhìn Mộ Dạ Bạch, “Giữa em và mẹ có thứ gì đó ngăn cách, em nhớ em rất ít khi thấy mẹ cười với mình. Đặc biệt là kể từ năm vụ tai nạn xe 10 năm trước, sau khi em trai em mất đi đôi chân vì em... Giữa em và mẹ, càng có một ranh giới gì đó rất khó vượt qua. Có lúc, em nghĩ, không biết có phải bà rất hận em không..”
Kể đến đây, cô bỗng yên lặng.
Mộ Dạ Bạch nhận ra sự đau đớn trong lời nói của cô, anh định mở lời động viên, thế nhưng, mở mắt ra, anh thấy cô đang nhìn anh, ánh mắt rất mạnh mẽ. Dường như sự đau đớn mới vừa đây thôi đã biến đi hết.
“Nhìn cái gì hả?” Mộ Dạ Bạch cốc nhẹ lên trán cô.
Cô mìm cười, lắc đầu, “Chắc do em nhớ em trai mình quá, vì thế, lúc nãy đột nhiên em có cảm giác hai người rất giống nhau. Nhưng, giờ nhìn kĩ lại thì hoàn toàn không phải, nghĩ lại, thì có gì đó hơi giống với Tần Tư Lam.”
Không nghĩ rằng cô sẽ nói vậy, Mộ Dạ Bạch sững người, sắc mặt rất khỏ tả.
“Tỉnh lại đi” Cô lấy đuôi tóc quét quét lên mặt anh, rõ ràng những lời vừa rồi chỉ là cô vô tình nói ra, không hề để tâm. Bởi vì, ngay sau đó, cô đổi ngay sang chủ đề khác, “Không nói chuyện của em nữa, nói về anh đi. Em có việc này, muốn hỏi anh...”
Ánh mắt cô thay đổi, nghiêm túc trở lại.
Mộ Dạ Bạch vẫn đang suy nghĩ với những lời nói ban nãy của cô, nên không hề để ý đến sự thay đổi trên sắc mặt cô, “Em nói đi”
“Khách sạn của anh... hối lộ không?” Cô chần chừ một rồi nhẹ nhàng hỏi anh.
Câu hỏi của cô đã ngắt mạch dòng suy nghĩ của Mộ Dạ Bạch., anh nhìn cô, “Sao em hỏi chuyện này?”
“.... Thì anh cứ coi như em tò mò cũng được.”
“Mỗi năm đều có một khoản rất lớn.” Trước mặt cô, anh không hề giấu diếm.
Không ngoài dự đoán, nhưng, cô vẫn không ngờ anh có thể nói một cách thản nhiên như vậy với mình, “Chỉ là em tò mò thôi, thật ra anh hoàn toàn có thế nói dối em mà.”
Mộ Dạ Bạch bình tĩnh nhìn cô, “Bây giờ xã hội là vậy mà – mỗi một dự án khởi công, có rất nhiều người đều hy vọng mình sẽ có một chút lót tay, điều này là không thể tránh khỏi.”
Cố Thiên Tầm nghe anh nói, cô thấy lòng mình nặng trịch.
Anh cảm thấy những điều không thể tránh khỏi này là quy tắc của xã hội, đạo lý kinh doanh. Chỉ có thích nghi với những quy tắc này, mọi thứ mới trở nên trơn tru hơn, phải ở trong guồng quay này. Thế nhưng pháp luật thì không hề có khái niệm “Xã hội bây giờ”, càng không thể nào dung túng được.
“Em đang nghĩ gì thế?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ánh mắt dò xét.
Cô tránh ánh mắt của anh, lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Đầu anh còn đau không? Anh thấy đỡ hơn chút nào không?”
Nói xong, cô đột nhiên thấy mình đã lỡ miệng nói ra điều gì đó, cô thấy mũi mình cay cay.
Sau này
....
Nếu cô quay trở lại nhà họ Cảnh, trở về bên Cảnh Nam Kiêu, những lúc cơn đau đầu của anh phát tác, người phụ nữ nào sẽ ở bên anh? Anh sẽ gối lên đùi ai đây?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang xoa bóp cho anh, bỗng run run.
Phải làm sao đây?
Mới chỉ trong suy nghĩ, cô đã thấy khó chịu, tức ngực.
Cô sẽ rất bận tâm, sẽ ghen...
Nhưng mà...
Sau này, cô không có tư cách gì để bận tâm chuyện này!
Sợ không kìm được những giọt nước mắt, cô rụt tay lại, “Anh ngồi dậy đi, em muốn đi toilet.”
Bàn tay chưa kịp rút lại, anh đã nhanh chóng túm lấy.
Sự ấm áp của bàn tay anh, truyền qua đầu ngón tay rồi đến thẳng lồng ngực cô. Cô quay ra nhìn anh, anh bỗng đặt tay lên cằm cô, hơi nâng nhẹ khuôn mặt xinh xắn của cô.
Anh nhìn cô không chớp mắt, từng nét trên khuôn mặt thanh tú này, hiện lên rõ mồn một trong mắt anh, anh không thể không chú ý đến sự đau đớn trong ánh mắt cô.
“Em có tâm sự gì sao?”
Anh từ tốn hỏi. Ánh mắt anh như xuyên thấu suy nghĩ cô, đi vào tâm can cô.
Thở dài, tim cô như nghẹn lại.
Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ở bên anh, lòng cô như đang bị tan thành trăm mảnh...
Tàn nhẫn và đau lòng.
“Vâng, có tâm sự” Cô cúi đầu nhìn anh, khẽ gật đầu. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô cũng không hề tránh đi, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một cách tham lam, đầy tiếc nuối, cô như muốn ghi nhớ những chi tiết dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt anh, suốt kiếp này...
“Em nói em đang ghen, anh có tin không?”
Cô nửa đùa nửa thật hỏi anh.
Anh bật cười, vẫn chưa buông cô ra, ngước lên nhìn cô, “Thế em thử nói xem, em đang ghen điều gì?”
“Em nghe có người nói...” Cô chép miệng, cố ý nói: “Hoắc tiểu thư đã trở về.”
Hoắc Thanh Uyển?
Mộ Dạ Bạch trầm ngâm, ánh mắt anh lúc này trở nên rối rắm, anh không biết trả lời cô thế nào. Cô lấy tay che lên mắt anh, “Đừng nhìn em như vậy, em chỉ tiện mồm nói ra thôi, anh có thể không trả lời.”
Mộ Dạ Bạch kéo tay cô xuống. Không nói gì, mà chỉ kéo mặt cô xuống.
Môi hai người, nhẹ nhàng chạm vào nhau, giây phút này, hai người quên đi hết mọi thứ xung quanh.
Môi cô, mềm mại như cánh hoa, phảng phất mùi thơm.
Cho dù ở một nơi xa xôi khác, anh cũng vẫn sẽ nhớ... mùi hương này, nó khiến anh thật nhẹ nhõm.
Môi anh, lạnh lạnh, vẫn hơi đọng lại chút hương thơm của rượu, cũng giống như con người anh, nhẹ nhàng nhưng rất dễ làm người khác say đắm.
Không hề chần chừ, anh hôn cô nồng nhiệt hơn. Dường như nỗi nhớ nhung kìm nén trong hai ngày anh đều dành trọn vào nụ hôn này, không thể cô kịp thở, lưỡi anh đi vào bên trong miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi cô.
Đủ mọi cung bậc cảm xúc hiện ra ngay lúc này....
Có lưu luyến, có yêu thương cũng có đau buồn...
Tất cả lần lượt chiếm lấy tâm trí, nó khiến cô như muốn nổ tung. Cô gạt bỏ tất cả, ôm chầm lấy anh, nồng nhiệt đón nhận nụ hôn từ anh. Hai người hôn nhau say đắm, anh ngồi dậy, đỡ người cô ngả xuống sofa.
Hơi thở, lúc này đã loạn nhịp.
Bàn tay anh luồn vào trong quần áo cô.
Cô thở gấp gáp, ánh mắt tê dại đi, thế nhưng, cô vẫn còn một chút lý trí, “Mộc Tây có thể về bất cứ lúc nào đấy...”
“Vậy chúng ta tìm địa điểm khác nhé.” Tuy Dương Mộc Tây đang bị Lam Tiêu giữ chân, muốn thoát thân, không phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng, ân ái ở một nơi không thuộc về mình, sẽ không thoải mái chút nào.
------------------------------------------------------
Tình dục là một điều gì đó rất lạ kì. Một khi đã mở cánh cửa này ra, sẽ rất khó để đóng lại.
Nửa đêm, về đến tầng 18 ở Lai Nhân Thành, anh như một cậu thanh niên mới được nếm trái cấm, đóng chặt cửa, anh ép người cô vào tường. Hai người vừa đi vừa hôn, lúc đến giường, tâm hồn hai người dường như đã quyện vào nhau.
Anh không kìm nén được sự ham muốn với cô, Cố Thiên Tầm cũng vậy. Đêm nay sẽ là đêm cuối của hai người, cô muốn khoảnh khoắc này sẽ mãi mãi trọn vẹn trong tim mình.
Cô chủ động hôn lấy môi anh, đẩy anh nằm xuống giường. Cơ thể cô, ngay lập tức ngã đè lên người anh.
Cằm anh lấm tấm mồ hôi, dường như anh đang rất bất ngờ với sự mạnh dạn này của cô, ánh mắt chìm trong mê dại.
“Em muốn gì? Hả?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, ánh mắt lấp lánh chứa đầy sự mong đợi.
Cô không trả lời, dùng tóc lướt nhẹ lên đằng sau tai anh.
Hành động rất nhỏ nhưng chất chứa đầy sự khiêu khích, ma mị của cô, khiến anh như điên dại, Mộ Dạ Bạch thấy cổ họng như nghẹn lại, tay ôm chặt lấy eo cô.
Lúc anh vẫn chưa kịp chuẩn bị xong, cô đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ lên cục yết hầu đầy nam tính của anh, nói là cắn, nhưng thực ra cô mút nhẹ nó.
Một chút nước bọt vẫn đọng lại, dưới ánh đèn bỗng trở nên ấm áp mà phóng khoáng, đầy khiêu gợi...
Anh hít hơi sâu, ánh mắt càng sâu thẳm, như để lấy lại tinh thần nhìn cô.
Thực ra cô đang thấy lòng mình rối bời, trước giờ chưa bao giờ cô thấy căng thẳng như vậy. Kinh nghiệm giường chiếu, thu hút nam giới của cô gần như bằng 0. Vì thế, để làm được việc này, cô cần đến 100% dũng khí, thậm chí, cô không dàm khẳng định mình có làm tốt được hay không...
Nhưng, cô muốn anh sẽ nhớ mãi đến cô...
Cho dù sau này, hai người không còn cơ hội gặp lại, cô vẫn mong anh vẫn nhớ đến cô, nhớ đến đêm nay của hai người....
Cô bỡ ngỡ, căng thẳng, thế nhưng, ánh mắt động viên của anh khiến cô như tự tin hơn.
Cô bình tĩnh lại, học theo những gì anh đã từng làm với cô, đôi môi mềm mại của cô bắt đầu từ cổ, dần dần đi xuống ngực, xuống eo...
Xuống đến khu vực nhạy cảm của anh, cô không dám tiếp tục, thế nhưng, nghe thấy những âm thanh đầy khoái cảm từ anh, trong cô đang có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Ít nhất, cô cũng biết, trong những cuộc ân ái, không phải chỉ có anh làm chủ được cô, mà cô cũng có thể khống chế anh...
Mộ Dạ Bạch không kiềm chế được nữa, ngồi thẳng dậy, dựa vào đầu giường, đỡ cô dựa vào ngực mình. Rõ ràng cô đang chủ động gọi mời anh, thế nhưng, bây giờ cơ thể cô đang mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Dục vọng và khát khao đang nhảy múa trong đầu anh, “Làm tốt lắm, nhưng mà... bây giờ đến lượt anh phục vụ em.”
Tim cô đập nhanh hơn, ngay lập tức, anh mút môi cô. Bàn tay nóng bỏng trượt từ eo cô xuống phía dưới, đỡ lấy mông cô, anh khẽ nhấc người cô cao lên.
Cô bất ngờ dùng hai tay giữ lấy vai anh, chưa kịp thở, anh đã kéo cả người cô xuống. Cái thứ to lớn của anh tiến vào bên trong cô một cách trọn vẹn, cô hít thở vội, ngón tay bấu chặt vào người anh.
Dường như nó đã chạm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, suýt chút nữa khiến cô ngất đi.
Mộ Dạ Bạch biết cô không chịu nổi, chầm chậm ngừng lại. Chờ cô hít một hơi, anh ôm chặt lấy cô, rồi lại từ từ tiến vào trong.
--------------------------------
Họ vẫn tiếp tục.
Trong phòng, nhiệt độ như ngày một nóng lên... như muốn đốt cháy tất cả...
Hai người họ đê mê giao hoan, cảnh tượng thật hữu tình...
Thế nhưng...
Cho dù không khí có nóng hơn thế nào đi chăng nữa, cũng không xóa tan được sự dai dẳng và u ám trong tim Thiên Tầm lúc này.
-------------------------------------
Một đêm.
Lòng Cố Thiên Tầm nặng trịch, cô ngủ không yên giấc.
Nửa đêm trở mình, khiến anh tỉnh giấc. Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, trao cho cô một nụ hôn ấm áp lên mắt.
Lúc này, suýt chút nữa cô bật khóc. Cô sợ làm anh thức giấc, đến mức cô không dám thở mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng quay ra ôm lấy anh, ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp này.
Trời đã sáng, nhân lúc anh vẫn chưa tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng thức dậy, rời đi.
Không để cho bản thân có một cơ hội vương vấn........
..............
Vẫn còn sớm, không lập tức quay lại khách sạn, cô về chỗ của Dương Mộc Tây trước. Cầm chía khóa, mở cửa đi vào, cô liền thấy ở cửa xuất hiện một đôi giầy nam.
Cô ngạc nhiên, cô đoán Lam Tiêu đang ở đây, cô nghe thấy tiếng nói của Dương Mộc Tây vọng ra từ phòng ngủ.
“Anh đừng như vậy! Không được....” Giọng nói nũng nịu, hơi thở gấp gáp, nghe là biết trong phòng họ đang làm gì.
“Em đã sinh con hộ anh rồi, bây giờ mới từ chối anh, không phải là đã muộn rồi sao?”
“Anh đừng nói nữa... Này! Anh hôn vào đâu vậy? Lam Tiêu, không được hôn vào đấy, anh không nghe thấy gì à...” Lời từ chối, đến cuối cùng lại nghe rất mềm mỏng.
“Ngoan nào, đừng làm ồn, để anh làm cho em thỏa mãn...”
“Thiên Tầm về đấy, em năn nỉ anh đấy, anh về đi...”
----------------
Cố Thiên Tầm đứng bên ngoài nghe mà đỏ ửng cả mặt, nghe đến câu nói cuối của Dương Mộc Tây, cô thấy ngạt thở, cô không dám thở mạnh, sợ gây ra tiếng động.
Cô rón rén bước về phòng đi tắm. Đứng trong phòng tắm, cô trầm ngâm ngắm nhìn cơ thể mình trong gương.
Trên cơ thể trắng muốt của cô, có vài vết thâm đỏ. Đều ở những vị trí rất nhạy cảm, chẳng hạn: trước ngực, eo, mắt,...
Đều là những dấu hôn anh cố tính tạo ra đêm hôm qua, như muốn đánh dấu cô là thuộc về anh.
Ngón tay cô, vô thức sờ lên những vết thâm đỏ kia, cho đến lúc này, dường như cô vẫn cảm nhận được mùi hương của anh, cảm giác anh đang mút lên từng chỗ trên người cô vẫn còn phảng phất đâu đây...
Thế nhưng....
Liệu anh có biết rằng, kể từ hôm nay, cô không còn thuộc về anh nữa...
Nghĩ đến đây, ngực cô đau thắt lại, khóe mắt ửng đỏ. Cô không dám nhìn tiếp nữa, cô xoay người mặc quần áo vào, che đi những dấu vết của cuộc ân ái mặn nồng đêm qua.
Cố Thiên Tầm, đi đường nào là do bản thân mình chọn.
Chỉ cần anh ấy sống tốt, vậy là được.
-----------------------------------
Tắm xong, cô trang điểm lại cho mặt đỡ nhợt nhạt rồi mới xách túi ra khỏi nhà. Dương Mộc Tây và Lam Tiêu vẫn chưa ra khỏi phòng, cô đã nghĩ sẽ xin nghỉ hộ Dương Mộc Tây.
Ngồi trên bus một lúc mới tới được cửa khách sạn, điện thoại cô bỗng đổ chuông. Là Mộ Dạ Bạch gọi. Có lẽ vừa tỉnh dậy không thấy cô đâu, anh liền gọi để hỏi tội cô.
Cô đang định nhấc máy trả lời, phía bên cạnh, cô bỗng thấy một chiếc xe cảnh sát đi tới.
“Chào chị, cho hỏi văn phòng của Mộ tổng ở đâu vậy?” Xe cảnh sát dừng ngay cạnh cô, một người trong trang phục cảnh sát ngó đầu ra hỏi cô. Nhìn thấy cảnh sát, Cố Thiên Tầm hơi sững lại, cô ôm chặt lấy túi.
“Cô không biết sao?” thấy cô không trả lời, người cảnh sát lại hỏi lại.
Cố Thiên Tầm sực tỉnh lại, “Các anh... tìm anh ấy có việc gì vậy?”
Cô bỗng thấy giọng mình run run, lưỡi như cứng đơ lại.
“Chúng tôi muốn gặp Mộ tổng để tìm hiểu một số việc. Sao vậy? Cô có biết không?”
Cố Thiên Tầm lắc đầu, “Tôi... không biết. Các anh hỏi người khác xem.”
Xe cảnh sát, không dừng thêm một giây nào, nhanh chóng đi vào phía trong khách sạn.
Sững sờ nhìn theo chiếc xe, Cố Thiên Tầm thấy bồn chồn trong lòng, bình tĩnh lại, cô vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi – Cô dường như quên ngay cuộc gọi nhỡ từ Mộ Dạ Bạch.
Điện thoại đổ chuông mấy hồi mới có người bắt máy, đầu kia một giọng nói lè nhè vang lên “Alô”, anh ta vẫn còn chưa ngủ dậy.
“Anh để lộ những số liệu kia ra ngoài rồi sao?” Cô ngay lập tức chất vấn.
Cảnh Nam Kiêu tỉnh táo hơn chút, “Nội dung nói chuyện của hai chúng ta bây giờ, hoặc là về việc li hôn, hoặc là về anh ta.”
Cô bỏ qua những lời nói của anh, “Anh chắc hẳn hiểu rõ, nếu những số liệu lọt ra ngoài, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Cảnh!”
“Thật sao? Tốt thôi, em cứ chuẩn bị đi, tối nay sẽ phải quay lại thôi! Em cứ yên tâm, cho đến khi vẫn chưa lôi được em trở về, anh sẽ không để lộ bất cứ điều gì ra ngoài!”
“Anh không có sao?” Cố Thiên Tầm thắc mắc, “Vậy tại sao lại có cảnh sát đến đây?”
Cảnh Nam Kiêu sững sờ.
Cảnh sát?
Không lão phu nhân còn định làm gì nữa đây.
Anh chỉ nói: “Có lẽ là do nghe tin từ đâu đấy, nên họ đến để tìm hiểu tình hình. Em cũng hiểu rõ, gần đây công an làm rất nghiêm về mảng này mà.”
Trước khi cúp máy, Cảnh Nam Kiêu nói cố một câu: “Hôm nay sau khi tan ca anh sẽ đến đón em, giúp em chuyển đồ”
“..........” Cô rất muốn từ chối, cô muốn nói thẳng với anh, đó chỉ là trong suy nghĩ. Nhìn sang chiếc xe cảnh sát đang đỗ trong khách sạn, tất cả những suy nghĩ trong cô đều biến mất.
Cô.... không còn lựa chọn nào khác...
--------------------------------------
Dương Mộc Tây đến muộn 2 tiếng.
Cô vội vàng gửi những bưu kiện cần phải gửi đi, chốc lát, quay lại, thấy Cố Thiên Tầm đang ngồi ngây ra trên ghế, nhìn như người mất hồn. Đáng lý ra, đêm qua cô ấy ở cùng với Mộ tổng, thì sáng hôm nay cô ấy phải tươi cười rạng rỡ mới phải chứ nhỉ?
Cô ngó ra nhìn Thiên Tầm, điện thoại trên bàn đang đổ chuông, màn hình báo số điện thoại Mộ Dạ Bạch đang gọi đến. Dương Mộc Tây vỗ vỗ vai cô, “Này, sáng sớm đã lơ đãng đi đâu thế, điện thoại cậu đổ chuông mà không nghe thấy gì không?”
Sực tỉnh lại, Cố Thiên Tầm không buồn nhìn, cô với tay chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng. Cô không dám nghe điện thoại của anh, cô sợ... sợ mình không đủ cứng rắn, kết cục sẽ làm hại đến anh...
“Sao vậy?” Dương Mộc Tây nhìn chằm chằm cô.
Cô thở dài, “Tối nay... tớ phải chuyển đi rồi.”
Dương Mộc Tây ngạc nhiên, chốc lát cô hiểu ngay đang có chuyện gì xảy ra.
“Thiên Tầm....”
“Tớ không có lựa chọn nào khác....” Cố Thiên Tầm biết bạn mình định nói gì, cô ngẩng lên nhìn Dương Mộc Tây, “Giả dụ bây giờ Lam Tiêu gặp chuyện, là cậu? Cậu sẽ quyết định thế nào?”
Lam Tiêu?
Dương Mộc Tây sững sờ, gần như ngay lập tức cô muốn nói, việc của Lam Tiêu đâu có liên quan gì tới cô. Thế nhưng, chần chừ một lúc, cô lại không nói ra.
Cô không biết từ lúc nào, cô và người đàn ông đó lại gần nhau như vậy.
“Tớ hiểu sự lựa chọn của cậu” Cuối cùng, cô chỉ nói có vậy.
Tình yêu, vốn là một chuyện không thể đơn giản chỉ là nói suông.
“Thực ra cuộc sống là như thế, có được thì cũng có mất” Cô cố gắng gượng cười, cố gắng để bản thân nhìn mọi việc nhẹ nhàng hơn, “Vốn dĩ tớ vẫn chưa li hôn, cuộc sống yên bình gần đây, chỉ là tạm bợ mà thôi... Bây giờ, chỉ là tớ quay trở về với cuộc sống ngày trước thôi mà. Trước đây sống được, bây giờ... chắc cũng sẽ không phải là vấn đề quá lớn...”
Dương Mộc Tây không biết phải nói gì với bạn. Cô nói ra những lời này, mục đích là để tự an ủi bản thân, hoặc là, tự lừa dối bản thân. Thế nhưng, liệu có lừa dối nổi không?
Trái tim đã khắc sâu hình bóng của một ai đó, lúc chia ly, sẽ đau đớn như bị hàng trăm ngàn vết dao cắt vào.
Hơn nữa, cô đã lựa chọn như vậy, hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi...
“Đừng cười nữa, nhìn cậu cười bây giờ còn tệ hơn cả khóc đấy.” Dương Mộc Tây đưa tay ra vuốt má án ủi bạn, ngực đau thắt lại.
“Đau đớn quá!” Cô nói, nước mắt trào ra. Thấy ánh mắt buồn bã của Dương Mộc Tây, cô nhìn ra chỗ khác, tay đặt lên chỗ tay Dương Mộc Tây đang để ở mặt mình, giọng thì thầm, “Sao lại ra tay nặng như vậy chứ?”
Dương Mộc Tây muốn nói...
Bản thân cô lúc này cũng không còn một chút sức lực nào nữa...
Cô vẫn muốn nói...
Cô không đau ở bên ngoài, mà đau từ tận sâu thẳm trong tim...
Thế nhưng, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ kia, cuối cùng cô đã không nói gì hết.....
--------------------------
Tan ca làm, cô cùng Dương Mộc Tây đi ra ngoài, cô nhìn thấy phía xa, xe của Cảnh Nam Kiêu đang đỗ chờ sẵn ở đó.
Cô sững người, hít một hơi thật sâu, tiến lại gần. Thế nhưng, Dương Mộc Tây bỗng kéo lấy tay cô, “Thiên Tầm, Mộ tổng kìa!”
Cô nhìn theo hướng Dương Mộc Tây chỉ, thấy Mộ Dạ Bạch từ phía xa đang đi về phía cô. Khoác trên mình những ánh nắng chói chang của ánh hoàng hôn, anh rực rỡ chói lóa.
Tim cô như loạn nhịp.
Dường như có gì đó thôi thúc, khiến cô suýt chút nữa đã không kiềm chế, chạy về phía anh.
“Thiên Tầm.”
Là giọng nói của Cảnh Nam Kiêu, nó kéo cô trở lại với thực tại.
Lúc này, Mộ Dạ Bạch đã đứng ngay trước mặt cô. Khoảng cách chưa đến nửa mét, cô dường như đã ngửi thấy mùi hương đặc biệt của, một mùi hương khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng, lưu luyến.
“Sao anh ta lại tới đây?” Mộ Dạ Bạch thắc mắc về sự xuất hiện của Cảnh Nam Kiêu, anh hơi cau mày, ánh mắt của anh nhìn lướt qua Cảnh Nam Kiêu, rồi quay lại nhìn cô, “Sáng nay anh về lúc nào vậy?”
Cô mím chặt môi, chặt đến nỗi trắng cả môi.
Dương Mộc Tây đứng bên cạnh luống cuống.
“Thiên Tầm, bố mẹ đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy, về đi, nhanh không muộn rồi.” Cô chưa kịp trả lời, Cảnh Nam Kiêu đã bước đến. Cố tình nói câu này, đưa tay ra nắm lấy tay Cố Thiên Tầm, kéo cô bước đi.
Từ đầu đến cuối, anh không nhìn Mộ Dạ Bạch lấy một lần, dường như anh coi không quan tâm sự tồn tại của Mộ Dạ Bạch.
Cố Thiên Tầm ngây ra như một bức tượng vô hồn, để yên cho anh ta dắt đi. Thế nhưng, ngay lập tức, có người kéo tay kia của cô lại.
Cô ngẩng đầu, thấy Mộ Dạ Bạch trợn mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu. Ánh mắt sắc lạnh, thể hiện rõ thái độ lạnh lùng và nghiêm túc, “Buông cô ấy ra!”
Cảnh Nam Kiêu bật cười, đấu trí với anh, “Bây giờ hai chúng ta đều đang kéo cô ấy về phía mình, hay là, hãy để cho cô ấy lựa chọn đi. Để cô ấy tự mình nói, ai nên là người phải buông tay cô ấy!”
Cố Thiên Tầm nhìn Cảnh Nam Kiêu. Tại sao anh ta muốn làm cô khó xử như vậy?
Trên mặt anh ta vẫn là nụ cười bình tĩnh, ung dung, “Vợ à, em chọn đi.”
Hai chữ “Vợ à” khiến cô như càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, cô nhìn sang Mộ Dạ Bạch, không ngoài dự đoán...
Mặt anh sững sờ, ánh mắt chăm chăm nhìn cô, dường như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lúc này, thay vì ánh mắt sắc lạnh dành cho Cảnh Nam Kiêu lúc nãy, anh trìu mến nhìn cô.
Ánh mắt ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện cùng với ánh mắt tin tưởng dành cho cô, khiến Cố Thiên Tầm thấy rối bời.
Trên đời này, không còn gì có thể đau lòng hơn việc làm tổn thương đến chính người mà mình yêu thương.
Cánh tay đang bị Mộ Dạ Bạch nắm lấy, cô lay nhẹ. Động tác nhỏ như vậy, dường như anh hiểu ra ý đồ của cô, ánh mắt anh lạnh lùng, càng nắm chặt tay cô hơn. “Cho anh biết lí do!”
Chỉ vỏn vẹn năm từ, nó nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến cô bật khóc. Thế nhưng...
Cô hít một hơi dài, nuốt nước mắt vào trong.
“Đó là nhà em, em được gả cho nhà họ Cảnh, vì thế, sớm muộn em cũng phải trở về thôi.”
“Hai người đã li hôn rồi mà.” Mộ Dạ Bạch nói, giọng nói nặng nề hơn.
“.... Không có. Hôm đó, khi đi đến Cục Dân Chính, em đã thấy hối hận” Cô nói những lời nói dối mà bản thân mình cũng không thể tin được, “Em không muốn li hôn”
Anh cười khẩy, thấy cô đang nói những điều kia thật nực cười, “Thiên Tầm, chúng ta không phải là trẻ con. Những câu này, em không thể lừa dối được ngay cả bản thân mình”
Đúng là như vậy.
Lý do, sao có thể lừa dối được Mộ Dạ Bạch?
Ngón tay cô, bám chặt, từng ngón một như cứng đờ ra. Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh. Một cách rất cố gắng, cô bình tĩnh nói:”Thực sự là... em không đủ can đảm.”
“Nếu em và Cảnh Nam Kiêu li hôn, sau này, em sẽ mang danh là người phụ nữ đang có một đời chồng. Em chỉ là một người bình thường, em sợ những lời đàm tiếu của thiên hạ. Cho dù thật sự là anh không hề bận tâm đến chuyện này, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không bận tâm. Đến bên anh, em sẽ phải đối mặt với càng nhiều lời dèm pha hơn so với việc ở lại nhà họ Cảnh, càng nhiều trở ngại hơn, thậm chí là càng nhiều khổ đau hơn. Em không muốn mình phài tiếp tục sống trong đau khổ...”
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch bình tĩnh, anh từ từ lên tiếng.
“Nếu em sợ hãi những điều này, tại sao không trao đổi với anh? Nếu em đã muốn rút lui, vậy em nói cho anh biết, những gì chúng ta có đêm qua nó có ý nghĩa gì?” Anh dường như muốn chất vấn cô một cách cặn kẽ nhất.
Câu nói cuối, khiến sắc mặt Cảnh Nam Kiêu sững sờ, anh trừng mắt nhìn Cố Thiên Tầm, như muốn xé nát cô.
Đêm qua?
Thiên Tầm sợ Mộ Dạ Bạch sẽ nói ra nhiều khiến Cảnh Nam Kiêu bị kích động, cô cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay của Mộ Dạ Bạch. Anh càng nắm chặt hơn, một hồi khiến tay cô đỏ ứng lên. Nhưng cô không còn thấy đau nữa, chỉ vội vàng nói, “Em quên hết rồi! Vì thế.... Mộ tổng, mong anh từ nay về sau đừng nhắc lại nữa!”
“Mộ tổng!” Anh cười nhạt, ánh mắt nhìn cô như một người hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt đó, như dao như kéo, đâm xuyên qua người cô.
“Em còn phải về dọn đồ nữa, xin phép” Cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ nói một câu rồi quay người cất bước đi.
Cô quay đi rất nhanh chóng, không hề có chút lưu luyến, dường như sợ chỉ cần chậm trễ một chút thôi cũng sẽ phải hối hận.
Bóng cô đi khuất khỏi tầm nhìn, ánh mắt Mộ Dạ Bạch đăm chiêu, anh sực nhớ ra phải giữ cô lại, nhưng cô đã bước đi khỏi.
Tay anh buông thõng trong không trung.
Một sự hững hờ đến trống vắng.
Sau đó, anh nắm chặt tay, các khớp tay trắng bệch ra.
Lòng bàn tay, hoàn toàn trống rỗng...
Cô, đã bị Cảnh Nam Kiêu đưa đi, lên xe, rời khỏi chỗ này..
Dương Mộc Tây vẫn đứng ở bên, nhìn hai người kia đi khuất xa dần, trong lòng buồn bã, không còn biết phải nói gì.
-------------------------------------
Tuy mới chuyển ra ngoài chưa được bao nhiêu ngày, nhưng cô cảm giác như đã rất lâu rồi. Quay về lại Cảnh gia, tất cả những ngõ ngách, cô cảm giác không còn như lúc trước.
Cô thẫn thờ nhìn mọi người, thẫn thờ đi lên lầu, rồi thẫn thờ sắp xếp đồ đạc.
Bữa cơm tối, một hạt cơm cô cũng không ăn. Trước sự lạnh nhạt, hờ hững của Trần Di và Cảnh Dao, cô buông đũa, đi lên lầu.
Tắm xong, cô thay quần áo, đắp chăn, nhắm mắt lại. Cô rất muốn cứ thế chìm vào giấc ngủ, chỉ cần ngủ được, thì sẽ không cần suy nghĩ về chuyện gì nữa.
Thế nhưng, ngực cô như quặn lại, từng đợt từng đợt hành hạ cô, khiến cô bứt dứt không yên.
Cô đắp lại chiếc chăn rộng rãi lên người, nhắm chặt mắt, thế nhưng đầu óc cô lúc này lại hiện lên hình bóng của một người. Mới đêm hôm qua, bọn họ vẫn còn ở bên nhau, vẫn còn trao cho nhau yêu thương mặn nồng.
Vậy mà hôm nay, lại trở thành hai người xa lạ...
“Tự ôm chặt mình như vậy, lại đang nhớ đến vòng tay của hắn ta sao?” Một giọng nói mỉa mai cất lên từ phía cửa phòng.
Cô cảm thấy đầu óc đau đớn quay cuồng. Ban nãy rõ ràng cô đã khóa cửa, thế nhưng, cô quên rằng anh ta cũng có chìa khóa phòng ngủ.
Cô ôm gối ngồi dậy, không thèm nhìn anh, “Nếu anh ngủ ở đây, tôi sẽ ngủ ở phòng đọc sách.”
Nói xong, cô lách người, tránh anh để đi ra ngoài. Khi đi qua bên cạnh, anh túm chặt lấy cánh tay cô.
Anh túm rất chặt, có hơi chút thô bạo, khiến cô cau mày vì đau.
“Anh buông ra!”
Cô vùng vằng.
Anh đẩy cô vào cửa, một tiếng “Bịch” nặng nề vang lên, cô loạng choạng lùi về phía sau, chiếc gối đang ôm trên người rơi xuống đất, vẫn chưa đứng vững, anh đã hùng hổ xông đến, từ trên xuống dưới, anh lạnh lùng cấu cô, “Đêm qua, hai người đã làm gì nhau?!”
Cô biết chắc điều này sẽ xáy ra.
Lòng dạ Cảnh Nam Kiêu rất hẹp hòi, sao anh ta có thể quên được những gì mà Mộ Dạ Bạch vừa nói được cơ chứ.
“Đừng hỏi những câu hỏi đã biết rõ câu trả lời! Hôm nay tôi mệt rồi, không muốn cãi vã thêm, anh có gì muốn nói, để mai rồi hẵng nói.” Cô với tay ôm lấy gối, lạnh lùng bước đi.
“Đồ chết tiệt! Cô cắm sừng tôi, vẫn còn ra vẻ mình trong sạch à!” giọng anh gầm gừ, mắt đỏ sọng lên, “Cô nói cho tôi biết, có phải cô đã trao cho hắn ta lần đầu của mình? Có phải vậy không?!”
Cố Thiên Tầm cười mỉm, nhìn bộ dang đau khổ của anh, cô đột nhiên có cảm giác hả hê như vừa được trả thù, “Đúng thế, anh đã từng không cần, không muốn nó, giờ tôi chẳng còn gì hết. Cơ thể tôi, trái tim tôi, đều không còn thuộc về anh nữa! Vì thế, giờ anh hài lòng chưa?”
“Cô!” Cảnh Nam Kiêu giận dữ giơ tay lên, thế nhưng, bàn tay, chưa kịp tát cô, anh từ từ hạ tay xuống. Mắt tối sầm lại.
Cô ngước lên nhìn bàn tay ấy, nhếch mép nói, “Tại sao lại không đánh? Không phải anh rất thích tát sao?”
“Cô im đi! Đừng có cố tình chọc tức tôi!” Anh tức tối gào lên, mắt đỏ sọng, trừng trừng nhìn cô, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô, ngay lập tức, anh gạt người cô tránh sang một bên, đi nhanh vào trong phòng, mở tủ quần áo, lấy bộ quần áo ngủ của mình ra. Hành động nào cũng rất mạnh bạo, cánh cửa tủ bị anh kéo mạnh tới nỗi rung lên ầm ầm. Nửa đêm thanh vắng, tiếng động ngày khiến người ta phải ghê sợ.
Tổng Tài, Ly Hôn Đi! Tổng Tài, Ly Hôn Đi! - Không rõ...