Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
"E
m họ ta" Tổng Thống nói "máu mủ ta".
Tôi nhìn ông ngồi sau bàn. Dù chiếc băng đen đang đeo trên cánh tay, nhưng giọng ông chẳng hơn gì hôm qua ở văn phòng hải quan. Tôi lặng thinh.
"Anh nói đúng" ông tiếp tục "súng ống đến bằng tàu biển. Ta không thể tin được. Ta đã đưa chính em họ ta vào phụ trách cảng. Nếu không tin hắn thì ta tin ai?"
Tôi vẫn không có câu trả lời, nhưng tôi biết một điều: ông chẳng thực sự tin ai cả, trừ chính bản thân ông.
"Tôi đã đặt cảng dưới quyền kiểm soát của Hoyos" ông tiếp tục. "Giờ thì quân đội sẽ làm việc đó".
"Thế còn các nhân viên hải quan?" tôi hỏi.
"Bọn chúng ở trong nhà tù. Tất cả bọn chúng ở trong tù".
"Ông tìm thấy chứng cứ?"
"Ta tìm thấy súng ống, còn cần chứng cứ gì hơn nữa? Ngần ấy súng ống ra khỏi chiếc tàu ấy thì mọi người đều phải biết".
"Còn viên thuyền trưởng sẽ ra sao?"
"Để hắn đi. Chúng ta làm gì được nào? Để hắn gọi sứ quán Mỹ và làm thối um lên trong khi anh đang cố vay hai mươi triệu đô la à?"
Có một thứ logic khác thường torng tuyên bố của ông.
Đó là vào lúc sáng này, chúng tôi không được phép rắc rối. Tôi đứng lên, đến bên cửa sổ.
Con tàu vẫn nằm trong cảng. Nó sẽ đi trong con triều buổi tối. Nếu không phải là con tàu của Campion kéo cờ Corteguay thì chúng tôi đã đóng cửa cảnG với cả đoàn tàu này. Nhưng làm sao mà có thể đóng cửa đối với những con tàu kéo chính cờ của nước mình? Súng ống vẫn có thể tiếp tục vào. Nếu bị ngăn chặn ở đây, chúng sẽ phải tìm con đường khác.
Tổng Thống bước đến bên cửa sổ, đứng bên tôi. "Không bao giờ đơn giản cả". Tôi quay nhìn ông. "Khi còn là một thanh niên, ta nghĩ là ta biết tất cả các câu trả lời. Rồi ta vào lâu đài và thấy rằng không có một câu trả lời dễ dàng và nhanh chóng cho bất cứ điều gì. Những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có cách để mọc lên thành những vấn đề không thể vượt qua. Mà lúc nào cũng có người thúc giục anh. Làm cái này rồi làm cái nọ. Bằng cách này rồi bằng cách nọ, cho đến khi anh mong muốn mình có thể rút lại lời nói mà có lần đã thốt ra vì ngu dốt. Chẳng ai biết cái gì hết, cho đến khi anh ngồi vào chiếc ghế bấp bênh và cô đơn của quyền lực, và nhận ra rằng anh thực ra biết quá ít".
"Tôi sẽ nói với Campion khi tôi đến New York, có thể anh ta biết cách để làm cho súng ống không lên tàu của mình được".
"Làm đi" ông già nói. "nhưng cũng chẳng ích gì. Sao mà đích thân Campion có thể kiểm tra từng chuyến hàng sẽ bốc lên ở các con tàu của mình? Anh ta sẽ phải xuống từng khoang tàu xem từng kiện hàng. Và nếu làm thế, thì anh cho là liệu anh ta sẽ tồn tại được bao lâu?"
"Dù sao thì tôi vẫn cứ nói chuyện với anh ấy".
"Ta bắt đầu nghĩ là chỉ một cách để giải quyết chuyện này. Nghĩa là ta phải dẫn một đạo quân lên núi và quét sạch bọn cướp khốn kiếp ấy, một lần cho tất cả. Giết sạch bọn chúng".
"Đấy không phải là câu trả lời" tôi nói. "Sẽ phải giết cả đàn bà, trẻ em, và ông không thể làm thế. Thậm chí nó có là cách duy nhất đi chăng nữa thì cả thế giới sẽ quay lưng lại với chúng ta trong hãi hùng".
"Ta biết. Người Mỹ sẽ lên án chúng ta là độc tài và người Nga sẽ bảo chúng ta là cái đuôi của chủ nghĩa đế quốc Mỹ".
Tổng Thống hít một hơi dài. "Không hề dễ dàng. Ta ngồi đây như chân tay bị trói, trong khi mỗi ngày lại có vài người bị giết hoặc biến mất. Mà điều duy nhất ta có thể làm là tự vệ, chứ không được tấn công. Đấy là cuộc chiến không có câu trả lời".
"Lệnh ân xá…"
Ông chằm chằm nhìn tôi. "Lệnh ân xá là một thất bại! Có kẻ đối lập nào đến chưa? Chưa, và chúng sẽ không bao giờ đến. Anh cũng phải chấp nhận thôi".
"Mới chỉ hiệu lực có hai tuần. Họ còn đang suy tính".
Tổng Thống bỏ đi, giọng ông khô khốc. "Nếu anh thích tiếp tục tự dối mình thì cứ làm. Tôi thích thực tiễn hơn". Ông nặng nề ngồi xuống. "Ví dụ như cái con giun mà anh cho nó thoát mạng đấy. Anh có nghe được một lời nào của nó không? hay là của thằng anh nó, cái thằng phản bội hèn mạt ấy? hay của con bé ấy?"
Tôi không trả lời. Không thể nói với Tổng Thống rằng tôi có thể chẳng hay biết gì về chuyện súng ống nếu không có Beatriz. Đối với tôi, đây là chứng cứ cho thấy lệnh ân xá chí ít cũng đã được thảo luận, cân nhắc. "Ông sẽ không rút lệnh ân xá đấy chứ?"
"Ta không phải làm thế" ông đáp, đầy khinh thị. "Không cần phải rút lại một đề nghị tuy đã đưa ra công chúng nhưng trong nội bộ, anh thừa biết, sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận. Ít nhất thì bằng cách này, thất bại thuộc về họ".
Chợt ông hỏi "Cô gái? Anh có kế hoạch gì về cô ta không?"
"Tôi cũng không biết nữa. Tôi chưa nghĩ đến điều đó".
"Hãy nghĩ đi thì hơn. Ta cảm giác là anh có thay đổi từ khi gặp cô ấy".
"Nghĩa là sao ạ?"
"Anh đã ở Corteguay cả tháng rồi" ông nói, thoáng nét cười trên miệng "mà vẫn chưa có một tí tẹo rắc rối nào. Chưa có một ông bố hay một anh chồng nào phàn nàn gì cả!"
Như thường lệ, rèm được buông phủ các cửa sổ khi tôi bước vào phòng. "Amparo, mai anh đi. Anh đến chào tạm biệt".
Cô đang ngồi bên bàn. Giọng cô như sợ sệt và vẳng lại từ rất xa. "Anh tốt bụng quá. Thực ra, anh chẳng phải bận tâm".
"Anh muốn thế" tôi nói, bước lại bên cô. "Anh không biết có thể làm một điều gì đó cho em không?"
"Cho em?" giọng cô như ngạc nhiên. "Tại sao anh lại muốn làm một điều gì đó cho em?"
"Vì nhiều lý do mà em biết rồi đấy. Nhưng cái chính là anh không muốn thấy em thế này".
Amparo nhìn thẳng vào mắt tôi. Cặp mắt cô bình tĩnh và xa xăm, như thể chúng tôi đang nói về một người khác vậy. "Anh bảo ma tuý ấy à?"
"Ừ, có những nơi mà người ta có thể giúp em được, em biết không. Chữa khỏi".
"Anh tính chữa cái gì trong em chứ, Dax? Chữa sự thanh thản duy nhất mà em có à?"
"Nhưng đó không phải là sự thanh thản đích thực, Amparo. Chính em cũng biết thế mà, chỉ là một ảo ảnh".
Amparo lại nhìn tôi với sự bình tĩnh kỳ lạ ấy. "Anh tính đưa em trở lại với con người em như xưa à? Để luôn luôn tự tra tấn mình, luôn luôn sống trong hãi hùng và nửa điên rồ vì thèm muốn những thứ mà mình biết là chẳng bao giờ có được à? Thôi, cảm ơn. Em không quan tâm, cho dù đấy chỉ là ảo ảnh. Cứ để em giữ nó, Dax".
"Nhưng em chỉ sống có một nửa".
"Sống một nửa còn hơn là chết" Cô nhìn xuống bàn, cầm một lá thư lên. "Xem đi, Dax. Anh có biết em làm gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Em cố viết một bức thư chia buồn. Hai ngày liền, em cố viết cho gia đình ông chú để giải thích với họ rằng em buồn như thế nào khi ông ấy phải chết vì những tham vọng của cha em".
Amparo như chuyển sang giọng người điên. "Anh có biết đã bao lần em phải viết cho gia đình của những người mà cha em đã giết không? Em không thể đếm được nữa. Quá nhiều".
"Đấy là một tai nạn" tôi nói. "Không trách cha em được".
"Không phải là tai nạn. Chỉ có một tai nạn, là cuối cùng anh đã tìm ra đôi điều mà lẽ ra anh không được biết. Từ thời điểm đó, ông chú em đã chết rồi. Đêm qua em đến nhà ông ấy. Bà vợ goá vận đồ đen, còn lũ trẻ con thì cứ trố mắt ra vì vẫn chưa thực sự hiểu rằng cha chúng sẽ vĩnh viễn bỏ chúng. Em không thể bước vào ngôi nhà đó với tất cả những gì mình biết. Vậy là em quay về, và em cố viết thư này".
Amparo cáu bẳn vò tờ giấy rồi vứt vào sọt rác. Cô với một điếu thuốc, châm hút với những ngón tay run rẩy. Một lát sau, những ngón tay đã bớt run, và cô nói, giọng vô tư lạnh lùng.
"Tại sao anh có thể ngu xuẩn đến thế được, hả Dax? Tất cả những câu trả lời mà anh tìm kiếm đều nằm trong chính tay anh. Giết ông ta đi, Dax, và tất cả chết chóc sẽ ngừng lại. Em bắt đầu cho rằng thậm chí chính ông ta cũng đang đợi anh làm thế. Ông ta sẽ đón nhận nó".
Tối hôm đó tôi đứng trước cửa nhà Beatriz thì người hầu của cô cho tôi biết là cô và ông chú đã đi rồi. Không, bà ta không biết họ đi đâu.
Mãi sáng hôm sau, khi bước vào văn phòng Tổng Thống để chào tạm biệt, tôi mới được ông báo rằng họ đã đi Miami trên chuyến bay hôm qua.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins