Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Tài Tướng Sư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 122: Rèn Luyện
T
hông thường người giúp người khác giám định đồ cổ, nói cũng sẽ không nói quá, coi như đồ đó là giả, cũng chỉ nói không tốt hoặc là niên đại có chút không phù hợp.
Nói như vậy người ngoài nghề nghe vào tai có thể cảm thấy được còn có hy vọng, nhưng là chỉ cần là người hơi hiểu về đồ cổ, nhất định sẽ biết, thứ này nhất định là giả không thể nghi ngờ, người khác chưa nói toạc ra, đó là để cho ngài chút mặt mũi.
- Ngô lão, ngài... Ngài không nhìn lầm chứ?
Tiếng của Triệu tổng vang lên, bình Thanh Hoa này là hắn mua được với giá mười hai vạn, tìm vài người xem đều nói là thật, thậm chí còn có vị chuyên gia ở Thiên Tân, cho hắn ra đủ cái giấy chứng nhận.
Nếu không phải tìm người xem qua, Triệu tổng cũng sẽ không lấy đến nơi này, đây chính là làm trò cười cho toàn bộ giới kinh doanh thành Bắc Kinh, nhưng hắn cũng không dám đấu khẩu với Ngô lão, đây chính là chuyên gia hàng đầu giới giám định đồ sứ quốc nội.
- Thế nào? Không tin tôi sao?
Ngồi ở sau cái bàn, Ngô lão vốn đã nể mặt Triệu tổng, không nghĩ tới người này lại không biết điều, lập tức nói:
- Thứ này là đốt ở Hà Nam, Phan Gia Viên còn đầy ra, ba mươi đến năm mươi đồng thoải mái mua, cần một xe cũng có thể có...
Lời của Ngô lão khiến tiếng cười của người vây xem vang dội, Triệu tổng mặt đỏ như đít khỉ, vội vàng cầm đồ sứ của mình từ trên bàn, trực tiếp đi ra bên ngoài, cũng không còn muốn tham gia họat động.
- Lão Triệu này, trình độ cũng không hơn so với tôi chút nào, bây giờ không phải thú vị sao?
Thấy người vừa rồi còn nói đểu mình - lão Triệu sắc mặt xanh mét mà rời đi, Vệ Hồng Quân thấy vui sướng khi người ta gặp họa, nở nụ cười, cảm giác hôm nay đến không uổng công, cho dù không kiếm được cái gì thứ tốt, cũng coi như dễ chịu trong lồng ngực.
- Bức tranh của Trương Đại Thiên này là thật, hơn nữa là bức tranh ông ấy vẽ lúc tuổi già, không tồi...
- Chính phẩm lò Tuyên Đức đó, bình sứ này rất tốt!
- Thứ này không tồi, chất men thời Khang Hi, phẩm chất cũng tốt, đáng giá để sưu tầm...
Triệu tổng đi rồi, hoạt động giám định vẫn còn tiếp tục, nhưng đồ cổ người ta mang đến xem xét cũng có thực có giả, thỉnh thoảng khiến cho đám người vây xem cười vang hoặc là than thở.
Nói về người sưu tầm thành Bắc Kinh, vô cùng phong phú, trong mười món đồ đem tới có thể có sáu bảy món đều là thật, hơn nữa có cả tinh phẩm xuất hiện, có một bức tranh cổ của danh họa nhà Tống, thậm chí cả vị chuyên gia nghiên cứu ở viện bảo tàng Cố Cung đều tán thưởng không thôi.
Nhưng tuy rằng giám định được nhiều thứ tốt, nhưng giao cho ban tổ chức đấu giá, lại không có cái nào, khiến cho mấy vị mặc trang phục thu nhậ đồ đấu giá cầm cây bút, rất nhàm chán ngồi ở cạnh bàn đấu giá.
Phải biết rằng, ở trung kỳ thập niên 90, phương thức đấu giá đồ cổ này, chưa thịnh hành ở quốc nội.
Còn về những người sưu tầm hoặc các ông chủ kinh doanh ở kinh thành này, vẫn có khuynh hướng trao đổi ở trong hội nhiều hơn, được giám định là đồ cổ, phần lớn đều đặt vào tử kính bày ra triển lãm.
Mà ở quanh mỗi tủ kính, cũng vây lại không ít người, có người thuần túy là thái độ thưởng thức, còn có một số người có ý mua, tranh luận giá cả cùng người chủ nhân của đồ cổ đó.
Diệp Thiên đi quanh mấy khi triển lãm một vòng, hỏi Vệ Hồng Quân:
- Chú Vệ, những tủ kính này ai muốn có cũng được sao?
Vệ Hồng Quân nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chỉ cần là người được mời, đều có thể đi nhận một cái chìa khóa tử kính...
- Chú Vệ, hôm nay chú không mang vật nào đến đây sao?
Diệp Thiên mắt sáng rực lên.
- Không? Làm sao vậy?
Vệ Hồng Quân thấy khó hiểu được lời của Diệp Thiên, trong nhà hắn sưu tầm được những đồ cổ kia, vốn hắn cho rằng có giá trị đều là giả, còn lại thì không đáng lấy ra.
- Khụ khụ...
Diệp Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Chú Vệ, nếu chú không mang đồ vật đến, liền giúp cháu xin một chìa khóa tủ đi...
- Cháu cần bán cái gì? Đồng Đại Tề Thông Bảo?
Vệ Hồng Quân lặng đi một chút, hơi mừng rỡ, nếu hôm nay Diệp Thiên có thể lấy ra "Đại Tề thông bảo" nữa, tuyệt đối sẽ tạo thành náo động cả hội trường, tuy rằng không phải bản thân hắn, nhưng có thể được thơm lây.
- Đừng nói to vậy, chú Vệ, chú nhỏ giọng một chút...
Diệp Thiên phát hiện sau khi Vệ Hồng Quân hô lên "Đại Tề thông bảo", khiến ánh mắt mấy người nhìn lại đây, vội vàng làm động tác tay, nói tiếp:
- Chú Vệ, không phải Đại Tề thông bảo, là một khối Ngọc trưởng bối trong nhà cho cháu...
"Đại Tề Thông Bảo" là lão đạo sĩ đã cho Diệp Thiên, theo Diệp Thiên cũng không kém mười năm, ý nghĩa không giống những thứ bình thường, vô luận trong tình huống nào, Diệp Thiên cũng sẽ không vì tiền mà bán đi.
- Ngọc à, thứ này không đáng giá tiền...
Nghe thấy Diệp Thiên không phải muốn lấy ra "Đại Tề Thông Bảo", Vệ Hồng Quân có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:
- Chấu chờ một chút, chú đi lấy cho cháu chìa khóa tủ cá nhân...
Họat động hôm nay, chính là do doanh nghiệp đấu giá nước ngoài tổ chức, mục đích muốn giao hảo với người giàu có, người sưu tầm ở Bắc Kinh, Vệ Hồng Quânđi khônglâu, cầm trở về cái chìa khóa.
- Diệp Thiên, chính là cái này, đúng rồi, vậy cháu đem triển lãm ngọc thế nào?
Vệ Hồng Quân không phải thực cảm thấy hứng thú với Ngọc, giúp Diệp Thiên mở tủ kính rồi chợt nhớ ra và hỏi.
Diệp Thiên cười ha ha, từ trong túi lấy ra một khối ngọc, đưa cho Vệ Hồng Quân, nói:
- Chú Vệ, đó là một ngọc hồ lô, nguyên liệu cũng không tệ, hôm nay cháu học người ở Phan Gia Viên bày hàng, không cầu kiếm tiền, chỉ vui thôi…
Diệp Thiên lấy ra ngọc hồ lô này chỉ lớn hơn so với ngón một chút, cả vật thể thấm màu vàng, là ngọc kết hợp giữa ngọc chính tông và ngọc Điền mà thành, cái khác không nói, chỉ chất ngọc này đã thuộc loại ngọc thượng hạng.
- Ôi, Tiểu Thiên, khối ngọc này không tồi đâu, ngọc thuần và Điền tử ngọc đó...
Thấy khối ngọc trong tay Vệ Hồng Quân, Lưu Duy An ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên.
Nghe thấy Lưu Duy An nói vậy, Vệ Hồng Quân có chút khó hiểu hỏi:
- Lưu lão đệ, đây là Điền tử ngọc không phải Dương Chi Bạch Ngọc sao?
- Ha ha, Vệ đại ca, Dương Chi Bạch Ngọc chính là một loại bên trong Điền tử ngọc, mà Điền tử ngọc còn có màu hồng và trắng nữa, cũng không nhất định phải là màu trắng...
Lưu Duy An tiếp nhận ngọc hồ lô trong tay Vệ Hồng Quân, nói tiếp:
- Người Trung Quốc ở cổ đại, lấy màu vàng là thứ tôn quý, cho nên Điền Hoàng ngọc cũng là rất trân quý, khối ngọc của Tiểu Thiên không tệ, nhưng mà...
Cẩn thận thưởng thức một hồi khối hoàng ngọc hồ lô này, trên mặt Lưu Duy An lộ ra một tia chần chờ, không tiếp tục nói nữa.
Nghe được Lưu Duy An nói mà chỉ nói một nửa, Vệ Hồng Quân không khỏi sốt ruột nói:
- Nhưng cái gì? Lão đệ, cậu hãy nói xong đi...
- Khụ khụ...
Lưu Duy An ho khan một tiếng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Tiểu Thiên, không biết ngọc này là từ đâu tới, nếu dượng nói sai, cháu cũng đừng để trong lòng nhé...
- Dượng, chú nói đi, cháu biết, ha ha...
Diệp Thiên nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
- Cháu biết dượng đang nói đến việc chạm trổ chứ?
Lưu Duy An cũng nở nụ cười, giải thích với Vệ Hồng Quân, nói:
- Vệ đại ca, ngọc này là ngọc tốt, nếu như nguyên liệu Đồng Tử ngọc, có thể bán hai ba ngàn đồng, nhưng chạm trổ hơi kém một chút, xem như làm mất giá trị khối ngọc...
Lưu Duy An là một người nhân hậu, nhìn thấy ngọc tốt như thế, chạm trổ lại kém, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc hận.
- Giá trị hai ba ngàn đồng à? Được rồi, Diệp Thiên, cháu đặt vào bên trong đi, coi như là tiền tiêu vặt, chắc không ai mua...
Nghe được Lưu Duy An báo giá vậy, Vệ Hồng Quân nhất thời mất hứng, với thân thế của hắn, nói đi mua thứ chỉ mấy ngàn đồng tiền gì đó, cũng khá là mất mặt.
Nhưng ai cũng không ngờ, chỉ mười năm sau, giá cả khối Điền tử ngọc điên cuồng tăng lên, hoàng ngọc thượng hạng giống như của Diệp Thiên này, giá cả thậm chí lcòn đắt hơn vàng mấy lần.
Đương nhiên, vào lúc này Ngọc và ngay cả Phỉ Thúy, giá cả đều không cao lắm, một khối Điền ngọc hoặc là cái vòng Phỉ Thúy cao cấp, cũng chính xấp xỉ một nghìn đồng, ngoài những cổ ngọc đáng giá ra, những ngọc mới ra đời này cũng không được coi trọng lắm.
Thấy Lưu Duy An bình luận về ngọc hồ lô mà Diệp Thiên lấy ra rất rõ ràng mạch lạc, Vệ Hồng Quân cũng thêm vài phần tin tưởng, chỉ vào một chỗ triển lãm cách đó 10m, nói:
- Lưu lão đệ, cậu có hiểu về đồ sứ không? Chúng ta qua bên kia nhìn đi...
- Diệp Thiên, vậy cháu?
Lưu Duy An nhìn Diệp Thiên một cái, hắn sợ Diệp Thiên tuổi nhỏ, sẽ bị người ngoài gạt.
Diệp Thiên cười hắc hắc, chẳng hề để ý nói:
- Dượng, chú và chú Vệ thúc đi đi, cháu sẽ học chú bán hàng như ở Phan Gia Viên …
- Được, dượng đi nhé, chú nói với cháu, hồ lô này tuy rằng chạm trổ kém một chút, nhưng không được một ngàn đồng cháu cũng đừng bán, dượng ở Phan Gia Viên có thể bán được giá này...
Lưu Duy An vừa đi, vừa quay đầu lại, không quên nhắc nhở Diệp Thiên một câu.
- Một ngàn đồng tiền? Mặt sau thêm 1 số 0 ta cũng không bán...
Diệp Thiên cười cười không nói gì, dùng cái chìa khóa đem theo bên người mở tử kính ra, đem ngọc hồ lô bỏ vào chính giữa, phát hiện trong tủ kính còn có lắp đèn, thuận tay bật lên.
Ánh sáng trắng tinh của đèn chiếu vào khối ngọc hồ lô vàng, khúc xạ ra một tia sáng bóng, mang tính chất của vật chất có chứa dầu thiên nhiên, nhìn qua rất tinh mỹ, thật ra cũng che lấp được trạm trổ vụng về của Diệp Thiên.
Hôm nay người tới đây quả thật không ít, không chỉ là người làm đồ, nhiều hơn cả lại là người giống như Vệ Hồng Quân, các ông chủ thích học đòi văn vẻ, Diệp Thiên ngọc hồ lô bày không lâu, cũng hấp dẫn không ít người.
Một người trung niên hơn 40 tuổi bảo Diệp Thiên lấy ra thưởng thức một hối, hỏi Diệp Thiên:
- Tiểu huynh đệ, ngọc hồ lô này cậu bán bao nhiêu tiền đây?
- Ha ha, cái này... cháu cũng khó nói, chú xem đáng giá bao nhiêu tiền?
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Thiên vào thời khắc này có vẻ non nớt hơn nữa, ra vẻ ngại ngùng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Tài Tướng Sư
Đả Nhãn
Thiên Tài Tướng Sư - Đả Nhãn
https://isach.info/story.php?story=thien_tai_tuong_su__da_nhan