Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 123 - Phiến Tử (Kẻ Lừa Đảo)
L
âm Vãn Vinh thấy Tiên Nhi thần sắc sầu não, trong lòng nhịn không được ca thán: "Tiên Nhi này, nếu không phải cả ngày phải chém chém giết giết thì dáng vẻ cũng vô cùng ôn nhu, lay động lòng người. Nếu có thể thay đổi tâm tính của nàng thì quả thật quá tốt." Nhưng ngẫm lại, nếu là nàng đổi tính vậy có còn là Tần Tiên Nhi nữa hay không? Thật sự là mâu thuẫn đây.
Đại tiểu thư thấy Lâm Tam cùng yêu nữ Bạch Liên giáo hỏi hỏi đáp đáp, quay đầu nhìn lại đoạn hồng tuyến đã đứt kia, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, giận dữ:
- Yêu nữ kia đúng là đáng ghét mà!
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Đại tiểu thư, nàng không cần sỉ vả, số mệnh nàng ta cũng đau khổ mà !
Đại tiểu thư hậm hực nói:
- Cô ta và ngươi thân mật như thế, ngươi tự nhiên nói lời bênh vực cho cô ta thôi.
Hắn giật mình liếc nhìn Ngọc Nhược nói:
- Đại tiểu thư, từ 'thân mật' này thô lỗ vô cùng, vậy mà nàng cũng thốt ra được à.
Đại tiểu thư trên mặt đỏ lên, khẽ nói:
- Ngươi muốn quản ta chắc, ta nghĩ sao thì nói thế thôi. Yêu nữ này không biết là dạng hồ ly tinh gì, thế mà lại dụ dỗ tên xấu xa như ngươi.
"Nàng ta chính là danh chấn Kim Lăng Diệu Ngọc phường hoa khôi Tần Tiên Nhi, có phải là hồ ly tinh đâu!" Hắn thầm nhủ: "Bất quá bí mật này không thể nói cho nàng biết được."
Nhắc lại, Bạch Liên giáo kia khi được Tiên Nhi trợ giúp, tình hình không còn giống như trước. Tiên Nhi võ công trác tuyệt, một chọi mười, một hơi chém chết vài thị vệ, Bạch Liên phỉ đồ nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động.
Lâm Vãn Vinh thấy bộ dạng Tần Tiên Nhi như muốn liều chết, trong lòng bắt đầu thầm lo lắng: "Con nha đầu ngốc này, không muốn giữ mạng hay sao? Thủ đoạn từ vị đối phó với Bạch Liên giáo vô cùng mãnh liệt, nàng hết lần này tới lần khác chấp nhất như vậy làm gì? Để các sư huynh đệ ngăn cản rồi mau thoát đi." Đối với Bạch Liên giáo, hắn chỉ có hảo cảm với mỗi Tiên Nhi cho nên với những người khác, hắn chẳng thèm quan tâm.
Đại tiểu thư lần đầu nhìn thấy cảnh giết người, cả người ngây ra, kêu một tiếng, vội vàng quay đầu lại, không dám mở mắt nhìn máu me. Hắn vội vàng kéo nàng ra phía sau lưng mình:
- Mau quay đầu lại, không cần nhìn.
Đại tiểu thư khẽ ừ nhẹ, thấy thân hắn đang chắn trước người mình, trong lòng cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều. Chỉ là nhìn thấy trên chân hắn còn dính lấy nửa đoạn hồng tuyến kia, liền không nhịn được run rẩy, liếc mắt nhìn ra kia lại thấy Tần Tiên Nhi đang chém giết, cắn cắn đôi môi tức giận hừ một tiếng. Chính bản thân mình cũng cảm thấy khó hiểu.
Từ Vị bên người hộ vệ xuất hiện càng nhiều, vài chiếc thuyền khác cũng nhanh chóng đi lại gần. Vô số binh lính tay cầm cung tên nhắm lên trên thuyền lớn, chỉ chờ một tiếng ra lệnh sẽ phóng tên.
Từ Vị lớn tiếng nói:
- Bạch Liên giáo phỉ đồ, mau mau buông kiếm quy hàng, bổn quan sẽ miễn các ngươi tội chết.
Còn chưa dứt lời, vài tên phỉ đồ đã bị chém chết rồi. Lúc đầu hơn mười người hiện tại chỉ còn lại bốn, năm người ứng chiến. Mấy người này thật hung tợn ko sợ chết, vừa đánh vừa lui. Hai người hướng về phía Lâm Vãn Vinh nhảy tới. Tên phía trước đúng là tặc thủ mới vừa rồi định ám sát Từ Vị, hắn liếc mắt liền nhận ra là Lục Trung Bình tiểu tử, kẻ từng bị mình đùa cợt.
Lục Trung Bình ánh mắt kinh hoàng, khôngok để ý tới Lâm Vãn Vinh, cao giọng quát:
- Hôm nay thất bại, nhanh rời khỏi nơi đây.
Bốn người còn lại đều tung người lên, hi vọng có thể nhảy xuống hồ. Duy chỉ có Tần Tiên Nhi tựa như không nghe được lệnh rút lui. Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn về phía Lâm Vãn Vinh với vẻ mặt ẩn hiện chút thê lương rồi thét dài một tiếng, lệ ảnh bay lên không, nhằm hướng phía các cung thủ đánh tới.
- Bắn tên!
Từ Vị ra lệnh, vô số mũi tên vun vút bay lên không trung nhắm về hướng nàng lao tới.
Tiên Nhi này võ nghệ quả có một không hai trong thiên hạ, đối mặt màn mưa tên dày đặc như mưa, tựa hồ muốn tận diệt mình nhưng vẫn quyết đinh lao lên chứ không rút lui. Bỗng nhiên, nàng quay đầu, hướng về hắn nở một nụ cười, trong ánh mắt có chút bất lực, có chút lưu luyến mê hoặc, cũng có chút hi vọng.
Lâm Vãn Vinh thấy ánh mắt này liền hiểu: "Ui chao, hỏng rồi, nha đầu kia định tự sát hay sao vậy. Trời, mới mấy tuổi đầu, điều tốt không học, lại muốn học người ta tự sát." Nhớ lại lần trước Tần Tiên Nhi mấy lần gửi thư cảnh báo, tại sào huyệt Bạch Liên giáo lại xả thân cứu giúp, tuy đối với nữ tử khác hay có thành kiến, nhưng đối với mình cũng tình thâm nghĩa trọng, vạn lần không thể để nàng gặp nạn.
Hắn lúc này lo lắng vì vẫn chưa nghĩ ra kế gì, bỗng lóe lên một ý nghĩ, liền kêu to:
- Bạch Liên giáo yêu nhân kia, mau mau nhận chết!
Vừa nói vừa tung mình vọt lên phía trước.
Đại tiểu thư vừa thấy hắn lao về phía mưa tên vọt đi, trong lòng kinh hãi, vội la lên:
- Lâm Tam, không thể...!
Nhưng hắn đã vọt tới phía trước rồi, không nghe thấy tiếng kêu của nàng.
Đại tiểu thư thầm nghĩ: "Nữ tử che mặt kia đích thị là bậc quốc sắc thiên hương đích khiến cho kẻ như ngươi ngay cả sinh tử đều không để ý tới?" Thấy Lâm Tam không quay lại, Đại tiểu thư cắn răng chạy nhanh đuổi theo hắn phía sau.
Từ Vị coi trọng Lâm Vãn Vinh cực kì, thấy hắn vọt đến, trong lòng giật mình, vội vàng phất tay hô:
- Dừng tay!
Cơn mưa tên lập tức ngừng lại.
Tần Tiên Nhi đang bay trên không trung, thấy Lâm Vãn Vinh không để ý sanh tử của bản thân mà lao vọt đến, nước mắt lập tức rưng rưng, trên môi lại nở một nụ cười, tinh thần đột nhiên phấn khởi, trường kiếm múa nhanh gạt đỡ nhưng mũi tên còn lại. Thân hình nhẹ nhàng hạ xuống đầu thuyền không phát ra một tiếng, đứng đối diện với hắn.
- Bắt được rồi, Bắt được rồi!
Một tiếng to truyền đến, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, mới vừa rồi vài phỉ nhân vừa đào tẩu, kể cả Lục Trung Bình kia, đã bị cuốn trong một cái lưới cá khổng lồ. Từ vị trên mặt có nét cười, hắn thầm nghĩ: "Lão nhân này thủ đoạn ghê a!" Mắt nhìn thấy thế cuộc như vậy, đương nhiên là đã được sắp đặt đâu đấy. Từ Văn Trường đại nhân quả nhiên danh bất hư truyền, đối với Bạch Liên giáo chưa từng có cảm giác nuông tay, giờ trước mắt phỉ đồ đã bị bắt, trong lòng tất sẽ rất cao hứng. "Chỉ là Từ Vị này lắm thủ đoạn, sợ sẽ không buông tha Tần Tiên Nhi này dễ dàng!" Điều này làm hắn bắt đầu lo lắng.
- Lâm tiểu ca, ngươi mau lui về.
Từ Vị thấy Lâm Vãn Vinh cùng tên Bạch Liên giáo cuối cùng này đứng gần nhau quá, trong lòng lo lắng, vội vàng nói.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Tần Tiên Nhi, nhỏ giọng nói:
- Nàng liều chết như thế để làm chi, ngay cả mạng sống cũng không cần sao?
Ánh mắt của Tiên Nhi rưng rưng dòng lệ, nhưng trên môi lại mỉm cười đáp:
- Đó là ta muốn nhìn thấy trong lòng chàng có Tiên Nhi hay không, có vì Tiên Nhi lo lắng không? Nếu trong lòng có ta, tất sẽ cứu ta, nếu là trong lòng không có ta, ta sống trên đời cũng vô vị, nên chết đi là vừa.
" Trời ạ, tiểu nha đầu này có tính cách thật nha. Đem sanh tử ra liều mạng, cũng chỉ vì muốn thử xem ta có thể cứu nàng hay không. Chà, chỉ vì một chút việc nhỏ này, ngay cả mạng của mình cũng không cần hay sao? Thật là quá liều lĩnh mà. Bất quá cũng là cô gái vừa ôn uyển lại vừa ngang bướng, lại rất chân thành không ai sánh được. "
- Vậy bây giờ nàng đã biết chưa?
Hắn vừa buồn cười vừa tức giận hỏi.
- Ta đối đãi công tử, cũng như công tử đối đãi ta !
Tần Tiên Nhi ngọt ngào cười, tuy che khăn lụa mỏng, cũng có thể cảm thấy tiếu nhan nàng như trăm hoa đua nở. Mới vừa rồi Lâm Vãn Vinh lao trước mưa tên nàng chính là tận mắt nhìn thấy, trong lòng dĩ nhiên rất xúc động, một câu này ra nói được tình chân ý thiết, tự nhiên cực kỳ.
"Xong hết rồi, xong hết rồi, tiểu nữu này nói làm lão tử cảm động quá, mị lực quá lớn làm ta không có biện pháp a. "
Tần Tiên Nhi trong mắt tràn đầy nhu tình, ngẩn ngơ nhìn hắn, nếu không phải mọi người lúc này còn vờn quanh, chắc đã sớm lao vào lòng hắn. Đứng trước mọi người, hai người thì thầm nói chuyện, mặc kệ thiên hạ ngoại nhân đầy vẻ thù địch, cảm giác này tựa như thâu tình, kích thích cực kỳ.
Vào giờ phút này Lâm Vãn Vinh ngoại trừ cảm động ở ngoài, đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác rất kỳ quái: " Sao giống như một nữ hài tử đang quan hoài tới mình, thỉnh thoảng lai như ăn phải giấm chua. Đối nam nhân mà nói, kỳ thật đây là một sự tình hết sức hấp dẫn nha. Đương nhiên, nếu chỉ ghen tuông mà không giết người vậy thì tốt hơn. " Ý nghĩ nam nhân, đúng là chỉ thích tiện lợi.
- Lâm tiểu ca, vạn không thể mạo hiểm, mau mau lui về.
Từ Vị lớn tiếng kêu lên. Tiêu Đại tiểu thư nhè nhè tiến lên, định đi theo Lâm Tam, nhưng bị thị vệ vội vàng ngăn trở lại.
"Ai, bây giờ không thể trơ mắt nói chuyện tình cảm được, Lục Trung Bình kia cùng với vài người đã bị Từ Vị tóm được, bây giờ phải nghĩ cách nào giúp Tiên Nhi đào tẩu mới được. "
Lời Từ vị nói đã giúp hắn, hắn liền nháy mắt với Tần Tiên Nhi và lớn tiếng la:
- Bạch Liên giáo yêu nhân kia, ngươi ngày trước bắt cóc ta ở Tiêu gia, hôm nay ta không thể tha cho ngươi.
Tần Tiên Nhi nghe xong, cũng cười phì một tiếng, liền vội vàng lên tiếng phối hợp với hắn:
- Muốn đánh thì đánh, chớ có nói nhiều.
Nói xong liền hướng trường kiếm đâm hắn vài nhát, chỉ là đầu kiếm còn cách hắn mười vạn tám ngàn dặm. Vãn Vinh vội vàng nhảy lui lại phía sau mấy bước, đã đứng ở mạn thuyền. Đại tiểu thư trong lòng rõ ràng minh bạch: "Hai người nhất định giở tròn, nữ tử kia đối Lâm Tam si mê vô cùng, sao mà hạ độc thủ được? "
- Ngươi ... tên lừa đảo... !!
Đại tiểu thư hung hăng dậm chân.
Từ Vị vội la lên:
- Lâm tiểu huynh đệ, chớ có ham đánh, mau mau lui về !
Lời này nói ra đã quá muộn, phỉ đồ Bạch Liên giáo cuối cùng này một nhoáng thân đã bay tới trước người Lâm Tam, hai tay lao vào nhau, bỗng nghe Lâm Tam "A" lên một tiếng, hai người liền rơi ùm xuống hồ
- Mau mau kéo lưới?
Từ Vị vội vàng chạy tới mạn thuyền lớn tiếng hô. chỉ là mới nãy đã quăng lưới tóm vài tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, lúc này còn đâu ra lưới để tung ra tiếp? Thấy quan binh định hướng xuống nước bắn tên, Từ Vị vội vàng khoát tay la :
- Không thể.
Đại tiểu thư thấy Bạch Liên yêu nữ kia đang ỷ ôi trong lòng Lâm Tam, cùng hắn vừa rơi xuống nước, tuy giống như bắt cóc, nhưng tình chàng ý thiếp vô cùng. "Lừa đảo lừa đảo, đều là lừa đảo " Đại tiểu thư cắn chặt hàm răng ngọc, trong lòng oán hận. Chỉ là thấy Lâm Tam rơi xuống nước, nàng không tự chủ được vẫn thấy lo lắng: "Tên xấu xa này, không biết có biết bơi chăng, nếu không ... ngươi ... ngươi vì nàng mà ngay cả tánh mạng cũng không để ý hay sao?" Cô nàng càng nghĩ càng sợ, ngưng thần cẩn thận tìm tòi tại mặt hồ, đã mặt hồ nước tĩnh lặng, không còn thấy được thân ảnh hai người đâu nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Gia Đinh
Vũ Nham
Cực Phẩm Gia Đinh - Vũ Nham
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_gia_dinh__vu_nham