Chương 125: Chương 103
ùng một và mười lăm hàng tháng Thụy vương sẽ vào hậu cung vấn an mẫu phi. Mùng một này cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay sau khi hạ triều thì hắn không giống như mọi khi trực tiếp đi đến cung Chiêu Dương của Hiền phi bởi vì hắn cùng với mấy vị đại thần khác phải đi theo hoàng thượng gặp gỡ các cống sĩ (những thí sinh) chính quy của kỳ thi Đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì), chọn ra tam Giáp (ba người đứng đầu bảng).
Đây là kỳ thi mùa xuân đầu tiên sau khi Đường Văn đế đăng cơ nên hắn cực kì xem trọng, hôm qua đã tự mình đọc một lượt bài thi của các thí sinh.
Các thí sinh đã đợi ở ngoài điện từ sớm để chờ được tuyên triệu vào, lúc thái giám truyền lời thì bọn họ đi vào trong điện cũng tốn chút thời gian. Đường Thao nhìn nhị hoàng huynh đứng trước mặt mình, nhỏ giọng nói: “Gần đây khí sắc của hoàng huynh có vẻ tốt hơn nhiều, khó trách phụ hoàng để cho huynh đến, trước đó sức khỏe hoàng huynh không tốt nên phụ hoàng lo lắng, đều miễn cho huynh lâm triều.”
Cảnh vương Đường Uẩn cười cười: "Thật ra thì vẫn như cũ, chỉ là hôm nay thi đình nên ta cũng muốn tham gia náo nhiệt một chút, khi phụ hoàng hỏi thì ta liền đồng ý. Ngày mai sẽ không lên triều nữa, ở phủ tĩnh dưỡng thôi, mọi chuyện trong triều còn phải dựa vào hoàng đệ phân ưu với phụ hoàng.”
Đường Thao lộ vẻ mặt tiếc hận, thấy nhóm cống sinh đã đến cổng đại điện nên không nói thêm gì nữa, đứng ngay ngắn lại, mỉm cười nhìn chăm chú vào nhóm cống sinh. Hoàng thượng sẽ đích thân ra đề cho hai mươi người trong bốn hàng đầu tiên, những người còn lại sẽ do các đại thần khảo hạch. Quan sát một lượt, Đường Thao bỗng phát hiện một người có chút quen mặt, thật ra hắn chưa từng nhìn thấy Lâm Hiền nhưng lại có ấn tượng sâu đậm với Lâm Trúc nên giờ phút này nhìn thấy phụ thân của nàng thì lập tức dễ dàng nhận ra.
Nghĩ tới Lâm Trúc, Đường Thao có chút bất đắc dĩ.
Tiết Nguyên tiêu bị Quách Tử Kính chặn ngang, hại hắn đánh mất cơ hội, nhiều tháng nay Lâm Trúc ngoài phủ Duyên Bình hầu thì cũng không đến chỗ nào khác. Từ hôm bắt gặp thái độ kiên quyết mang Lâm Trúc rời đi của Quách Tử Kính thì Thụy vương đã cảm thấy Quách Tử Kính và Triệu Trầm chắc hẳn đã nhìn ra ý đồ của hắn, cũng có thể đã dặn Lâm Trúc nên số lần Lâm Trúc đi ra ngoài giảm hẳn.
Chuyện này rõ ràng đã gây cho hắn không ít phiền não.
Thi đình đã bắt đầu, Đường Thao không yên lòng nghe những người kia hoặc là dõng dạc hoặc là bình tĩnh đối đáp, chỉ khi Lâm Hiền bước lên thì hắn mới tập trung trở lại, vừa nghe thấy giọng Lâm Hiền thì hắn có phần ngạc nhiên, chăm chú nhìn sang.
Lâm Hiền mặc một bộ trường bào màu xanh, là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, da trắng nõn, hơi cúi đầu trả lời một cách từ tốn, hoàn toàn không giống với hình ảnh một người nông dân thích trồng trọt, cũng không giống với một tiên sinh dạy ở trấn trên. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Lâm Hiền đang nói về vấn đề dân sinh, không nói gì đao to búa lớn, những điều nói ra chỉ là việc trồng trọt của dân chúng cùng với tình hình thực tế, cuối cùng đưa ra đề nghị nghe vào tai cũng thật là ổn thỏa. Đường Thao cảm thấy Lâm Hiền không đỗ Thám hoa được, nhưng đỗ Tiến sĩ vẫn là dư sức, coi như thuộc hàng ngũ những người đứng đầu rồi.
Hắn nhìn Đường Văn đế đang ngồi trên long ỷ, quả nhiên thấy được sự hài lòng trên mặt đối phương.
Đường Thao nhìn theo Lâm Hiền đứng qua một bên, âm thầm nghĩ Triệu Trầm cũng có chút thú vị, chọn một thân gia như vậy cũng không phải là không được.
Kiểm tra hai mươi người xong thì Đường Văn đế bảo nhi tử cùng đi vào hậu điện, trên đường đi hỏi bọn họ có ý kiến gì không. Hai huynh đệ chỉ nói những điều đã thấy, Đường Văn đế im lặng lắng nghe, cũng không nhận xét gì cả, vào trong hậu điện ngồi một hồi, đánh giá hai người, biết bọn họ chút nữa sẽ đến hậu cung vấn an mẫu thân, ngẫm lại liền quay sang hỏi Đường Uẩn: "Hôm nay con tiến cung một mình sao?"
Đường Uẩn cười nói: “Vương phi và Phúc ca nhi cũng đã đến rồi, giờ này chắc là đang nói chuyện với mẫu hậu.”
Khóe miệng Đường Văn đế không tự chủ được khẽ cong, đứng lên nói: “Đi thôi, trẫm cùng con đi qua đó, lần trước nghe con nói là Phúc ca nhi đã biết gọi nương rồi nhưng con có dạy bé gọi tổ phụ không?” Nói xong có chút mong đợi nhìn Đường Uẩn. Trưởng tôn trắng trẻo mập mạp, dáng vẻ cũng giống hắn nên Đường Văn đế rất là thích.
"Phụ hoàng quá đề cao nó rồi." Đường Uẩn lắc đầu bật cười, "Hiện tại chỉ biết kêu nương, những cái khác thì lúc nào cao hứng mới nói vài từ, lúc bảo bé nói thì bé không chịu nói đâu, dụ dỗ như thế nào cũng đều không nói, thật là đáng giận mà.”
Đường Văn đế ha ha cười: “Khi còn nhỏ con cũng như vậy đấy, đều là học theo con rồi, trẫm nhớ khi còn nhỏ con cũng không thích nói chuyện…”
Hai phụ tử đi ở phía trước, vui vẻ trò chuyện với nhau rồi dần đi tới hành lang thông tới Phượng Nghi cung.
Đường Thao đứng yên ở giao lộ, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa thì mặt mới trầm xuống.
Hắn bước nhanh về hướng Chiêu Dương cung.
Hiền phi đã đợi hắn từ lâu, bảo nhi tử ngồi xuống rồi sai cung nữ dâng lên điểm tâm hắn thích ăn nhất, đợi Đường Thao ăn hai miếng rồi mới bắt đầu hỏi chuyện thi đình.
Đường Thao trả lời qua loa vài câu.
Hiền phi gật đầu, chuyện thi cử này bà cũng không có hứng thú gì mấy, nhìn ngoài điện cười nói: “Nghe nói một nhà ba người Cảnh vương cũng vào cung, tại sao con lại không mang theo vương phi vào cung để trò chuyện với ta? Các con thành thân cũng sắp được bốn năm rồi, nàng ấy cũng gọi ta là mẫu phi được bốn năm, chẳng lẽ còn không hiểu ta hay sao? Chuyện con cái không thể cưỡng cầu, ta cũng không trách nó thì nó trốn ta làm cái gì cơ chứ?"
Đường Thao thay thê tử giải thích: "Nương suy nghĩ nhiều rồi, hai ngày nay nàng cảm thấy không thoải mái chứ không có ý gì khác đâu.”
"Không thoải mái sao, vậy nên bồi bổ cho tốt." Hiền phi cười nhẹ, phân phó cung nữ bên cạnh đi chuẩn
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân