Chương 122: Giảng Hòa Vô Điều Kiện? (2)
HƯƠNG 122 GIẢNG HOÀ VÔ ĐIỀU KIỆN??? (HẠ)
Trải qua vài canh giờ cùng Đông Phương Dật Hiên đàm phán,anh đã chấp nhận sự lựa chọn giảng hoà,chỉ có điều hai nước sẽ không còn là bằng hữu như trước kia mà sẽ sống theo quy luật nước sông không phạm nước giếng
- Bản giao ước đã ở đây! Ngươi tốt nhất nên thực hiện đúng như lời nói - Anh cầm tờ giấy được điểm chỉ cao giọng nhắc nhở,sẽ không còn lần thứ hai anh tiếp tục nương tay
- Quân tử nhất ngôn! Ta đã nói thì sẽ không nuốt lời! - Đông Phương Dật Hiên khẳng định
- Được vậy thì tốt,bảo trọng - Anh nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi
~- Tỷ tỷ,ngươi không sao chứ? Trông sắc mặt ngươi nhợt nhạt quá! - Cậu nhóc lo lắng đưa tay sờ lên trán cô - Thôi rồi! Trán ngươi rất nóng!
- Ta không sao - Cô bơ phờ gạt tay hắn
- Đến lúc này mà ngươi vẫn còn bướng bỉnh như vậy? Trời tạnh mưa rồi,chúng ta phải biết tận dụng cơ hội - Cậu nhóc bực mình quát lên
- Song Vô Ngân! Không cần ngươi lo! - Cô lên tiếng,giọng cũng đã yếu đi,khó khăn chống tay đứng dậy,nhịn không được thò đầu nhìn về phía Phạn Hồng lâu.Đập vào mắt là thân ảnh của anh đang tiêu sái rời đi,thấy anh đã an toàn,cô không khỏi thở phào một hơi
- Phi Tuỳ Phong vẫn an toàn! - Cậu nhóc nhìn theo ánh mắt của cô rồi nhẹ giọng - Ngươi có thể yên tâm được chưa hả? Giờ thì có thể trở về được rồi chứ? Thật đúng là lo bò trắng răng! Hiện tại thì ngươi nên nghĩ cách để trở về hoàng cung trước hắn ta đi! Nếu không ngươi sẽ không xong đâu!
- Ta biết phải làm thế nào! - Cô bất mãn xoay người sải bước
- Được! Ta xem ngươi sẽ ứng phó ra sao! - Cậu nhóc hằm hằm bỏ đi trước
Cô uể oải nhìn về hướng hắn đi,chán nản ngáp dài,chân khập khiễng tiến từng chút một,và....không may chạm vào một vòm ngực rắn chắc do chỉ nhìn chằm chằm xuống đất mà không thèm ngẩng lên,cả người lảo đảo,suýt nữa đã té lăn trên mặt đất,thế nhưng đã được một bàn tay giữ chặt lại
- Ngươi không sao chứ? Cậu bạn nhỏ - Một âm thanh trầm trầm vang lên.Đông Phương Dật Hiên mỉm cười nhìn cô
- Hả? Cậu bạn nhỏ? - Cô há hốc mồm ngạc nhiên,bấy giờ mới nhận ra rằng bản thân đang cải nam trang,ngẩng đầu vừa định cảm tạ người trước mắt thì bỗng chốc tâm chợt run lên....tại....tại sao lại là hắn cơ chứ?
- Vậy ngươi muốn ta gọi thế nào,"Âu Dương Bảo Nhi"? - Cái tên của cô được hắn nhấn mạnh
- Ngươi.....- Cô nuốt nước bọt nhìn hắn,khó chịu đẩy hắn ra
- Dạo này....hình như ngươi không được khoẻ? Nhớ ta sao? - Đông Phương Dật Hiên cười cợt nhả,cố ý đưa tay động chạm vào thân thể của cô
- Đông Phương Dật Hiên! Bỏ bàn tay giơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta - Cô quắc mắt nhìn hắn - Đừng tưởng ngươi có thể giở trò với ta! Xung quanh nơi này đều là thị vệ của ta!!
- Tiểu Bảo Nhi,sao người ngươi ướt sũng như vậy? Ngươi đội mưa đó hả? - Đông Phương Dật Hiên lo lắng hỏi
- Không phải chuyện của ngươi! - Cô chầm chậm thốt ra từng từ
- Theo ta,ta đưa ngươi đi tìm đại phu - Đông Phương Dật Hiên đặt hai tay lên bả vai cô khẽ lắc
- Không cần! - Vẫn chỉ là những lời nói lạnh nhạt,cô nhanh gọn từ chối
- Tại sao?
- Nhất thiết phải giải thích hay sao?
- Đúng! Ta cần lời giải thích!
- Đông Phương Dật Hiên,ngươi sẽ không ngu ngốc đến vậy đâu? Ngươi hiểu mà,phải không?
- Nếu là vì chuyện lần trước,thì cho ta xin lỗi! Ta chỉ là nhất thời tức giận,nên mới suýt nữa làm hại ngươi! Ta biết hiện tại dù có làm gì,thì cũng không thể làm phai mờ hình ảnh một kẻ ác nhân trong mắt ngươi....
- Đông Phương Dật Hiên! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên sống thật một chút đi.Ta biết rõ mục đích của ngươi.Dù sao cũng đa tạ vì lời xin lỗi.Cáo từ- Cô nhàn nhạt nói,khẽ lách người cất bước rời đi
~- Tiểu tử,nhanh lên một chút! Chúng ta cần phải trở về trước Phi Tuỳ Phong...
- Haizzz! Ngươi nên lo cho chính ngươi thì tốt hơn đó! Chân với cẳng thế kia,đi còn chậm hơn ta nữa là....! Theo ta đoán,có lẽ Phi Tuỳ Phong đã về đến cung Thừa Càn! Mọi chuyện đã bị bại lộ - Cậu nhóc ra vẻ thông minh đáp
-......................- Cô nhìn hắn mà không nói gì,toàn thân cảm thấy một trận khó chịu,liên tục thở dốc
- Tỷ tỷ,ngươi cảm thấy thế nào? - Cậu nhóc chạy lại gần lo lắng hỏi
- Ta cảm thấy rất khó thở,đầu óc vô cùng choáng váng,toàn thân lại lạnh buốt,chắc đi không nổi rồi...- Cô nhỏ giọng thều thào,hai mí mắt dần dần khép lại,xung quanh chỉ còn lại một màu đen,cô lâm vào bất tỉnh.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương