Chương 121: Anh Dám Đụng Tới Cô Ấy, Tôi Sẽ Đánh Gãy Tay Anh
rương Đại Thiểu ngẩng đầu liếc nhìn Trần Thế Hoa một cái, lập tức đá chân phải vào người Trần Thế Hoa, đá bay thân thể cao lớn một lần nữa.
Trương Đại Thiểu rất khinh thường người lấy người vô tội làm con tin, một đá này của hắn không chút nể nang, Trần Thế Hoa ít nhất cũng phải gãy ba cái xương sườn.
- A!
Đau đớn làm cho Trần Thế Hoa hét thảm một tiếng trên không trung, sau lại im bặt, Trương Đại Thiểu đã để lại một tia thiên địa linh khí vào phong bế huyệt vị của Trần Thế Hoa.
Tuy tỉnh táo nhưng Trần Thế Hoa lại không nhúc nhích được, ánh mắt tan rã kinh hoảng nhìn xung quanh, chỉ có một ý niệm trong đầu: Người kia làm sao trong nháy mắt mà chế ngự được mình?
Đang bối rối nghĩ, đột nhiên gương mặt một người trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt, đúng là cái người giống như ma quỷ kia, Trần Thế Hoa nhịn không được rùng mình một cái:
- Mày, mày muốn làm gì?
- Mày là người của tổ chức nào?
Trương Đại Thiểu ngồi xổm trước mặt Trần Thế Hoa, thản nhiên hỏi.
Ở Tu Chân Giới, cũng có môn phái chuyên môn tu luyện cổ thuật, Trương Đại Thiểu đối với cổ thuật cũng có hiểu biết nhất định. Với việc bồi dưỡng cổ trùng, truyền thừa cổ thuật, cùng với sau khi hoạt động, cũng không phải chỉ có vài người thì có thể hoàn thành, sau lưng chắc chắn là có một thế lực khổng lồ.
Vì vậy, Trương Đại Thiểu mới hỏi vậy.
Quả nhiên, nghe được câu hỏi Trương Đại Thiểu đặt ra, thân hình Trần Thế Hoa run lên, trong ánh mắt cũng lộ ra sự sợ hãi nồng đậm. Hắn thế nào cũng không hiểu, tổ chức của mình trước nay hoạt động âm thầm, người trẻ tuổi này tại sao lại biết?
Nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của tổ chức, từ nội tâm Trần Thế Hoa cảm thấy trái tim lạnh băng, dù thế nào cũng không thể tiết lộ nửa phần.
- Tao nhổ vào!
Trần Thế Hoa nhổ một ngụm nước miếng về phía Trương Đại Thiểu.
- Làm sao để liên lạc với tổ chức của mày?
- Tao nhổ vào!
- Căn cứ của chúng mày ở đâu?
- Tao nhổ vào!
...
Thấy một màn này, đám người Tống Giai và Diêu Tích Tuyết ngơ ngác nhìn nhau.
Ở trên một ít trận chiến hoặc trên phim ảnh thường xuyên sẽ có một đoạn bức cung như vậy, vì để lấy được tin tức trong miệng đối phương, thủ đoạn gì cũng dùng. Nhưng mà Trương Đại Thiểu cứ hỏi như vậy, đám người Tống Giai lại cảm thấy rất buồn cười.
Nếu không phải biểu tình trên mặt của Trương Đại Thiểu rất nghiêm túc, Tống Giai thậm chí còn tưởng hai người đang diễn tiểu phẩm hài.
Trương Đại Thiểu hỏi một số chuyện, Trần Thế Hoa đều phản ứng lại bằng một ngụm nước miếng.
Vốn hắn đã chuẩn bị chịu Trương Đại Thiểu tra tấn, kết quả là, Trương Đại Thiểu căm cản không hề động đến mình, điều này làm cho Trần Thế Hoa dần trở nên sợ hãi, phun nuóc miếng càng lúc càng nhiều.
Trần Thế Hoa cũng không biết rằng, tin tức hắn biết đều theo một tiếng nhổ nước miếng của hắn mà tiết lộ cho Trương Đại Thiểu biết.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, không lâu sau, một đội cảnh sát phá cửa đi vào.
Tống Giai mờ mịt nhìn cảnh sát, không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt thoáng nhìn qua khóe miệng đang cười âm hiểm của Lý Đại Minh, thì đã biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Lý Đại Minh, anh báo cảnh sát sao?
Tống Giai cả giận nói.
Làm một chủ tịch tập đoàn, Tống Giai biết rõ bên trong hệ thống cảnh sát có chút mờ ám, dưới rất nhiều tình huống, đen cũng có thể biến thành trắng, trắng trong nháy mắt lại trở thành đen.
- Mụ đàn bà thối, đương nhiên là tôi báo rồi!
Lý Đại Minh vẻ mặt đặc ý, chửi ầm lên với Tống Giai, dù sao đã muốn trở mặt thì hắn sẽ không giả vờ nữa.
- Tôi cùng Trần tiên sinh có lòng tốt giúp chữa bệnh cho con gái cô, ai ngờ sau khi chữa khỏi bệnh cô lại không trả tiền thuốc men, còn cho thằng trai bao kia đánh Trần tiên sinh bị thương, hành vi của các người sẽ chờ cho pháp luật xét xử đi.
Lý Đại Minh kiêu ngạo nói to, làm cho Tống Giai cùng Diêu Tích Tuyết tức giận đến cả người phát run, người này sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Quay đầu lại nhìn Trương Đại Thiểu, chỉ thấy hắn còn ngồi xổm trước mặt Trần Thế Hoa, Trần Thế Hoa một thân chật vật nằm ở đó.
Tống Giai cảm thấy có chút lo lắng, Lý Đại Minh tuy rằng vô sỉ nhưng lời hắn nói lại có thể gây nên chuyện lớn. Dù sao, ai cũng có thể nhìn thấy Trương Đại Thiểu đánh Trần Thế Hoa.
Trương Đại Thiểu ngẩng đầu liếc mắt một cái, không nói gì, Lý Đại Minh có thể gọi cả một đội cảnh sát đến đây, vẫn có chút tài năng.
Nhưng mà thời điểm Trương Đại Thiểu nhìn thấy người đi đầu đội cảnh sát, hắn nở nụ cười thầm nghĩ:
- Lưu đội trưởng, chúng ta thật có duyên.
Đội trưởng kia không là ai khác mà chính là Lưu Ba.
- Dượng, sao lại thế này, là ai dám đánh dượng?
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, Lưu Ba trực tiếp đi đến bên người Lý Đại Minh, thấy bộ dạng của Lý Đại Minh thì phẫn nộ kêu to.
Tống Giai vừa thấy vậy, trong lòng trầm xuống nghĩ thầm xong rồi, đội trưởng này vậy là lại là thân thích với Lý Đại Minh, cái này thì mình có lý thì cũng nói không rõ được.
- Tiểu Ba, cháu đến chậm một bước nữa thì dượng sợ sẽ bị người ta đánh chết.
Lý Đại Minh một phen chảy nước mắt nước mũi, chỉ vào dấu chân trên người mình khóc lóc kể lể với Lưu Ba, đúng là cái dấu chân của Trần Thế Hoa, lại chỉ vào Trần Thế Hoa:
- Cháu xem xem, hắn đánh bạn của ta tê liệt, đó chính là kẻ bắt cóc!
- Thật là buồn cười!
Lưu Ba nổi giận, lòng đầy căm phẫn:
- Hiện tại là xã hội pháp trị, thế mà lại có người coi trời bằng vung, nhất định phải nghiêm trị, nếu không, phải xin lỗi bộ cảnh phục trên người này! Người điên này, tôi nhất định phải tự mình tra khảo hắn!
Lập tức lấy ra còng tay, Lưu Ba bước về phía Trương Đại Thiểu. Nhưng lúc hắn nhìn thấy bóng dáng của kẻ bắt cóc, lại đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Cảm giác này Lưu Ba cũng không có để ở trong lòng, có lẽ là do mình đã bắt hàng vạn hàng nghìn kẻ trộm.
- Còn có cô ta, cô ta cũng có phần!
Lý Đại Minh lại chỉ vào Tống Giai kêu to lên:
- Cũng đem cô ta về tra khảo đi.
Lưu Ba cũng không quay đầu lại, bàn tay vung lên:
- Giải đi!
Tống Giai tức giận đến sắc mặt xanh mét, không hỏi đúng sai phải trái, chỉ cần câu nói của một bên mà bắt mình, cái này là loại cảnh sát gì? Cô tin tưởng mình không có làm gì mờ ám, cảnh sát sẽ không làm gì mình, nhưng mà thanh danh của mình tất nhiên sẽ bị hủy hoại.
- Sĩ quan, anh tại sao lại có thể võ đoán như vậy? Chuyện không phải giống như Lý Đại Minh nói!
Tống Giai hô to lên với Lưu Ba.
Lưu Ba dừng chân lại, hắn thật sự tức giận, vậy mà có người không phục.
Xoay người lại, Lưu Ba tham lam nhìn dáng người tròn trịa của Tống Giai, nghĩ thầm không hầu hạ lão tử cho tốt cô cũng đừng nghĩ có thể ra được, hắn tạm thời không để ý đến Trương Đại Thiểu, ngược lại đi đến trước mặt Tống Giai:
- Cách sát làm việc, từ khi nào cho người khác xen mồm vào, có gì cần nói thì đến Cục cảnh sát rồi nói.
Nói xong bắt Tống Giai lại, trong lòng lại suy nghĩ, hai tay này kiểm tra hẳn là rất thích đây.
Tống Giai tức giận cùng với không cam lòng, lại thực sự không dám phản kháng.
- Anh dám đụng tới cô ấy, tôi sẽ đánh gãy tay anh.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, mọi người ở đây nghe thấy đều sửng sốt, hiện trượng trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Trương Đại Thiểu, mọi người hoảng sợ nghĩ thằng nhóc này là ai, thế mà lại uy hiếp cảnh sát, lá gan quả thật rất lớn!
P/s: Đúng là oan gia ngõ hẹp, chắc tên Lưu Ba này sắp tè ra quần nữa rồi.
Tuyệt Phẩm Tiên Y Tuyệt Phẩm Tiên Y - Âu Dương Lưu Lãng