Chương 123
ậy là tốt rồi." Lục Sa mỉm cười nói.
Lục Đào nhìn thấy Lục Sa cười rất tự nhiên mới có chút yên tâm, xem ra Lục Sa thật sự không phải để tâm như trước nữa.
Hai người lại nói một ít việc nhà, sau khi dùng ngọ thiện Lục Sa cáo từ nhưng Lục Đào cực lực giữ lại, mới rời khỏi biệt viện của Lục Đào đến biệt viện của Liễu Phi Nhân gặp nàng
Liễu Phi Nhân nhìn Lục Sa một thân thanh lịch, cùng người năm đó ở trong viện của nàng giống như hai người khác nhau, còn nghĩ đến tình cảnh nước sôi lửa bỏng của bản thân hôm nay, thật sâu cảm thấy vẫn là Lục Sa tốt nhất, tính tình tốt hơn con mèo Lục Đào ngang ngược kia biết bao nhiêu, ôn nhu săn sóc, cho dù là ghen cũng giữ trong lòng, không giống Lục Đào, động một chút thì bạt tay. Cho dù lúc trước là nàng giở một chút thủ đoạn khiến Lục Đào lên giường với nàng nhưng nàng cũng chỉ là cho nàng ta thư thái một phen, cũng không lấy tấm thân xử nữ của nàng ta, cũng không tính là quá đáng a, ai bảo nàng ta ở sau lưng nàng nhiều lần mắng nàng là tiện nhân, cho dù nàng tốt tính thì cũng không thể cho phép một nha hoàn dám kiêu ngạo năm lần bảy lượt sau lưng nàng như vậy. Nàng làm sao biết Lục Đào nha đầu kia lại có tâm kế như vậy, sau khi lên làm đệ thập thiếp của Hầu gia dĩ nhiên chủ động câu dẫn nàng, mỹ nhân yêu thương nhung nhớ có lý nào lại không nhận, trước khi hái được hoa đương nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt, nha đầu kia dĩ nhiên là nắm lấy ngon ngọt không tha, động một chút thì bắt nàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không tuân thủ thì đánh.
"Lục Sa." Liễu Phi Nhân lòng tràn đầy vui mừng tiến lên, tựa như tha hương gặp tri kỷ, có cảm giác kích động muốn lệ rơi đầy mặt.
"Ngũ phu nhân." So với nhiệt tình của Liễu Phi Nhân, biểu hiện của Lục Sa lãnh đạm hơn, hơn nữa còn lẫn tránh Liễu Phi Nhân nắm lấy tay nàng.
Liễu Phi Nhân là người thận trọng, lập tức nhận thấy cử động nhỏ đó, có chút có chút nhàn nhạt mất mát, nhưng cũng chỉ có thể thu hồi tay mình về.
"Lục Sa, ngươi ở bên ngoài có khỏe không? Trong lòng ta không lúc nào không nhớ đến ngươi." Liễu Phi Nhân chân thành nói, đây cũng không phải đều là hư tình giả ý, nàng trái lại rất thường nhớ đến Lục Sa, dù sao thì trong hậu viện này thật lòng đối với nàng cũng không có mấy người, nếu thật sự muốn thủ lấy một người không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tình nguyện đó là Lục Sa, mà không phải Lục Đào ngang ngược kia.
"Tất cả mạnh khỏe, ngũ phu nhân không cần nhớ ta, ngũ phu nhân vẫn mạnh khỏe?" Thật ra Lục Sa nhìn thấy vết trảo nhợt nhạt trên mặt Liễu Phi Nhân, ngược lại không quá ảnh hưởng dung mạo, khí sắc trái lại hồng nhuận, cũng biết Lục Đào động thủ có chừng mực.
"Aiz, một lời khó nói hết......" Liễu Phi Nhân ngữ khí thấp đi, nghĩ đến Lục Đào khiến nàng sợ hãi, tâm tình Liễu Phi Nhân vô cùng thấp, nàng không chỉ sợ Lục Đào động một chút là động thủ chỉnh nàng mà khiến chân chính sợ hãi chính là dưới tình huống sợ hãi này thân thể của nàng đối với sự đụng chạm của Lục Đào dĩ nhiên không phải phản cảm, mà chỉ có cường liệt khoái cảm. Nàng biết bản thân khẩu vị luôn nặng, Lục Đào dĩ nhiên rất hợp với khẩu vị của nàng, dĩ nhiên khẩu vị còn nặng hơn cả nàng, làm hại nàng hôm nay lúc nàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn luôn cảm thấy như gãi không đúng chỗ ngứa, thiếu cảm giác, bất quá mặc dù thiếu cảm giác nhưng đi ra ngoài vụn trộm so với trước kia càng kích thích, mà dường như sơn trân hải vị ở nhà có ngon thế nào ăn nhiều cũng sẽ chán, luôn phải đi ra ngoài thay đổi khẩu vị, cùng người khác trên giường ra vẻ ta đây.
"Ngũ phu nhân hôm nay cùng Lục Đào một chỗ, thì nên đối xử tốt với Lục Đào, hy vọng ngũ phu nhân không nên làm cho Lục Đào khổ sở." Lục Sa là tỷ muội tốt của Lục Đào, nàng nghiêm túc nói.
Liễu Phi Nhân vốn dĩ muốn tố khổ, thoáng chốc lại nuốt vào trong bụng, thật là có khổ nói không nên lời, không phải nên là Lục Đào đối xử tốt với nàng sao, nha đầu kia động tay động chân thật đúng là hận đến tâm phổi đều run, hại nàng mỗi lần vụn trộm trong lòng đều căng thẳng.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên...." Liễu Phi Nhân cười khổ đáp.
Lục Sa nhìn Liễu Phi Nhân như vậy, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng đem toàn bộ đè ép xuống phía dưới, dù sao thì Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh một người chịu đánh.
Hai người tương đối hết chỗ nói rồi, cũng không biết nói cái gì mới tốt, đều có cảm giác cảnh còn người mất.
"Ngươi cùng Thôi Loan Thúy?" Liễu Phi Nhân rốt cục vẫn kiềm chế không được đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, nghi vấn này đặt trong lòng đã lâu rồi. Hai người này cùng rời khỏi nàng là chuyện sau khi nàng để Lục Sa đến trong viện của Thôi Loan Thúy, nàng vẫn luôn cảm thấy giữa các nàng nhất định xảy ra chuyện gì, Liễu Phi Nhân cũng không chỉ một lần hối hận chuyện đã đem Lục Sa đưa đến chỗ Thôi Loan Thúy, nếu không như vậy thì nàng vẫn có thể như trước trái ôm phải ấp, sống tiêu dao khoái hoạt, mà không phải như hiện tại, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ.
Lục Sa trầm mặc chốc lát, dĩ nhiên không biết nên trả lời thế nào.
"Nàng đối với ngươi là hữu ý đi?" Liễu Phi Nhân hỏi, nàng thỉnh thoảng vẫn đến ngồi trong viện của Thôi Loan Thúy, ngoại viện chợt nghe đến Thôi Loan Thúy tấu khúc,u nhược thống thiết đều là ý tương tư, nàng nghĩ không ra Thôi Loan Thúy sẽ tương tư một ai đó, duy nhất có thể làm suy đoán chỉ có Lục Sa.
Lục Sa vẫn trầm mặc, trầm mặc lúc này chính là một loại cam chịu.
"Khó trách ngươi không thích ta nữa, nàng quả thật mọi thứ đều hơn ta, bất luận dung mạo hay là tài hoa." Liễu Phi Nhân yếu ớt thở dài, nhân chi thường tình, nàng cũng không trách Lục Sa, nếu như nàng là Lục Sa nàng cũng nên như vậy.
"Ta rời khỏi ngươi không liên quan đến nàng, lúc đầu nếu như ngươi có thể đối đãi toàn tâm toàn ý, làm sao ta lại rời khỏi ngươi, nếu như lúc đó ta thích nàng, ta hà tất phải đi, trực tiếp chấp nhận nàng là được rồi." Lục Sa có chút oán giận, trong lòng lại có một chút thất vọng, thì ra trong lòng ngũ phu nhân nàng dĩ nhiên là người như vậy.
"Là ta không tốt, không nên phỏng đoán ngươi như vậy, thật ra như vậy cũng tốt, nàng là người thanh cao, có thể cúi đầu thích một người, nàng có thể hết lòng vì ngươi, trái lại là phúc phần của ngươi, nàng có thể làm người một lòng đối với ngươi." Lúc đầu Thôi Loan Thúy không chịu hầu hạ Hầu gia sợ sẽ là vì Lục Sa đi, bản chất của Thôi Loan Thúy là tam trinh cửu liệt, xuất thân dòng dõi thư hương, tự ình rất ặc dù lưu lạc phong trần nhưng vẫn không chịu dễ dàng cúi đầu, tất nhiên là tốt hơn nàng nhiều lắm. Không có gì ngoài trong lòng nàng có chút không cam lòng, trái lại cảm thấy Lục Sa cùng Thôi Loan Thúy là lương phối.
"Ta xuất thân bần hàn, lấy cái gì xứng đôi với nàng đây?" Lục Sa tự giễu.
"Vậy cũng không hẳn, nếu như Thôi Loan Thúy vẫn là tiểu thư quan lại thế gia, ngươi đương nhiên là trèo cao, nhưng hôm nay, Thôi Loan Thúy bất quá chỉ là Phượng Hoàng rơi xuống nước, tục ngữ nói Phượng Hoàng thất thế không bằng gà, không có gì xứng hay không xứng, quan trong nhất là hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt là được rồi."Hai nữ nhân rời bỏ nàng, nàng còn có tâm tư tác hợp, Liễu Phi Nhân cảm thấy bản thân thực sự là rất rộng lượng.
Lục Sa hơi liễm mi, nàng không thích ngũ phu nhân nói thất phu nhân là Phượng Hoàng rơi xuống nước, Phượng Hoàng mặc dù lưu lạc nhân gian cũng vẫn là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vĩnh viễn không thể đánh đồng với gà nơi sơn dã.
"Ngũ phu nhân nghĩ đến quá đơn giản rồi." Lục Sa lắc đầu nói.
"Ta cảm thấy các ngươi chưa hẳn đã không có khả năng, Thôi Loan Thúy rốt cuộc xuất thân không sai, tài nghệ rất cao,vì vậy được phu nhân ưu đãi, hơn nữa khế bán thân của nàng lại nằm trong tay phu nhân, các ngươi có thể nở hoa kết quả hay không còn phải xem thái độ của phu nhân, phu nhân hôm nay đã cùng Mị phu nhân, đối với việc nữ nữ thái độ đã khác rồi, ngươi lại là người làm việc cho phu nhân, ta thấy các ngươi có quá nhiều hy vọng." Liễu Phi Nhân phân tích rõ ràng, Thôi Loan Thúy hẳn là đã biết, cho nên mới dám công nhiên đối nghịch cùng Hầu gia.
Lục Sa vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút xao động.
Lúc ra ngoài, đi ngang qua biệt viện của thất phu nhân, Lục Sa không tự giác dừng bước, nhìn vào nội viện, cũng không biết thất phu nhân sống có tốt không. Dừng chân hồi lâu Lục Sa phát hiện bản thân không nên lưu ý thất phu nhân như vậy, nàng xoay người muốn rời khỏi nhưng nghĩ lại, sau khi rời khỏi không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy thất phu nhân, liền lần thứ hai dừng bước. Nàng cùng thất phu nhân cho dù không có tư tình, nhưng cũng xem như bằng hữu, bằng hữu đã lâu không gặp cũng sẽ muốn gặp một chút, hơn nữa ngọc bội của thất phu nhân còn đang trên người nàng, sợ thất phu nhân nhớ đến nó, mọi cách mượn cớ cuối cùng Lục Sa mới có dũng khí lần thứ hai bước vào biệt viện của thất phu nhân.
"Ngươi để nàng vào đi." Thôi Loan Thúy vừa nghe thông báo, Lục Sa đến thăm, bỗng nhiên buông quyển sách trên tay đứng lên, muốn Lục Lâm lập tức gọi Lục Sa vào, ngữ khí tận khả năng áp chế khiến bản thân thoạt nhìn không đến quá mức kinh hỉ.
"Chờ đã, ngươi bảo nàng ở bên ngoài chờ chốc lát." Thôi Loan Thúy nhớ đến bản thân từ sáng sớm thức dậy còn chưa hảo hảo trang diện, đầu cũng chưa bới, thoạt nhìn vô cùng lười nhác liền muốn trang điểm một chút mới gặp Lục Sa, chỉ là lại sợ Lục Sa chờ lâu, vội vã trang điểm một chút mới bảo Lục Lâm truyền Lục Sa vào.
Lục Sa nhìn thấy Lục Lâm không giống trước kia trở ra rất nhanh, trong lòng lại miên man suy nghĩ một phen, ngay lúc trong lòng Lục Sa thiên tư bách chuyển vài phiên, Lục Lâm mới đi ra gọi nàng vào.
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã