Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tịnh Thủy Hồng Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 126: Chuyện Nghịch Thiên.
M
ộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ nhìn nhau cười, tối qua bó gối nói chuyện, hắn đã biết thâm ý của Hoàng Linh Vũ. Vì thế nói: “Nhị ca, ngươi có phát giác không, bách tính Đại Yến ngu muội mù quáng, phàm là những gì quan phủ nói, đều cho là sự thật? Hoàng Linh Vũ y chẳng qua là mượn ngọn đông phong dịch bệnh, để gieo một thói xấu nhằm phá ra kẽ hở mà thôi.”
“Đích thật, bách tính ngu muội không tài, thực là một bệnh lớn. Nếu không phải vậy, cũng sẽ không có nhiều tham quan ô lại như hiện tại… nhưng chuyện này thì có liên hệ gì với chuyện ngươi làm xấu danh dự?”
Hoàng Linh Vũ nói: “Gần đây đang có mười mấy người Đại Yến, đã gần hoặc đạt tới địa giới Nam Hàn, hoặc là trị liệu cho người đã nhiễm dịch, hoặc là truyền ra phương pháp trị dịch bệnh. Bọn họ đều là người do ta an bài.”
Mộ Dung Nam Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, thử nghĩ, nếu đợi khi ôn dịch kết thúc, tin đồn ‘Hoàng Linh Vũ là đầu sỏ tội đồ gây ôn dịch’ vẫn xôn xao, các du y đã cứu chữa cho bách tính mắc dịch lại đột nhiên lên tiếng, nói y thuật của mình đều là do người được gọi là ‘Hoàng Linh Vũ đầu sỏ tội đồ’ truyền dạy, những lời vu cáo hoàn toàn không thật kia, toàn bộ là do quan phủ tung ra.
Khi đó, tin tưởng những quan phủ bóc lột đàn áp mồ hôi máu thịt bách tính, động một tí là nghiêm hình trấn áp bách tính. Hay tin những du y đã xả thân nguy hiểm để cứu người khỏi hoạn nạn, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết. Mà làn sóng gợn khuếch đại như thế, liên quan đến tính mạng của mấy chục vạn người, như vậy gây ra ảnh hưởng lớn thế nào cho uy tín của quan phủ thì không cần phải nói.
Trước chuyện lần này, đã có thiểu số bình dân bố y hận nhưng không dám nói nảy sinh hoài nghi đối với ngôn luận của quan phủ. Như vậy sau chuyện lần này, còn có thể tin vào quyền uy của quan phủ, chỉ sợ con số sẽ rất ít.
“Như thế tự nhiên là tốt, nhưng lại có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn__ Mấy vạn năm nay, vương gia toàn dựa vào quyền uy không cho bách tính hoài nghi để thống trị thiên hạ, như vậy mới có thể tạo kỷ luật nghiêm minh. Nếu quyền uy tan vỡ, chỉ sợ loạn dân phản bội sẽ dấy lên, càng chìm sâu vào thế cục hỗn loạn, bách tính kêu than dậy trời.”
Hoàng Linh Vũ nói: “Thật ra có một chuyện, ta và Diêm Phi Hoàng đều cố ý tránh né không bàn tới. Chúng ta đến từ một quốc gia ở thế giới khác. Nơi đó không có hoàng đế, quyền uy của quan phủ cũng không phải là tuyệt đối, bách tính đều có lực phán đoán của riêng mình. Nhưng vẫn có thể quản lý nghiêm ngặt, tỉ như nếu có lũ sông Hoàng Hà, vạn dân trong nước đều có thể đồng lòng tương cứu. Nếu có một nơi vô cùng nghèo khó, nơi phú túc khác sẽ giúp đỡ tương trợ.”
Mộ Dung Nam Cẩn không tin nói: “Không thể tưởng tượng, cho dù là Phần Hà mười sáu năm trước đổi đường, tiên đế hạ lệnh phú thương hai quận Đô, Ân cứu tế nạn dân, cũng bị chối đẩy, làm gì từng có đạo lý chủ động tương trợ.”
“Vì hai thế giới này khác biệt quá lớn, đây cũng là nguyên nhân ta và Diêm Phi Hoàng không muốn nhắc tới với người khác. Tóm lại, ngươi cứ xem như nghe tin bát quái cũng được, cứ nghe ta nói cho hết đi.”
Hoàng Linh Vũ dùng dư quang khóe mắt thấy Mộ Dung Bạc Nhai dường như có vẻ hơi quái dị, liền tỉnh ra, thì ra cứ mãi nghe y nhắc tới mấy loại từ như ‘ta và Diêm Phi Hoàng’, đại khái trong lòng hắn cũng có chút bất an khó chịu đi, vì thế liền nháy mắt một cái cho hắn an tâm, rồi mới tiếp tục nói: “‘Hoàng đế’ cố nhiên vĩ đại, nhưng sức một người trị một nước, không phải quá mệt sao? Cho dù có thừa tướng, thượng thư tương trợ, nhưng nào có thể khống chế được đức hạnh của trăm quan? Thống trị một nước, không phải khống chế bách tính là có thể khiến quốc gia phú cường, nếu quan viên vô năng, thì càng thêm nguy hiểm.”
“Nghe cách nói của ngươi, như vậy không cần hoàng đế phải dậy sớm ngủ trễ bận rộn, mà vẫn có thể có cách thống trị?” Mộ Dung Nam Cẩn vô cùng kinh ngạc, “Lẽ nào là…”
Hoàng Linh Vũ cười, đợi hắn nói tiếp sau chữ ‘lẽ nào’. Nhưng thần sắc Mộ Dung Nam Cẩn do dự, rồi mãi không nói phần sau, chỉ mang vẻ khó tin lắc đầu.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng Linh Vũ nói: “Dám hỏi điện hạ, phía sau từ ‘lẽ nào’ của điện hạ rốt cuộc là cái gì?”
Mộ Dung Nam Cẩn trừng mắt nhìn y một cái, nhưng dưới ánh mắt hung ác giống như bảo hộ của Mộ Dung Bạc Nhai đành phải mềm xuống, đáp: “Ta căn cứ theo những gì ngươi vừa nói để suy đoán, chắc không phải là để bách tính tự quản lý chứ? Nhưng thực sự không thể tin nổi, ngươi nghe rồi cứ xem như chưa nghe là được.”
“Sao có thể xem như chưa nghe? Hoàn cảnh ta vốn sống trước đây quả thật chính là như thế mà, không chỉ nước, mà thượng cấp của quốc gia đa phần đều là do bách tính bầu nên.”
…….
Hoàng Linh Vũ chậm rãi thuật lại chuyện trong thế giới kia. Đó đã là ký ức rất lâu về trước, nhưng hiện tại vẫn tồn tại rõ ràng như mới trong đầu. Không dựa vào hoàng đế, không sùng bái thần tiên, tự mình có thể nuôi sống mình, con người nuôi sống quốc gia, quốc gia cũng bảo hộ con người, cho dù vẫn có chuyện không công bằng xảy ra, nhưng mọi người đều có quyền lên tiếng, vì thế cũng sẽ có người quan cao hậu lộc đêm đêm hát ca phải xuống ngựa, những kẻ tham ô phạm pháp phải vào tù.
Theo sự tường thuật của Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Nam Cẩn thấy trước mắt dần sáng lên, thậm chí phát ra tia sáng xanh lục, chỉ nghe hắn hỏi: “Vậy thì, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đạt tới trình độ đó, hoàng đế không còn là hoàng đế, cũng có thể giống như người bình thường.”
“Lẽ nào Nam Vương điện hạ không xem trọng hoàng vị này như thế sao?”
Mộ Dung Nam Cẩn hít thật sâu một hơi: “Nhiều năm như thế, không ai biết mộng tưởng của ta. Ta từng đề cập qua với tiên hoàng và huynh trưởng rằng ta không có ý chấp chưởng thiên hạ, bọn họ chỉ xem như trò đùa. Mấy trọng thần cực kỳ tâm phúc nghe thế, cũng chỉ cho rằng ta đã không còn tín nhiệm bọn họ. Thậm chí khất cái bên đường đều sẽ cho là ta có vấn đề. Nhiều năm như thế ta cũng chỉ có thể dốc lòng với Bạc Nhai, không ngờ, cuối cùng lại có một đồng bạn chí đồng đạo hợp.”
Mộ Dung Bạc Nhai cũng nói: “Ngươi xem, ta nói không sai chứ, nhị ca căn bản không muốn làm hoàng đế!”
“Như vậy a… phiền phức lớn rồi a… ta vốn muốn kiến nghị Nam vương điện hạ áp dụng chính trị quân chủ, dù sao bước nhảy quá nhanh, bách tính căn bản cũng không thể tiếp nhận a.” Hoàng Linh Vũ mang vẻ khổ não, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nhưng điện hạ, người khác vì hoàng vị mà đánh đến sứt đầu chảy máu, sao ngươi một nửa hứng thú cũng không có?”
“Hắn a, hoàn toàn chính là tự do quen rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói. “Ngươi cho là cả ngày cùng đám đại thần đó so đo tính toán rất vui sao? Hắn từ khi mười mấy tuổi đã từng được trải nghiệm nơi dân gian hai năm, sau khi trở về thì không còn muốn làm hoàng đế nữa.”
Hoàng Linh Vũ suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nói: “Tự cổ tới nay, làm hoàng đế luôn là họa khởi trong nhà, nhưng bên phía chúng ta, trong quốc gia chính trị dân chủ, không những sẽ không tranh chấp vì hoàng vị, ngược lại rất nhiều hoàng tử vì sự nghiệp của mình mà đều từ bỏ quyền thừa kế, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.”
Mộ Dung huynh đệ đợi y nói tiếp.
“Các ngươi nghĩ xem, hoàng tử hoàng tôn từ khi sinh ra, người bên cạnh đã nói với bọn họ ‘các ngươi phải làm hoàng đế’, bọn họ cũng không thể từ bỏ cung cấm, những gì thấy được nói cho họ biết hoàng đế là người tôn quý nhất, nào biết bên ngoài cung cấm còn có cuộc sống đủ màu đủ dạng. Trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, đăng cơ làm đế trở thành mục đích duy nhất để bọn họ sinh tồn. Cứ thế, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn mà muốn làm hoàng đế. Cho nên, nếu muốn khiến loạn thế này dần bình lắng xuống, ta cho rằng, Nam Vương nhất định phải vô cùng dụng tâm đối với việc giáo dục tử tôn hậu đại.”
“Từ đâu mà thấy?”
“Nam Vương lẽ nào không biết chuyện của Bạch Y giáo? Đại Yến khai quốc Vinh Tường nữ vương từng phong Bạch Y giáo làm quốc giáo, mà tử tôn hậu đại của nàng lại biếm họ thành quốc nghiệt__ Từ đó có thể thấy, nếu chúng ta đã xác định muốn làm đại sự gì, thì phải khiến hậu đại có thể lý giải, sau đó có thể tiếp tục. Nếu không cải cách chưa quá mấy chục năm, thành quả vẫn chưa hiển lộ, đã bị người kế nhiệm toàn quyền phủ quyết bẻ ngoặt, vậy không phải phí trắng công sức sao?”
Mộ Dung Nam Cẩn nghe thế gật đầu nói phải, thanh giọng nói với bên ngoài: “Đi bẩm phu nhân, mang thế tử qua đây!”
Hoàng Linh Vũ nhíu mày nói: “Chuyện chúng ta thương nghị có thể tính là chuyện đại bất kính, nghịch lại thường lệ thiên hạ, ngươi không sợ hài tử nghe được sẽ đi loan truyền bậy bạ?”
“Nếu đã là chuyện nghịch thiên, đương nhiên phải cho hậu đại tham gia một chân từ khi còn nhỏ. Sau hôm nay, ta sẽ phải mang theo nó đi khắp nơi. Ngươi không phải đã nói sao, để hậu nhân lý giải, cải cách mới có thể duy trì.” Nói xong, Mộ Dung Nam Cẩn thần bí cười cười, “Hơn nữa, Sài Đô là địa bàn của ta, ai dám nói ta không đúng! Chẳng hạn nói, ta để ‘Lục Nẫm Giác’ ngươi đi khởi sáng cho nhi tử của ta, ngươi dám nói không sao?”
Hoàng Linh Vũ thở dài: “Nam Vương điện hạ nếu vẫn mãi dùng cách làm chuyên chế này, thì sẽ khiến thế tử trở thành dạng như Mộ Dung Nhuệ Việt.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tịnh Thủy Hồng Liên
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Tịnh Thủy Hồng Liên - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
https://isach.info/story.php?story=tinh_thuy_hong_lien__cuong_ngon_thien_tieu