Chương 120
ồ Cửu Mị có đem tâm tư đặt trên người phu nhân thế nào đi nữa thì cũng phải chú ý đến Lục Đào nhà nàng gần đây có chút không thích hợp, không, là rất không thích hợp, tỷ như ngây người, đôi mắt ửng đỏ, tuy rằng không rõ ràng nhưng Đồ Cửu Mị thích khóc vừa nhìn đã biết Lục Đào trộm khóc. Mỗi khi Đồ Cửu Mị hỏi nàng xảy ra chuyện gì Lục Đào chính là không đáp khiến Đồ Cửu Mị rất lo lắng.
"Lục Đào, xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết ta giúp ngươi ra mặt!" Đồ Cửu Mị vô cùng trượng nghĩa nói, sau khi nàng có chiêu nghi muội muội làm chỗ dựa Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân có thể vì người nhà mà ra mặt.
Lục Đào vẫn không hé răng, Đồ Cửu Mị hỏi không ra nguyên cớ cũng chỉ có thể Lý Trì Nguyệt Lý Trì Nguyệt cầu cứu.
"Phu nhân, ngươi nói Lục Đào làm sao vậy?" Đồ Cửu Mị cảm thấy thông minh như phu nhân nhất định sẽ có biện pháp.
"Nếu như nàng muốn nói với ngươi dĩ nhiên nói cho nói cho ngươi, nếu như không muốn cùng ngươi nói, ngươi hỏi bao nhiêu lần cũng vô dụng, yên lặng xem biến hóa là được rồi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị quản quá nhiều việc, Lý Trì Nguyệt cũng không quản việc tư của hạ nhân, nếu có sở, bọn họ sẽ đưa ra, nhìn độ trung thành mới cân nhắc có thỏa mãn yêu cầu của bọn họ hay không.
"Nhưng....." Đồ Cửu Mị muốn cãi lại nhưng lại cảm thấy không có lời nào để phản bác, chỉ đành dậm chân, quên đi.
Nhưng không được mấy ngày Hầu gia đáng ghét lại đến nữa rồi, lần này hắn vô liêm sỉ đưa ra yêu cầu muốn Lục Đào Lục Đào làm thiếp, Đồ Cửu Mị lập tức nhảy ra phản đối, kỳ quái chính là phu nhân dĩ nhiên không lập tức phản đối mà chỉ suy nghĩ một chút.
"Phu nhân, vì sao không cự tuyệt Hầu gia?" Đồ Cửu Mị không giải thích được hỏi, nàng cảm thấy Lục Đào tất nhiên sẽ không muốn gả cho Hầu gia.
"Không phải ngươi luôn thương yêu nàng sao, ngươi đã hỏi qua ý của nàng chưa? Ngươi cảm thấy không được không có nghĩa là nàng cũng cảm thấy như vậy." Lý Trì Nguyệt ôn hoà nói, nàng cảm thấy người với người là không giống nhau, cách nghĩ cũng sẽ khác nhau. Đồ Cửu Mị cảm thấy làm thiếp không tốt không có nghĩa là Lục Đào cũng sẽ nghĩ như vậy. Một nha hoàn, dù chủ tử có hiển quý thế nào chung quy cũng chỉ là một nha hoàn, đơn giản là gả ột nô bộc khác, hoặc là gả cho người khác làm thiếp, nha hoàn thông minh một chút đều sẽ lựa chọn cái thứ hai.
"Nàng nhất định cũng nghĩ như vậy." Đồ Cửu Mị không phục nói, nàng cảm thấy tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thích Hầu gia, đây là chuyện không cần hỏi nàng cũng biết.
"Gọi Lục Đào đến đây, hỏi một chút liền biết." Lý Trì Nguyệt mặc kệ tiểu tính tình của Đồ Cửu Mị, nha đầu này chính là như vậy, suy bụng ta ra bụng người vẫn luôn đem suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, trên đời này nào có mấy người ngu ngốc như nàng ấy.
"Lục Đào, ngươi nguyện ý gả cho Hầu gia làm thiếp?" Lục Đào vừa tiến đến, Đồ Cửu Mị đã lo lắng hỏi.
Lý Trì Nguyệt không nói lời nào, chỉ là quan sát vẻ mặt Lục Đào một phen.
Lục Đào có chút kinh ngạc nhìn Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt, nàng hiển nhiên không ngờ tới Hầu gia sẽ đột nhiên muốn nạp nàng làm thiếp, nàng tựa hồ cùng Hầu gia chưa bao giờ có bất luận tiếp xúc gì, duy nhất một lần đó là nàng cùng Liễu Phi Nhân xung đột, nàng tức giận quăng cho Liễu Phi Nhân một cái tát bị Hầu gia nhìn thấy, khi đó nàng cho rằng bản thân chắc chắn bị Hầu gia xử phạt. Nhưng không nghĩ đến Hầu gia chỉ nói một câu "xem ra là một tiếu nha đầu mạnh mẽ", khi đó Hầu gia liền có tâm tư này sao?
Hôm nay nghe Mị phu nhân vừa hỏi vừa hỏi, Lục Đào theo bản năng đã nghĩ cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến Liễu Phi Nhân Lục Đào lại chần chờ. Vốn dĩ nàng đã bị Liễu Phi Nhân khinh nhờn qua, tuy rằng còn chưa mất tấm thân xử nữ nhưng cũng đã không còn trong sạch nữa, Lục Đào đã chặt đứt tâm tư lập gia đình. Nhưng nghĩ lại, nếu như nàng gả cho Hầu gia, thì chính là cùng cấp thân phận với Liễu Phi Nhân, có thể có thể mượn thân phận thiếp thất sửa chữa Liễu Phi Nhân, Lục Đào có chút mất đi lý trí rồi. Nói gì đi nữa, cho dù phải lập gia đình cũng chỉ có thể gả cho người hầu trong phủ, sinh hạ hài tử rồi đời đời kiếp kiếp làm gia nô, gả cho Hầu gia hẳn là chuyện tất cả nha hoàn đều tha thiết ước mơ đi, nếu có phúc sinh một thứ tử liền có thể mẫu bằng tử quý, nếu không thành công thì cũng là một chủ tử.
Đồ Cửu Mị vốn tưởng rằng Lục Đào sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng không nghĩ đến Lục Đào dĩ nhiên chần chờ.
"Lục Đào, ngươi muốn gả cho Hầu gia làm thiếp sao? Nếu như không muốn, phu nhân sẽ giúp ngươi cự tuyệt hắn, tất cả có ta cùng phu nhân đây!" Đồ Cửu Mị tốt bụng hỏi lại.
"Nô tỳ nguyện ý gả cho Hầu gia làm thiếp." Ngữ khí của Lục Đào kiên định, nếu như là trước đây nàng dĩ nhiên cũng muốn tìm một người lưỡng tình tương duyệt, thân phận và vân vân có thể chỉ là thứ hai, nhưng hôm nay, Lục Đào đã là bình sứt không sợ mẻ.
Lý Trì Nguyệt không cho là đúng nở nụ cười, kết quả này dường như chính là trong dự liệu của nàng.
"Lục Đào, ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" Đồ Cửu Mị có chút không thể tin tưởng.
"Ta biết Mị phu nhân tốt với ta, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi." Lục Đào trả lời thẳng thắn.
Trong lòng Đồ Cửu Mị có chút nho nhỏ mất mát, vốn tưởng rằng bản thân hiểu rõ người bên cạnh nhưng hôm nay nhìn Lục Đào kiên định đáp ứng như vậy đột nhiên cảm thấy Lục Đào xa lạ, thì ra nàng vẫn không hiểu Lục Đào. Đồ Cửu Mị muốn mở miệng nói gì nữa nhưng lại đem tất cả lời nói đều nuốt vào bụng. Nếu Lục Đào đã kiên định như vậy Đồ Cửu Mị cảm thấy cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Lục Đào, có thể các nàng ấy nghĩ mới là đúng, còn nàng đã nghĩ sai rồi.
Sau khi Lục Đào lui ra, trong lòng Đồ Cửu Mị có chút rầu rĩ không vui.
"Phu nhân, ta cho rằng nàng sẽ không chọn lựa như vậy." Đồ Cửu Mị ôm lấy Lý Trì Nguyệt, ngữ khí rầu rĩ nói.
"Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Đầu mọc trên cổ không phải để suy nghĩ mà chỉ để trang trí cho đẹp mà thôi." Lý Trì Nguyệt nói lời ác độc.
"Hừ, trang trí cho đẹp thì đã sao, người ta chính là đẹp, không được sao!" Đồ Cửu Mị cây ngay không sợ chết đứng trả lời, bất quá lực chú ý của nàng lập tức được dời đi rồi.
"Cũng may là đẹp, nếu không....." Lý Trì Nguyệt bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng của Đồ Cửu Mị khiến cho có chút buồn cười, nha đầu này quả thật đã thừa nhận bản thân là kẻ ngu ngốc.
"Nếu không thì sao?" Đồ Cửu Mị nhướng mày hỏi ngược lại.
"Ngươi cảm thấy sao?" Lý Trì Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ta đã biết, nếu khó coi ngươi sẽ không cần ta nữa....." Đồ Cửu Mị nói xong lại bắt đầu vô hạn ưu thương.
"Nếu trước đây ngươi khó coi, ta sẽ không cần, nếu bình hoa khó coi, còn cần để làm gì đây?" Lý Trì Nguyệt vô cùng thành thực hồi đáp.
"Ta không để ý phu nhân nữa." Đồ Cửu Mị phiền muộn buông Lý Trì Nguyệt ra, thân thể dời sang một bên, biểu thị bản thân giận dỗi.
"Phàm là ta thích thứ gì đó, đại khái sẽ không ngại xấu nữa, cho dù ngày sau ngươi biến dạng ta nghĩ ta cũng sẽ không ghét bỏ, tỷ như ăn nhiều mà biến phì, bất quá tốt nhất là không nên phì như Vương ma ma, quá nhiều thịt, sẽ ngán." Lý Trì Nguyệt nghiêm túc nói.
"Đáng ghét!" Nào có ai dỗ dành người khác như vậy, phu nhân hảo hảo dỗ dành người ta một chút rất khó sao? Đồ Cửu Mị bĩu môi bất quá trong lòng cũng là ngọt ngào.
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã