Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83-1: Tiền Tài Tử Thứ Hai (Phần 1)
H
oàng đế là người có khát vọng, hiện nay nàng trong lo ngoài khó, chính mình chỉ cần ở bên cạnh cùng hắn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chờ tương lai sau này, cho dù dung nhan mình tàn tạ, chỉ cần nàng có thể an phận thủ thường chắc chắn hoàng đế cũng sẽ nhìn vào tình cảm trước đây để nàng sống bình an đến già. Nếu có cơ hội, nhà mẹ đẻ của mình ở trong triều vị trí đã vững, nếu có thể sinh con nữa thì chưa chắc không thể mưu đồ nghiệp lớn.
Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Tự Cẩm cũng sớm đã hạ quyết tâm làm người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi kia, chẳng qua là khi thật sự trở thành người của hắn...
Tự Cẩm nhất thời nghĩ miên man, không khỏi than thở một tiếng.
“Đang yên lành than thở cái gì?”
Bên tai đột nhiên vọng tới tiếng nói khiến Tự Cẩm giật nảy mình, cả người khẽ run rẩy, nghiêng đầu sang liền đối mặt với Tiêu Kỳ. Sáng sớm ánh sáng trong màn còn hơi mông lung mờ mịt, nàng không thấy rõ đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, chỉ có đôi mắt kia rơi trên người nàng, làm cho nàng ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Có phải mình lại lộ sơ hở gì không nhỉ? Tự Cẩm tâm tư không thuần khiết, dĩ nhiên là hơi thấp thỏm bất an, cố gắng nặn ra nụ cười tươi, lại cố ra vẻ bình thản. Nhưng đôi mắt kia chỉ cách mặt nàng có hai tấc, thật sự làm cho nàng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Thần thiếp... thần thiếp tối hôm qua mất lễ nghi, trong lòng đang nghĩ không biết thỉnh tội thế nào đây?” Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có viện cớ này còn xem như miễn cưỡng phù hợp với nét mặt thay đổi không ngừng nãy giờ của nàng. Tự Cẩm nắm chặt lấy góc chăn, tỏ vẻ luống cuống, lông mi thật dài bao trùm lên mắt, sợ bị Tiêu Kỳ nhìn ánh mắt nàng mà phát hiện ra nàng đang nói dối.
“Hóa ra nàng cũng biết mình mất lễ nghi cơ đấy.” Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói vậy bèn trêu ghẹo nàng, “Trẫm, là đầu tiên gặp một người bá đạo như nàng đấy.”
Mặt Tự Cẩm đỏ bừng lên, kéo áo ngủ bằng gấm che mặt.
Tiêu Kỳ nhìn nàng làm vậy chỉ nghĩ Tự Cẩm giờ đã tỉnh rượu phục hồi tinh thần lại mới biết rõ thẹn thùng, biết rõ sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhỏm người ngồi dậy. Bên ngoài trời còn mịt mờ tối, trong màn ánh sáng mờ tỏ. Trong quầng sáng mông lung chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Tự Cẩm phủ trên gối vàng sáng, hắn hơi cúi xuống hỏi nàng còn đang lấy áo gấm che mặt, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Kỳ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi như thế Tự Cẩm còn không nhớ lại chuyện tối qua sao được, tất cả chợt ùa về như phim quay chậm, không cần giả vờ mặt cũng đỏ lên như máu không dám gặp người.
Nhìn Tự Cẩm đã co người thành một khối, Tiêu Kỳ không khỏi nhớ tới tối hôm qua nàng da trắng nõn nà nằm giữa gấm vóc, nét mặt say mịt mờ đầy bá đạo. Vừa mới nghĩ vậy cơ thể liền có phản ứng. Hắn bèn vội vàng quay đầu tránh sang bên cạnh. Nàng mới lần đầu nhận sủng, mình phải thương tiếc nàng, huống chi ngày hôm nay còn có chuyện cần làm, nếu không đương nhiên không thể buông tha nàng đơn giản như thế.
Tiêu Kỳ gọi người vào, Tự Cẩm không thích trong phòng có người khác nhưng y phục hai người đều cần đổi, Quản Trường An rụt lại cái cổ cúi đầu đi vào, nghe Hoàng thượng phân phó, vội vàng nói: “Chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
“Đưa vào đi.”
“Dạ.”
Tự Cẩm từ trong áo ngủ bằng gấm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Kỳ khép màn lại, nửa người chui ra ngoài khẽ sai Quản Trường An đưa quần áo vào. Y phục của Tự Cẩm Quản Trường An không dám đụng vào, người mang vào là Vân Thường, hai người cùng cúi đầu, đặt ở trên bàn rồi lại lui ra ngoài.
Tiêu Kỳ vươn tay lấy y phục của hai người vào, đưa váy áo của Tự Cẩm cho nàng. Tự Cẩm vẫn choàng chăn ngồi dậy, nghiêng người nhận xiêm y, quay lưng về phía Tiêu Kỳ mặc đồ. Chỉ cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt nóng rực, dường như có thể xuyên thủng cả lưng nàng.
Tự Cẩm dùng tốc độ nhanh nhất mặc váy áo vào chỉnh tề, cơ thể vừa chua vừa chát lại đau. Xong xuôi định quay người lại giúp Tiêu Kỳ thay quần áo thì thấy hắn đã mặc xong từ trước. Tiêu Kỳ quay người lại thấy vẻ mặt khó xử của Tự Cẩm, bèn giả bộ nghiêm nghị: “Một tay công phu mặc y phục của trẫm đều được tôi luyện từ Di Cùng hiên.”
Mặt Tự Cẩm xấu hổ nóng bừng đến nỗi có thể đun nước sôi
.
Ngoài cửa Quản Trường An đã sớm mang người chuẩn bị sẵn sàng nước nóng chờ hai người rửa mặt. Tiêu Kỳ và Tự Cẩm tách ra từng người rửa mặt trang điểm, đợi đến khi xong xuôi hết thì đồ ăn sáng cũng đã bày biện sẵn sang bên phòng kế.
Tiêu Kỳ phải lâm triều, Tự Cẩm cũng muốn trở về Di Cùng hiên chuẩn bị dự tiệc tối, hơn nữa Tự Cẩm cũng không biết chút nữa mình sẽ phải đối mặt với Tiêu Kỳ như thế nào liền dứt khoát cúi đầu tập trung dùng bữa.
Thấy Tự Cẩm trầm mặc như vậy, Tiêu Kỳ chỉ cười cười, chỉ nghĩ chắc nàng đang nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhất thời hơi thẹn thùng không chịu nổi, do đó mới không nói giỡn cùng mình như ngày thường. Để tránh cho nàng thẹn quá hoá giận, lúc ấy hắn cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa.
Dùng xong đồ ăn sáng, hai người súc miệng uống trà. Tự Cẩm thay long bào lên triều cho Tiêu Kỳ, chỉnh đốn y phục nghiêm chỉnh thỏa đáng rồi mới quỳ gối, “Thần thiếp cũng xin cáo lui.”
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nắm chặt tay nàng lại, cúi sát vào đầu nàng nói khẽ: “Trẫm, sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”
Tự Cẩm sững sờ ngẩng đầu lên, Tiêu Kỳ đã sải bước đi ra ngoài.
Không thiệt thòi? Thế nào mới gọi là không thiệt thòi đây?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Ảm Hương
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ảm Hương
https://isach.info/story.php?story=hoang_gia_tieu_kieu_phi__am_huong