Chương 122: Nhiệm Vụ: Giải Cứu Tiêu Phong
ch, chị hai. Ngọn gió nào thổi chị tới đây thế?
Tên da đen tóc kim vội đứng ra nói. Thấy một đám con gái hùng hổ đi tới thì thú thật là thằng này cũng cả kinh không nhẹ. Nhưng vì hắn chính là thủ lĩnh của đám năm 3 nên vội đứng ra hỏi.
_ Hừ, chị đi tìm thủ phạm. Chú em biết điều thì giao ra đây.
Cô gái hếch mũi lên trời hừ lạnh nói.
_ Thủ phạm gì cơ? Chúng em đang tổ chức tiệc ngoài trời mà.
Tên da đen tóc kim toát mồ hôi nói. Hắn có chút sợ con cọp mẹ này. Không hiểu con mẹ này làm cái trò gì. Nửa đêm nửa hôm đi truy tìm thủ phạm. Không phải là cô ta bị hấp diêm nên điên tiết đó chứ.
_ Chú đừng có đùa chị. Lúc nãy có người thấy các chú đánh nhau với một đám đồ đen mà. Chị chính là tìm đám đó đó.
_ À, thế đám đó làm gì chị mà chị phải tìm thế?
Đám người đồ đen chắc chắn là bọn Lâm Quân rồi. Nhưng mà không hiểu bọn chúng làm gì mà chị hai này trông có vẻ tức giận phết.
_ Không có gì, chỉ thả chuột gián vào phòng của các em năm 1 thôi.
Cô gái hiển nhiên không nói ra tất cả, chỉ nói qua sơ sơ một chút. Nhưng càng nói thì trên mặt cô ta lại càng tức giận.
_ À, ra thế, bọn hắn chính là …………..
Da đen nghe thế thì hiểu ra tất cả. Muốn giao nộp thủ phạm cho chính quyền, nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì chợt một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai hắn.
_ Da đen, chú dám khai bọn anh thì ngày mai chú chết chắc. Chú có biết cái gì gọi là cờ líp sếch không. Mai bọn anh sẽ tóm chú vứt vào chuồng ngựa, lột sạch quần áo chú ra rồi cho ngựa uống Âm Dương Hoà Hợp Tán. Hắc, nếu anh dùng ký ức châu quay lại thì sao nhỉ? Chắc chú cũng hiểu rồi chứ. À dã thú và hoàng tử, hắc hắc. Ngoan ngoãn cho anh đi.
Ặc, chơi ác thế này.
Tên da đen tóc kim nghe thế thì chấn động trong lòng. Trên đầu không tự chủ toát ra mồ hôi, 2 tay run rẩy như giật kinh phong. Hắn hiểu là Lâm Quân không phải nói chơi, chắc chắn là tên nhóc này nói được làm được. Ngay cả thầy hiệu trưởng hắn cũng dám chứ đừng nói chi tên da đen thấp cổ bé họng như hắn đây.
Cho dù hắn là Thiên Không Võ Sĩ thì sao chứ. Chắc chắn là cũng chạy không thoát đám thuộc hạ của Lâm Quân. Tính sơ ra chắc cũng tầm 12 con ma thú và 6 tên biến thái.
_ Này da đen, sao không nói nữa?
Cô gái thấy tên da đen cứng lại thì đột nhiên hỏi.
Lúc này da đen tóc kim mới hoàng hồn lại, vội vàng nói:
_ À, bọn chúng chạy mất rồi. Chúng ta đánh không lại.
_ Gì? Ngay cả các ngươi gần 3000 tên mà cũng không ngăn cản được. Các ngươi có phải phế vật không thế?
Cô gái hiển nhiên rất kinh ngạc trước câu trả lời của tên da đen. Cô ta không ngờ là 1 đám người như này lại không chống nổi chừng đó tên. Theo như những gì thuộc hạ cô ta điều tra thì chỉ có khoảng gần 30 tên áo đen. 1 vs 100 mà sao lại không chặn được nhỉ.
_ Ách ……
Tên da đen đỏ bừng mặt nhưng cũng không biết phải giải thích làm sao. Đúng lúc này thì đột nhiên Lâm Quân đứng trong đám người nãy giờ bước ra nói:
_ Chị à, anh đây cũng là không có cách. Bởi vì bọn hắn thấy các chị đến thì đều trà trộn vào hàng ngũ của chúng ta rồi.
Lâm Quân đường hoàng nói ra sự thật. Trong lòng đắc ý không thôi. Lúc nãy hắn đã truyền âm đe doạ tất cả những tên nào còn có thể đứng đây nên mọi người đều im lặng không nói không rằng. Nếu không chắc nãy giờ có tên nhảy ra phản ứng rồi. Cũng khá may mắn là Lâm Quân bắn hạ gần hết số học sinh. 3000 tên nhưng giờ phút này còn đứng được thì chỉ khoảng 1200 tên thôi.
_ Gì? Bọn chúng hơn 30 người mà lại trà trộn vào được trong này à?
Cô gái hiển nhiên không tin tưởng hỏi lại.
_ Đúng, đúng thế. Nếu chị muốn tìm thì chỉ cần sàng lọc ra thôi. Em nghĩ bọn hắn chắc chắn là học sinh trong trường. Nếu không thì làm sao có sát thủ nào vượt qua được trận pháp mà thầy hiệu trưởng bố trí chứ.
_ Ừ, cũng đúng. Thế mà sàng lọc làm sao? Đông người thế này cơ mà.
_ Đơn giản. Nghe chị nói thì chắc chắn là chỉ có các bạn nữ của năm một bị thả thôi đúng không? Theo em nghĩ thì chắc chắn đám người này cũng là học sinh năm 1. Đơn giản bởi vì nếu là năm khác thì các anh đây đã biết rồi. Bởi vì bọn em mới vào học nên các anh chị có thể không biết hết chúng em. Nhưng nếu là năm 2 hoặc 3 thì chỉ cần thiếu một người là tất cả sẽ phát hiện.
_ Ừ, nói tiếp đi.
Cô gái gật đầu ra vẻ tán dương, hiển nhiên là cảm giác Lâm Quân nói có lý.
_ Ừ, phải chăng các cô gái bị thả đều là lớp A2?
_ Sặc, sao chú biết?
Cô gái hỏi với một vẻ mặt ngạc nhiên.
_ À, đơn giản bởi vì lớp em hôm nay đến dự tiệc chỉ có đám chúng em. Thiếu 34 học sinh nam không có tới.
Lâm Quân tươi cười rồi trả lời.Hiển nhiên là hắn bắt đầu đổ tội cho đám người lớp A2 rồi. Cái này gọi là gì nhỉ. Ừ, gắp lửa bỏ tay người.
_ Cái gì? Thế bọn hắn đang ở đâu?
Cô gái nghe tới đây thì hỏi lại. Không ngờ lại trùng hợp đến thế. May mà có các bạn này mới tìm ra được kẻ đứng sau lưng. Ừ, đặc biệt bạn nam này thật tốt, thật thông minh.
_ À, em cũng không biết. Do lúc nãy đánh nhau nên hoàn cảnh rất là loạn. Có lẽ bọn chúng đang núp đâu đó xung quanh.
Lâm Quân cười cười nói. Thật ra trong lòng hắn biết chắc là cả đám này đều ngất cả rồi. Hắc, lúc nãy hắn gặp tên nào lớp A2 là đều xả súng chăm sóc tận tình cơ mà. Tỉnh làm sao được chứ.
_ Ừ, vậy giúp chị tìm nhé da đen.
Cô gái đột nhiên đánh một cái mị nhãn về hướng da đen làm hắn rùng cả mình nhưng miệng lại nói:
_ Được được.
…………………………………….
Chuyện sau đó thì dễ dàng rồi. Tất nhiên là tìm ra cả đám học sinh nam lớp A2, mặc dù bọn hắn đều đã mỉnh mẩy thâm tím bất tỉnh nhân sự. Nhưng sau khi Lâm Quân dựt giây một trận nữa thì cả đám con gái đều cho rằng đây là giả tạo.
Kết quả là cả đám học sinh A2 đều bị củ hành thêm một trận tơi bời. Nếu Lâm Quân không đứng ra ngăn cản lại một chút thì bảo đảm cả đám đều lên bàn thờ ăn chuối.
Tuy rằng trong lúc quần ẩu có một hai người phản ứng lại nhưng tất nhiên là số phận của đám bọn hắn càng thảm hơn. Người thảm nhất có lẽ là Thiên Vĩ, bởi vì hắn được một mình chị hai tà ác trên kia chiếu cố rất tận tâm và tận tình.
Sau khi đánh xong thì cũng gần 5h sáng, mà ngày mai là chủ nhật nên không phải đi học. Cả đám đều kéo nhau về phòng ngủ bù, chỉ để lại một buổi chiến trường trên mặt đất.
Qua ngày hôm nay thì danh tiếng Lâm Quân bước đầu nổi danh trong khối võ học của trường DongDa. Đối với đám con gái thì hắn là một người đẹp trai tài hoa và rất tốt bụng. Còn đối với đám con trai thì tên này chính là hiện thân của ác ma, một ác ma cực kỳ ghê tởm đến từ địa ngục.
Nhưng tất nhiên là Lâm Quân không chút quan tâm rồi.
………………………….
Sau khi giải tán xong thì cả đám Lâm Quân đi kiếm phòng của mình. 4 người Lâm Quân, Đặng Tùng, Thiên Vũ và Sát ở chung một phòng. Còn Hoàng Khải và Ngọc Tú thì ở một phòng khác.
Khi đã tiến vào phòng thì Lâm Quân không nói tiếng nào leo thẳng lên giường nhắm mắt giả vờ ngủ. Hắn chợt nhớ ngày hôm qua Tiểu Thần Đèn bảo buổi tối sẽ cho hắn nhiệm vụ. Nhưng chỉ vì mãi mê trả thù nên phí mất cả buổi tối hôm qua.
Lâm Quân vừa nhắm mắt thì tiến vào thế giới TLBB.
Sau khi mở mắt ra thì hắn đã đứng ở thành Đại Lý quen thuộc. Đứng xung quanh chính là đám Huyền Nạn và các ma thú của hắn.
_ Hêhê, chú em. Vào rồi à? Anh chờ lâu thật đấy.
Đang nhìn xung quanh thì chợt một bóng dáng màu xanh dương hiện ra ngay trước mắt Lâm Quân. Không phải tên Tiểu Thần Đèn bỉ ổi thì còn có thể là ai.
_ Ách, ông anh. Hôm qua em bận tí việc. Giờ mới vào được.
_ Ừ, anh biết. Giờ anh giao nhiệm vụ cho chú đây. Nhìn kỹ nhé.
Tiểu Thần Đèn cười một tiếng rồi phất tay. Tức thì trước mắt Lâm Quân hiện ra một cái bảng nhiệm vụ. Chỉ thấy trên bảng viết.
Nhiệm vụ: Giải cứu Tiêu Phong.
Tiêu Phong đang bị anh hùng thiên hạ vây tại Tụ Hiền Trang. Tình hình đang hết sức gấp gáp. Yếu cầu đánh bại 200 nhân sĩ võ lâm và giải cứu Tiêu Phong. Đồng thời không được giết bất cứ một người nào.
Phần thưởng: Tiêu Phong kết bái. Nguyện làm huynh đệ sống chết. Có thể đưa Tiêu Phong ra thế giới bên ngoài. Nếu không để người nào chết thì thưởng 10 tỷ đồng, cứ 1 người chết thì trừ đi 100 triệu.
Lâm Quân lầm rầm đọc xong thì trong lòng hết sức phấn khởi. Dù sao hắn cũng quen thuộc với cái vụ này lắm. Đây chính là nhiệm vụ kịch tình lv 40 trong game Thiên Long Bát Bộ mà hắn đã chơi. Đại khái là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn và nguy hiểm.
Lúc trước hắn không biết phải chết bao nhiêu lần mới làm xong được nó.
Mặc dù là thế nhưng đó chỉ là đối với lv 40, còn Lâm Quân bây giờ đã tới lv 70 nên không thèm coi vào đâu. Hắn quay sang Tiểu Thần Đèn hỏi:
_ Ta có thể dẫn theo đám Huyền Nạn không?
_ Ồ, được chứ. Chú cứ tự nhiên. Hehe.
_ Ừ, vậy ta đi đây.
Lâm Quân phất tay rồi dẫn cả đám Huyền Nạn tiến về Tụ Hiền Trang. Mặc dù cảm giác nụ cười của Tiểu Thần Đèn có chút gì đó là lạ nhưng Lâm Quân vẫn không thèm để ý.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant