Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Hạn Thự Quang
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.5 - Chương 21: Giờ Phút Này Chỉ Cần Mỉm Cười
“H
a ha ha, ta muốn ăn bò mập nướng, thế mới bếu được, đàn ông mà không ăn thịt mỡ sao có thể gọi là đàn ông? Ha ha ha…”
Trong một khoảnh đất trống của trú địa, mấy chiếc xe tải đông lạnh dừng lại đây. Hơn ngàn người đang liên tục vận chuyển từ trên xe xuống các loại thịt, có heo, có bò, có cả dê cùng với vô số gia vị và rượu ngon. Ngoài ra còn xuất hiện cả bánh mì, pho mát, rau xanh và một số thực phẩm phụ khác. Số thức ăn ấy sau khi được chia ra thì tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Trong đám người nổi bật lên một gã trung niên đang cười ha ha. Toàn thân hắn đầy vết thương, đáng sợ nhất là những vết bỏng đỏ tấy, tóc tai cũng bị đốt trụi không ít. Thậm chí miếng vải băng bó cũng bị thấm khá nhiều máu. Nhưng hết thảy đều không thể ngăn cản được sự hào hứng của gã đại thúc này. Hắn một tay ôm chai rượu lớn, tay kia cầm con gà nướng, vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười ha ha.
Cả khu trú địa đã dọn trống một cái sân nhỏ làm chỗ ăn uống tạm thời. Hơn mười đống lửa hừng hực được đốt lên, ngồi xung quanh là hai ba mươi người, ai cũng vùi đầu vào ăn, ngẫu nhiên còn bật ra tiếng ho khan vì gặp phải miếng quá nóng hoặc tiếng uống rượu ừng ực trộn lẫn với âm thanh gọi nhau í ới của trẻ con. Lúc đầu thì trầm mặc vậy nhưng thời gian qua đi liền sinh ra chút huyên náo. Cả khu trú địa dần biến thành lộn xôn.
Gã trung niên bỗng đấm một quyền lên mặt đất, tiếng nổ lớn tựa sấm sét vang vọng khắp doanh địa, nhưng kỳ lạ là chỗ tiếp xúc lại không hề tổn hại. Thế nhưng mặt đất vẫn thoáng chao đảo một chút khiến tất cả lập tức dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, có nghi hoặc, có sùng bái, cũng tồn tại cả sự sợ hãi nhàn nhạt.
“Trong thành phố còn rất nhiều hầm đông lạnh. Mà trên người đám u linh tựa hồ tồn tại dòng điện. Chỉ cần bị bọn chúng đụng vào hoặc tời gần, những đồ điện tử này liền tự động vận hành. Ta tận mắt nhìn thấy rất nhiều máy móc vẫn còn đang hoạt động. Hệ thống đông lạnh của các siêu thị cũng vậy. Ở đấy, các ngươi sẽ tìm thấy vô số đồ ăn thức uống.”
Gã trung niên đột nhiên xé tấm áo choàng sau lưng, đứng lên nhìn mọi người chung quanh rống lớn: “Cướp của phụ nữ, cướp của trẻ nhỏ, cướp của người già ốm yếu, các ngươi con mẹ nó thì tính gì là nam nhân!”
“Nam nhân dù có làm ác cũng phải cỡ diệt thế kia kìa, chứ đừng con mẹ nó xoắn xuýt làm tiểu miêu tiểu cẩu đi giành chút thức ăn nhỏ này! Các ngươi nên nhìn về phía cái thành phố to đùng đằng kia. Ở đó tồn trữ cả đống thức ăn. Mà trong loạn thế, các ngươi sẽ có cơ hội được nổi bật, làm anh hùng mở ra thời đại mới!”
“Màu đỏ! Dùng băng dính đỏ có thể ngăn cản u linh tấn công! Ta đã giúp các ngươi mang về cả đống băng dính đỏ rồi đây. Có chúng, mọi người sẽ an toàn khi tiến vào thành phố, đến lúc đó muốn mang cái gì ra mà chả được…”
Gã trung niên cầm chai rượu lên ngửa đầu tu ừng ực, hầu như tống toàn bộ thứ nước sóng sánh đó vào bụng, bấy giờ mới ha ha nói tiếp: “Nơi này là thủ đô trước kia của các ngươi, tên là Washington phải không. Nó không những có đồ ăn mà thuốc men, vàng, súng ống, thậm chí là ‘công chúa’ đang đợi người đến cứu cũng đủ cả. Nơi ấy chứa đựng những thứ các ngươi hằng mơ ước. Đi đi, tất cả hãy mang theo mộng tưởng của mình mà đi đi. Hết thảy đều ở đó. Chỉ cần mang ra được thì nó là của các ngươi. So với chúng, thì tính mạng có là gì.
“Là nam nhân… chết vì mộng tưởng không phải là điều tuyệt vời nhất sao?”
Toàn bộ doanh địa chìm trong im lặng, thậm chí cả tiếng nhai nuốt cũng tựa hồ đình chỉ. Người may mắn sống sót ở đây đại đa số đều là nam tử cường tráng, ánh mắt người nào người nấy phức tạp nhìn gã trung niên rồi lại chuyển sang thủ đô Washington đã bị tàn phá một nửa. Dần dần, có người đầu tiên bước ra, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên tiến về chỗ đặt từng chồng băng dính đó. Mỗi lần cầm lên một cuộn là lực lượng trong người bọn họ như dâng trào.
“A!”
Không biết là ai hô trước, ngay sau đó, toàn bộ nam nhân trong doanh địa đều gầm rú kêu gào, thậm chí nhiều người còn bật khóc, dùng hết sức mạnh để hét lên, như muốn qua đó mà thổi bay tất cả uỷ khuất, đau khổ, tuyệt vọng cùng những tội lỗi phạm phải trong thời gian vừa rồi. Cả doanh địa như cùng hoà âm…!
Rạng sáng cùng ngày, cách doanh địa ngàn mét, gã trung niên đứng bên sáu người đồng bạn. Cả sáu người này cũng toàn thân băng bó đầy vết thương, chẳng qua so với bộ dạng xác ướp của gã ‘đại thúc’ thì khá hơn nhiều.
“Nhẹ, nhẹ một chút… xizz, đau!”
Gã trung niên làm vẻ đau đớn hô lên với cô nàng mỹ nữ đang giúp hắn nắn xương, ngay cả nước mắt cũng rơm rớm trực trào.
Cô nàng này tuổi cũng phải ngoài 30 rồi nhưng vẫn rất duyên dáng. Nàng hơi trào phúng: “Cũng biết đau cơ à, lúc đó thể hiện ghê lắm cơ mà! Mới gặp một tên cường giả tứ giai mà đã dùng gần sạch năng lượng của trái cây ác quỷ ‘chấn động’ rồi. Ánh sáng tâm tinh của ngươi lại không phải loại giúp người ta liệu thương, cứ vậy nữa thì chẳng sớm thì muộn cũng chết mất xác thôi. Đã thế lúc trong doanh địa còn vận dụng năng lực để trấn rung mặt đất, kết quả là bây giờ lệch khớp rồi đây này, ngươi ngại mệnh mình dài quá sao?” Vừa nói, nàng vừa dùng sức vặn mạnh cổ tay gã, tiếng đùng đục lập tức vang lên… Nước mắt gã đại thúc lần này thực sự trào ra chứ không còn rơm rớm như trước nữa rồi, hắn lăn qua lộn lại dưới mặt đất nhìn đến thảm…
Năm người còn lại thì có ba là tỏ vẻ pó tay hết cách, hai người kia cũng không biết phải làm sao. Thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi cười cười lên tiếng: “Các anh còn mới nên không rõ đội trưởng của chúng ta, ở chung lâu rồi là quen thôi. Rồi sẽ biết bọn tôi phải chịu bao nhiều phiên não do đống rắc rối hắn kéo về. Có một đội trưởng như vậy, đoán chừng chúng ta sẽ không chết vì phim kinh dị hay trong tay các tiểu đội luân hồi khác mà là bị mệt mỏi quá độ nhấn chìm.
Gã đại thúc thoáng lau nước mắt rồi bật dậy quát khẽ: “Không nói vậy được! Đây là chiến đấu vì mộng tưởng chứ không phải là ta gây rối!”
Thiếu niên xoè tay bất đắc dĩ nói: “Dạ dạ dạ, ngài là đội trưởng, ngài quyết, được chưa, trời mới biết lần trước là tên nào vừa nghe Trung châu đội có gã ác ma hiện thế, vừa ra tay liền huỷ diệt nửa khối đại lục là lập tức kêu gào đòi đi liều mạng với người ta. Tạm bỏ qua vấn đề thiện ác, chỉ riêng việc đối phương sừng sững ở ngôi đệ nhất của cả ba thời đại ‘Luân hồi’ thì cũng biết cực kỳ phiền toái rồi…”
Gã trung niên gãi gãi đầu: “Nhưng đúng là ta muốn chiến một trận với tên được mệnh danh đệ nhất ấy một lần mà. Lần trước đụng độ Ác ma đội, mặc dù thua nhưng cũng không chênh lệch mấy. Nên ta mới nghĩ không biết gã ở Trung châu đội kia mạnh đến mức nào rồi. Ngươi biết đó, là người thì luôn tò mò, tò mò sẽ sinh ra mộng tưởng, cho nên ta…”
“Dạ dạ dạ…”
Lần này không riêng gì thiếu niên, trừ hai gã người mới thì đám còn lại đều nhanh nhanh chóng chóng lấp liếm cho qua.
Gã trung niên tất nhiên không giảng giải triết lý nhân sinh được nữa, vừa lắc lắc cánh tay đã được nắn lại thì từ phía doanh địa truyền tới một loạt tiếng bước chân. Gã trung niên không khỏi quay đầu lại. Dẫn đầu là lão nhân cùng vài phụ nữ và trẻ nhỏ, trên tay bọn họ cầm rất nhiều đồ ăn cùng nước uống.
Lão nhân kia chính là nhà thực vật học đã nấu nồi ‘cháo lá’. Ông lão trầm mặc đi tới trước mặt mọi người rồi đặt bọc thức ăn xuống: “Lão biết các vị sẽ rời đi. Lão chỉ nghĩ, các vị nhất định là những anh hùng tuân theo ý chí Thượng Đế mà xuất hiện. Thời đại này cần các vị. Giống như lời ngài từng nói, con người, sinh ra phải có mộng tưởng… Đi đi, hãy mang lại mộng tưởng cho thế giới này.”
Gã trung niên thoáng trầm mặc rồi bỗng nở nụ cười. Hắn cúi xuống cầm bao đồ lên: “Đây chính là việc tôi định làm…” Nói xong, hắn xoay người kiên định bước đi. Sáu gã đồng bạn đưa mắt nhìn nhau rồi cũng bước theo bóng lưng gã đại thúc.
Trên tay những người phụ nữ và trẻ nhỏ vẫn còn bọc đồ ăn chưa kịp đưa nên định đuổi theo, song gã thiếu niên lúc trước nói chuyện bỗng lên tiếng: “Không cần đâu, chúng tôi tuỳ thời đều có thể tìm được đồ ăn. Những thứ này các vị cứ giữ lại… Còn nữa, đừng khóc, yên tâm đi, hạo kiếp u linh đã là quá khứ rồi, bây giờ chỉ cần…”
“Mỉm cười thôi…”
Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên vội bước nhanh theo chân gã đại thúc, đoàn người cứ như vậy chậm rãi chìm vào trong màn đêm. Ngay khi bọn họ rời đi được mấy phút, sau lưng đám phụ nữ và trẻ nhỏ tràn ra hàng loạt nam nhân, trên người bọn họ đều cuốn băng dính đỏ, nét mặt tươi cười hiện rõ…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Hạn Thự Quang
zhttty
Vô Hạn Thự Quang - zhttty
https://isach.info/story.php?story=vo_han_thu_quang__zhttty