Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Nhớ Không Quên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 124: Chương 69
L
úc trước Hạ Đông Ngôn có 108 chiêu để theo đuổi Hàn Niệm, bây giờ Hàn Niệm đã gả làm vợ người ta, 108 chiêu tán gái của Hạ Đông Ngôn biến thành 108 chiêu ngược em gái.
Hạ Bồng Bồng không hiểu tại sao mình lại bị ghét như vậy. Hơn nữa hiện nay còn dữ hơn hồi nhỏ. Có lẽ là Hạ Đông Ngôn càng lớn tuổi, càng không trưởng thành và chín chắn hơn! Hạ Bồng Bồng nghi ngờ, sự trẻ con của anh sẽ tăng theo tuổi.
Ngay cả tắm rửa, Hạ Đông Ngôn cũng không tha cho cô, từ lúc bắt đầu tắm đến lúc tắm xong, không ngừng sai bảo, "Hạ Bồng Bồng, lấy áo ngủ cho anh!"
"Anh không tự mặc được sao!" Một phút trước Hạ Bồng Bồng vừa đưa tinh dầu cho anh xong đi ra, anh tắm xong rồi à? Tắm nhanh vậy thì muốn tinh dầu làm gì! May mà trong nhà tắm có rèm che, nếu không lúc nảy cô cũng sợ mắt mình bị nổi hột!
Hạ Đông Ngôn cách cánh cửa nhớ lại quá khứ, "Haizz...Đúng là con gái lớn rồi không dùng được. Nhớ ngày xưa em mới hơn một tuổi, anh hai còn tắm cho em, lúc đó em cởi truồng, trên mông còn có một cái bớt màu xanh, anh tắm cho em, vậy mà em còn ở trong bồn tắm..."
"Đủ rồi!" Hạ Bồng Bồng tông cửa vào, mang áo ngủ vào, "Có thể đừng nhắc tới chuyện tắm cho em trước kia được không!"
Róc rách một tiếng Hạ Đông Ngôn đứng từ trong bồn tắm lên, kéo rèm thò đầu từ khe hở ra ngoài, cười hì hì, "Vậy thì không được, anh tính lại, hồi nhỏ anh tắm cho em ít nhất bảy mươi lần, em phải bù lại, hơn nữa anh còn chưa kêu em đấm lưng cho anh đó, nhưng chỉ là một chút quà tặng thêm thôi..."
Hạ Bồng Bồng kêu lên một tiếng sợ hãi, sợ anh vén rèm lên, ôm mặt chạy ra ngoài.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong Hạ Đông Ngôn cũng rất cô đơn, Hàn Niệm kết hôn, anh càng chán hơn, không ngờ bây giờ tìm được Hạ Bồng Bồng để giết thời gian. Thì ra là vậy, anh cảm thấy cô không phải là em gái của mình thì không có cách nào khuyến khích cô tạo phản với mình, cho nên hoàn toàn không muốn quan tâm, bây giờ nghĩ lại, cô không phải em ruột của mình thì tốt hơn nhiều, bắt nạt cô thế nào cũng không sao!
Hạ Đông Ngôn còn là một người rất chí khí, bắt nạt chắc chắn phải bắt nạt người ngoài.
Hạ Bồng Bồng trở thành người ngoài lúc nào không tự biết. Nhưng lúc Hạ Đông Ngôn quấn khăn tắm đi ra, nhịn không được cảm khái một câu trong lòng, không ngờ bình thường nhìn anh hai trắng trẻo mà vóc dáng lại khá như vậy. Nhưng ý nghĩ này lập tức tan thành mây khói, "Anh kêu em lấy áo ngủ sao không mặc!"
* * *
Nhưng Hạ Đông Ngôn sẽ không bắt nạt liên miên, dù sao thì đánh một cái tát cũng phải cho một trái táo, cho nên từ trước đến giờ Hạ Đông Ngôn thường chia đôi! Ví dụ như một mặt sai Hạ Bồng Bồng mua đồ ăn sáng cho mình, một mặt nhân tiện đưa cô đi học, một mặt bảo cô mua cho mình này kia, mặt khác cho cô chút tiền tiêu vặt.
Lúc khen thưởng Hạ Bồng Bồng còn thích hơn, Hạ Đông Ngôn có cảm giác như đang nuôi một con chó nhỏ!
Vì để có thể khen thưởng cho cô thường xuyên, Hạ Đông Ngôn làm việc nghiêm túc hơn. Có một lần Hàn Niệm hẹn anh, Hạ Đông Ngôn nói mình đang tăng ca, giống hệt như một CEO mới nhậm chức.
Hôm đó Hạ Đông Ngôn đang nói bàn bạc về đợt hợp tác đầu tiên của mình, sau khi Hạ Đông Ngôn tan làm thì lái xe đến trường trung học J.
Mấy ngày nay vừa mới khai giảng, trường học sẽ có rất nhiều việc, các thầy cô cũng vô cùng nghiêm khắc. Lúc Hạ Bồng Bồng tan học, trời đã tối. Cô ra khỏi cổng trường với một đám học sinh, nhìn thấy một chiếc xe với phong cách mà chỉ có hai anh cô mới lái đang ngừng ở cổng trường.
Thỉnh thoảng buổi sáng anh sẽ đưa mình đến trường, tỉ lệ gặp các bạn học cũng không lớn. Lần này là tan học, bạn học cả lớp đi ra chung với nhau, Hạ Đông Ngôn đẹp trai mở cửa bước xuống xe, cười gian với Hạ Bồng Bồng.
Trời đã tối, cổng trường có ánh sáng màu ấm của đèn đường, anh mặc áo sơ mi màu kem dưới ánh sáng màu da cam, cả người vô cùng ấm áp. Trong chốc lát Hạ Bồng Bồng nhìn đến choáng váng, nhưng lại không biết mình và anh đều đứng dưới ánh đèn màu ấm. Trong bầu trời đêm, ánh sáng chiếu lên chiếc bóng đang đè lên nhau của bọn họ.
Trong nháy mắt, Hạ Bồng Bồng cảm thấy mình thuộc loại thiếu nữ ảo tưởng, cũng chỉ có vậy thôi. Nếu như cô không mở miệng gọi anh là "Anh hai."
"Anh...Sao anh lại đến đón em?"
Hiếm khi Hạ Đông Ngôn có tâm trạng tốt, lịch sự kéo cửa xe bên ghế phụ, "Dẫn em đi ăn mừng."
"Ăn mừng dịp gì?" Hạ Bồng Bồng không hiểu lắm.
Hạ Đông Ngôn nhếch miệng cười, "Ăn mừng em khai giảng!"
* * *
Nửa năm sau Hạ Đông Ngôn phát hiện tình hình không ổn...mình bắt nạt Hạ Bồng Bồng đến nghiện luôn rồi.
Hành vi bây giờ và hồi nhỏ có mục đích không giống nhau, hành vi bây giờ của Hạ Đông Ngôn không có tính chất mục đích, nhưng có tính chất chủ động.
Từ trước đến nay Hạ Đông Ngôn không phải là người rụt rè giữa yêu và hận, anh luôn thích rầm rộ, giống như lúc theo đuổi Hàn Niệm,tiết tấu (dáng điệu) kiểu không tìm đường chết sẽ không phải chết. Nhưng hôm nay, Hạ Đông Ngôn không muốn che đậy, nhưng đối phương chẳng những là em gái trên danh nghĩa của anh, còn nhỏ hơn mình tám tuổi, còn là học sinh trung học nữa, vị thành niên! Điều này rất không khoa học!
Rõ ràng là anh thưởng thức người như Hàn Niệm, xinh đẹp và cao quý, mà không phải một con nhóc như Hạ Bồng Bồng! Nhưng tại sao, lúc theo đuổi Hàn Niệm, Hạ Đông Ngôn cảm thấy càng bị đè ép càng hăng, đến Hạ Bồng Bồng, ngược lại anh cảm thấy lo lắng và bất an, không biết sao không ra tay được?
Nhưng chuyện này Hạ Đông Ngôn không dám bàn bạc với người khác, cũng không nói với bất kỳ người nào. Thích Hạ Bồng Bồng, là chuyện duy nhất khiến Hạ Đông Ngôn không có cách nào mở miệng.
Có thể để con nhóc đó tự phát hiện không ta! Sau đó cô sẽ nói với mình, anh hai, em cũng rất thích anh?
* * *
Mùa thu tháng mười, là sinh nhật của Hạ Bồng Bồng. Với kỹ năng tán gái từng có của Hạ Đông Ngôn, phụ nữ quan tâm nhất là mấy ngày ý nghĩa. Chẳng hạn như, sinh nhật, lễ tình nhân, ngày kỷ niệm yêu nhau, 100 ngày gặp nhau, 30 ngày lần đầu tiên ăn mì...Tóm lại là đủ thứ, ngày gì cũng có.
Nhưng ngày sinh nhật là quan trọng nhất. Hơn nữa còn là sinh nhật mười bảy tuổi, Hạ Đông Ngôn nhớ lại lúc mình mười bảy tuổi, khi ấy Hạ Bồng Bồng mới chín tuổi, không hề có chút thú vị!
Cho nên sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn chuẩn bị một món quà lớn và đầy bất ngờ.
Phải nói thế nào với con bé, con bé không phải là em gái của mình sao? Hạ Đồng Ngôn chỉ tưởng tượng dáng vẻ ngạc nhiên của cô thôi, đã tưởng tượng ra hơn mười dáng vẻ.
Chỉ tiếc, mười dáng vẻ đó, Hạ Đông Ngôn không nhìn thấy được dáng vẻ nào. Bởi vì một ngày trước sinh nhật của Hạ Bồng Bồng, ba anh Hạ Quan Đào đã đến tìm anh. Mấy năm qua, ông rất ít nói chuyện với Hạ Đông Ngôn, thậm chí lúc Hạ Đông Ngôn ngỗ ngược tạo phản, anh cũng mặc kệ. Lúc Hạ Đông Ngôn bắt đầu thay đổi có chút nghiêm túc, chững chạc, Hạ Quan Đào lại tìm tới nói chuyện với anh.
Lời nói của ông rất ngắn gọn, trực tiếp, hoặc có thể nói là một chiêu chí mạng.
Ông nói, "Hạ Đông Ngôn, Hạ Bồng Bồng là em gái của con, là mãi mãi. Nhà họ Hạ đã từng có một quá khứ mất mặt, không được xảy ra thêm chuyện gì ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Hạ nữa."
Hạ Đông Ngôn biết, quá khứ mất mặt đó là mẹ anh tạo ra, bà đánh bài uống rượu, cuối cùng còn ở chung với một tên mặt trắng xong bị phóng viên chụp được rồi lên trang đầu của báo. Khoảng thời gian đó, nhà họ Hạ mất hết mặt mũi.
Đối với Hạ Quan Đào, vợ ầm ĩ ở nhà không sao, chỉ cần chuyện xấu trong nhà không lộ ra ngoài, ông đều có thể nhẫn nhịn. Hạ Đông Ngôn hiểu ba của mình, ông để ý mặt mũi hơn ai hết, còn nói một là một nữa.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn không có tham gia.
Lúc nữa đêm, Hạ Bồng Bồng đã nằm xuống ngủ, mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi vào cửa, rồi đi lên lầu. Cô mở cửa phòng, nghe thấy mùi rượu nồng nặc, "Anh hai, sao sinh nhật em anh lại đi uống rượu?"
Trong lờ mờ, Hạ Đông Ngôn đẩy Hạ Bồng Bồng vào tường, sau đó làm một chuyện dũng cảm và hoang đường nhất, anh cúi đầu xuống hôn cô, bất chấp tất cả hôn cô.
Trong u ám anh không nhìn thấy Hạ Bồng Bồng có mười dáng vẻ ngạc nhiên kia hay không, anh chỉ biết đôi môi của cô giống hệt như trong tưởng tượng của anh, nhạt không có một chút mùi, vô cùng sạch sẽ.
Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của cô,, tim đập dữ dội, cơ thể còn run rẩy nữa. Hạ Đông Ngôn hít sâu vào một hơi, sau đó say rượu nói, "Hàn Niệm..."
* * *
Sau ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn chuyển ra ngoài ở. Nụ hôn tối hôm đó, trở thành một sự ngoài ý muốn mà không ai biết được.
Nhưng thỉnh thoảng, Hạ Bồng Bồng sẽ nhớ tới, cảm thấy mình không còn nụ hôn đầu, cũng hơi đau lòng. Nhưng chuyện này, cô cũng không thể nói với người khác, bởi vì chẳng những đối phương là anh hai của cô, hơn nữa còn là một chuyện ngoài ý muốn, dù sao khi anh hôn mình toàn kêu tên Hàn Niệm, không phải sao.
Chỉ có điều Hạ Bồng Bồng không ngờ, Hạ Đông Ngôn lại thích Hàn Niệm đến vậy, còn dẫn cô bỏ trốn nữa!
Lúc Đường Diệc Thiên chạy đến nhà họ Hạ đòi người, Hạ Bồng Bồng ngẩn ra, mấy năm qua, bất luận anh hai trẻ con cỡ nào, ăn hiếp cô cỡ nào, cô cũng không ngờ anh hai sẽ làm ra chuyện đó.
Hạ Bồng Bồng nhớ lại lúc Hạ Đông Ngôn đứng dưới ánh đèn, cũng không dám tin. Cô càng không ngờ là từ biệt đến ba năm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Nhớ Không Quên
Trừu Phong Mạc Hề
Không Nhớ Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
https://isach.info/story.php?story=khong_nho_khong_quen__truu_phong_mac_he